VONG TIỆN BẠC THUYỀN KHÁCH


"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Đất dưới chân bọn hắn rung chuyển, Nguỵ Vô Tiện là người đầu tiên nhìn thấy Giang Trừng đang chạy như bay về phía hắn, sau đó nghe thấy mấy tiếng kêu hốt hoảng bên tai "A Tiện!"
Nguỵ Vô Tiện vô thức lao về phía trước, bổ nhào tìm thấy Giang Yếm Ly, đất đá phía sau hắn lại bị nổ văng tung toé, ngay sau đó âm thanh này giống như đá lăn xuống núi, không thể dừng lại nữa.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu, thấy một luồng ánh sáng tím chậm rãi toả ra trên đầu bọn hắn, lúc này Giang Trừng nhào tới người bên cạnh bọn hắn, nói, "A tỷ, tỷ không sao chứ!"
Đám người thét chói tai, Nguỵ Vô Tiện đưa tay ôm lấy Giang Yếm Ly, Giang Trừng canh giữ bên cạnh bọn hắn, bọn hắn bị đám đông xô đẩy không biết lui đường nào nữa.

Giang Yếm Ly bám lấy cánh tay của hai đệ đệ, nói, "Sao vậy, A Trừng, A Tiện, xảy ra chuyện gì?"
"Ầm!"
Đất đá rơi xuống như mưa, Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện theo bản năng giơ tay lên bảo vệ trên đầu Giang Yếm Ly, chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, có mấy người ngã xuống bên cạnh bọn hắn.

"Ôn cẩu!" Giang Trừng hung hăng nói.

"Là người Ôn gia!"
"Mau gõ chuông!"
Phút chốc hồi chuông cảnh cáo ngân dài nổi lên khắp bốn phía trong doanh trại Kim gia, từng hồi chuống nối đuôi nhau.

Vài tu sĩ rút kiếm bay lên trên không, muốn bay lên để xem rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra ở nơi xa, không ngờ vừa mới bay lên thì chạm phải kết giới của Ôn gia áp xuống ngay trên đỉnh đầu bọn họ, cú va chạm tạo ra vài tia sấm sét, bị đẩy lùi trở lại.

"Ầm!"
"Tìm chỗ nấp! Mau tìm chỗ nấp!"
Hai người Kim gia vẫy tay chạy về hướng bọn hắn, kêu bọn hắn tìm chỗ nấp, một quả đạn pháo nổ tung phía sau bọn họ, trực tiếp khiến bọn họ banh xác thành nhiều mảnh.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu sợ hãi, tiếng khóc, tiếng la hét lập tức vang lên thành một mớ hỗn độn.


Trái tim Nguỵ Vô Tiện đập cuồng loạn trong lồng ngực, hắn che chở Giang Yếm Ly trong vòng tay, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trong đáy mắt nhìn thấy toàn một màu đỏ, trong tai là tiếng thở dốc của chính mình.

"Mau! Mau! Đi bên này!!!" Nguỵ Vô Tiện dắt Giang Yếm Ly, quay đầu vạch tấm rèm phòng bếp ra, có mấy nữ tu cùng ở trong phòng bếp lúc đó, giờ đang ngồi thụp xuống khóc thút thít.

"Chạy mau đi!!" Sau bếp có con đường mòn, chạy ra khỏi doanh trại.

"Rầm rầm rầm rầm!"
Lúc này trong doanh trại là một cảnh tượng hỗn loạn, sấm sét rơi xuống khắp nơi, cả đám người giống như ruồi không đầu bay lung tung không phương hướng, Giang Trừng rút kiếm ra khỏi vỏ, Tử Điện quất vun vút bên người hắn.

Giang Trừng hét đến khàn giọng, chỉ chỗ ẩn nấp cho mọi người, nhưng đám đông nên nghe thấy lại vẫn là không nghe thấy, cả đám người điên cuồng chạy về phía đông của doanh trại, vì đó chính là khu lều của Kim Quang Thiện, nhưng vào lúc này thì làm gì có nơi nào là an toàn.

Từng quả đạn pháo bắn tới, năm giác quan của mọi người dần trở nên chết lặng.

Phóng tầm mắt nhìn ra, trong doanh trại không phải người chết thì là cát đá bay tứ tung.

Nguỵ Vô Tiện dẫn theo sau một nhóm người trốn vào một khu đất thấp, giờ phút này xem như là nơi ẩn nấp an toàn nhất, mấy đạo sấm sét nổ tung trên đầu bọn hắn, Giang Trừng xoay người một cái lăn trở về, dừng lại bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, hai bọn hắn vai kề vai, che chở kín mít cho Giang Yếm Ly.

Bọn hắn vẫn đang thở hồng hộc, hổn hển, Giang Trừng muốn bình ổn hô hấp của mình, chợt nghe Nguỵ Vô Tiện nói với hắn, "Như vậy không được".

"Cái gì?"
"Như vậy không được!" giữa tiếng nổ long trời lở đất Nguỵ Vô Tiện dùng hết sức hét to lên, "Tấn công ra ngoài! Cần phải phá vỡ kết giới này! Nếu không chúng ta sẽ chết hết!"
Giang Trừng mắng chửi một câu, rút kiếm ra khỏi vỏ, tay cầm kiếm giơ cao để thu hút sự chú ý của những người ở xa, quát to với đám người ở bên cạnh, "Cùng đi ra! Chúng ta chuẩn bị lao ra ngoài!"
Đám người lúc này cũng biết cứ tiếp tục như vầy không phải là biện pháp, vì thế cùng nhau rút kiếm ra khỏi vỏ, nói, "Được!"
"Lao ra ngoài!"
"Giết Ôn cẩu!"
Nguỵ Vô Tiện xoay người nói, "Sư tỷ, tỷ ở lại chỗ này!"

Giang Yếm Ly gật gật đầu, hướng dẫn nhóm nữ tu không có vũ khí đừng hoảng loạn, ở yên tại chỗ.

Nguỵ Vô Tiện rút Tuỳ Tiện ra, hắn và Giang Trừng thở hổn hển, vai kề vai, nhắm mắt lại thầm đếm, tiếng sấm lại nổ tung trên đầu bọn hắn.

Lát sau, Giang Trừng chợt nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nói với hắn một câu, "Giang Trừng...!xin lỗi"
Giang Trừng trong nháy mắt sửng sốt, nói, "Cái gì?"
"Thực xin lỗi!" Nguỵ Vô Tiện nói, xoay người một cái chạy ra khỏi chỗ nấp.

Giang Trừng sợ hãi, điên cuồng quát lên, "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi làm gì! Mau trở lại!!!"
"A Tiện!!" Giang Yếm Ly hoảng hốt kinh ngạc.

Nhưng lúc này Nguỵ Vô Tiện không rảnh để lo nhiều như vậy, hắn nổi cơn điên chạy về phía tây của doanh trại, tiếng sấm nổ ầm ầm dưới chân hắn cùng với tiếng kêu la thảm thiết, khiến người ta dựng tóc gáy, nhưng giữa trời đất này, giờ phút này chỉ còn lại có tiếng trái tim hắn đang đập thình thịch, vì một người mà đập loạn xạ.

Đám người thấy Nguỵ Vô Tiện quay người ra khỏi chỗ nấp, cũng không ngồi yên nữa, hô to một tiếng "Đi!"
Giang Trừng cắn chặt răng, biết mấy ngàn binh lực bên đây lúc này đều đặt ánh mắt lên người hắn, vì thế giơ cao kiếm trong tay, chỉ về phía bắc, hạ lệnh nói, "Giết!"
"Giết!"
"Tiến lên!"
Tiếng hô của ngàn quân giống như từng tiếng sấm vang lên, đám người từ vùng đất trũng điên cuồng tràn ra, chạy về phía bắc.

Tiếng sấm ở khắp nơi, giữa đống đất đá vọt lên cao giống như dung nham phun trào đằng trước, đám đông giơ kiếm chạy về phía bắc giữa cuộc giao tranh ác liệt.

Trong số này chỉ có một mình Nguỵ Vô Tiện, một mình ngược dòng người, chạy như điên về phía tây.

Hắn bị đám đông từ chỗ đất trũng lao ra chèn ngã mấy lần, lăn vài vòng bò dậy, tiếp tục chạy về phía trước.

Từng đợt tiếng nổ ầm ầm phía sau hắn, nếu người không biết, sẽ nhìn thấy giống như hắn đang tranh thủ thời gian chạy đua với tử thần.


Nguỵ Vô Tiện nhón mũi chân, nhảy qua một thi thể ở dưới chân, tiếp tục chạy về phía trước, giống như không có gì có thể khiến hắn dừng lại.

Hắn chạy đến nỗi phổi như muốn nổ tung, ai đó vọt lên trước hắn, bị một đạo kiếm quang Tuỳ Tiện rít lên cắt ngang, chân tay rơi rụng xuống đất.

"Lam Trạm!!!" Nguỵ Vô Tiện dùng hết sức gào lên, chạy như điên về hướng lúc trước đi tới, binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn.

Những người này lao ra từ bên cạnh hắn, sôi sục bầu nhiệt huyết, chuẩn bị tinh thần cho một trận liều chết, chạy về phía sự sống của họ, cái chết của họ, tự do của họ.

Mà sinh mạng của Nguỵ Vô Tiện lúc này đang bùng nổ để mà chết, đang dùng hết sức lực chạy về phía số mệnh của hắn, người yêu của hắn.

Sự ràng buộc không thể dứt bỏ của hắn.

"Lam Trạm!!!"
Hắn vừa chạy vừa gào lên, Tuỳ Tiện không biết vung lên bao nhiêu lần, không còn ai chắn trước đường đi của hắn nữa, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đã chạy đến được khu vực của Vân Mộng Giang thị, chạy vài bước dừng lại, há miệng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn thoáng qua doanh trại uốn lượn, giống như không có điểm cuối, ánh lửa ngút trời --- nơi này cách chỗ hắn tới vẫn còn một nửa quãng đường nữa.

Nguỵ Vô Tiện dùng kiếm chống đỡ thân mình, đột nhiên vỗ một chưởng xuống mặt đất, rống giận một tiếng, cắn răng tiếp tục chạy về phía trước.

"Lam Trạm!!!"
Xung quanh hắn là một cảnh tượng binh hoang mã loạn, trong tiếng thét chói tai của những người còn không biết chuyện gì xảy ra, chạy lung tung không suy nghĩ, bị đạn pháo nổ bay.

Trái tim Nguỵ Vô Tiện nhảy điên cuồng, tiếng rít như muốn xé rách lồng ngực hắn, khiến hắn chịu không nổi phải nghẹn ngào, hắn nhắm mắt lại cầu khẩn ông trời.

Hắn không muốn gì nhiều, chỉ một mình Lam Trạm mà thôi.

Hắn vừa chạy vừa kêu tên Lam Vong Cơ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc ở phía sau kêu hắn.

"Nguỵ Anh!"
Nguỵ Vô Tiện vội vàng dừng ngay lại, đột nhiên quay đầu đi.

"Lam Trạm!!!"

"Nguỵ Anh!"
Nguỵ Vô Tiện nghe theo giọng nói nhìn qua, ánh mắt hắn nhảy vọt qua đám người hỗn loạn, vẫn đang giơ kiếm chạy về phía bắc, rốt cuộc ở phút cuối cùng, giữa những đường kiếm tán loạn trong trận chiến, hắn đã nhìn thấy Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ và hắn giống nhau, đi ngược dòng người xả thân vì nghĩa này, đôi mắt nhạt màu cùng hắn ngóng về nhau từ xa xa.

"Lam Trạm!!"
"Nguỵ Anh!"
Hai người bọn hắn gạt đám đông, chạy về phía đối phương.

Một quả đạn nổ tung bên chân Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện không thể không gập cánh tay che cát đá bay tới, một luồng linh quang màu lam nhạt hiện lên, gạt bay những đất đá đó, giây tiếp theo, hai bọn hắn đột nhiên ôm chặt lấy nhau.

Lam Vong Cơ gắt gao ôm hắn một chút, rồi buông ra, nhưng Nguỵ Vô Tiện khoá chặt lấy y ở trước người, sống chết không chịu buông tay.

Lam Vong Cơ hơi cứng người lại, quyết tâm, tránh cái ôm của Nguỵ Vô Tiện, giữ chặt tay hắn, nhìn vào đôi mắt hắn hỏi, "La cô nương ở đâu?"
Trái tim của Nguỵ Vô Tiện suýt nữa nhảy ra ngoài, thật vất vãi mới quay trở lại lồng ngực, không ngờ còn chưa nói được câu nào, thì lại nghe thấy câu hỏi này.

"Miên Miên? Miên Miên ở..." Hắn thoáng ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt trả lời.

Lam Vong Cơ túm lấy tay hắn, nói, "Dẫn ta đi!"
"Lam Trạm khoan đã..."
"Ta bảo vệ các ngươi đi ra ngoài!" Lam Vong Cơ kiên quyết nói với hắn.

Nguỵ Vô Tiện ngây dại, giây tiếp theo hắn gần như dùng hết sức lực của cả đời, ôm chặt Lam Vong Cơ, đau khổ quát lên với y.

"Lam Trạm, tại sao ngươi ngốc như vậy hả!!!"
"Ngươi còn không rõ sao...!sẽ không tốt, ta sẽ không tốt, không có ngươi ta sẽ không tốt!"
"Phải là ngươi, chỉ có thể là ngươi, không phải ngươi là không được!!!"
Lam Vong Cơ ngơ ngác, Nguỵ Vô Tiện với thái độ làm việc phải không lùi bước, kéo lấy cổ áo Lam Vong Cơ, dán đôi môi của mình lên, mặc cho trận chiến ở bên ngoài thế giới của bọn hắn, đang máu me tung toé.

Cái gì ân oán tình thù, cái gì sự nghiệp thiên thu, nếu như ngươi yêu ta, thì tất cả những thứ đó đều không quan trọng nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi