VONG TIỆN BẠC THUYỀN KHÁCH


Đám Nguỵ Vô Tiện là tổ cuối cùng, hắn, Giang Trừng, Lam Vong Cơ, và một hán tử tương đối đáng tin cậy, hiện giờ là quản sự dưới trướng bọn hắn.

Bốn người bọn hắn cuối cùng đi vào thành, một Nguỵ Vô Tiện cà lơ phất phơ, một Giang Trừng mặt mày tối sầm thoạt nhìn lúc nào cũng có thể giết người, một Lam Vong Cơ vân đạm phong khinh và một hán tử thập phần khoẻ mạnh, không giống cùng một nhóm người chút xíu nào.

Bọn hắn đi vào khách điếm, lấy hai gian phòng, lên lầu, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên cứ thế cùng Giang Trừng đẩy cửa đi vào một phòng, tay áo đột nhiên bị kéo lại.

Hắn và Giang Trừng cùng quay đầu lại, thấy quản sự của bọn hắn tỏ vẻ ngượng ngùng cười cười, lặng lẽ tiến đến gần.

"Sao vậy?" Giang Trừng cau mày hỏi gã.

Quản sự có chút xấu hổ lẳng lặng chỉ chỉ ra phía sau, đè thấp giọng nói, "Tông chủ, ta có thể không, không ở cùng phòng với vị Lam công tử này hay không...!quá doạ người đi".

Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đồng loạt nhìn ra phía sau quản sự, liền thấy một Lam Vong Cơ không mang mạt ngạch, mặt lạnh như sương đứng trước cửa phòng, đôi mắt lạnh lùng áp chế nhìn qua bọn hắn bên này.

Giang Trừng không nói gì, Nguỵ Vô Tiện ôm bụng cười ha hả.

"Phụt ha ha ha ha ha ha..."
Trước khi bọn hắn giành lại được Liên Hoa Ổ thì Lam Vong Cơ chính là áo cơm cha mẹ của bọn hắn, Giang Trừng mang theo lòng biết ơn này, suốt dọc đường cực kỳ tôn trọng Lam Vong Cơ, thấy Nguỵ Vô Tiện không chút kiêng dè cười như điên, thúc hắn một cái.

Nguỵ Vô Tiện cười thở hổn hển, cười đủ rồi, mới giúp quản gia nói, "Người bạn này của ta, từ nhỏ không thích tiếp xúc với người khác, nào nào nào, ngươi và Giang Trừng ngủ phòng này, ta cùng y ở một phòng".

Quản gia tìm thấy bậc thang, vội cười thầm chạy đi ngay.

Giang Trừng nhìn Nguỵ Vô Tiện cà lơ phất phơ đi về phía Lam Vong Cơ bên kia, túm hắn lại một chút, nhỏ giọng nói, "Ngươi kềm chế một chút, đừng có lại chọc cho y nổi giận".


"Biết rồi, biết rồi" Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vai Giang Trừng nói, "Ngươi yên tâm đi".

Nguỵ Vô Tiện lắc lư đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, cười toe toét nói, "Lam Trạm, ta với ngươi một phòng!"
Dứt lời, hắn duỗi tay đẩy bung cánh cửa rồi đi vào phòng, giống như đi vào nhà mình vậy.

Giang Trừng thấy Lam Vong Cơ không tỏ vẻ gì phản đối kịch liệt, chỉ ở cửa một chút, rồi đi theo Nguỵ Vô Tiện vào phòng, vì thế âm thầm thở ra một hơi, quay đầu đi vào phòng mình.

Nguỵ Vô Tiện vào phòng, rót cho mình một chén nước uống, đứng dậy, không nhịn được duỗi cái eo lười, nói một câu, "Thật là --- mệt chết!"
Hắn ngáp một cái, thuận thế ngã ra giường, nằm ườn người ra.

Lam Vong Cơ nhịn không được đóng cửa lại, đối với kiểu nằm ườn người này của hắn tỏ vẻ không thể chịu được, đi đến bên cạnh bàn nói với hắn, "Nằm ngay ngắn".

Nguỵ Vô Tiện ăn vạ, ở trên giường lại lăn hai cái cực kỳ không ra thể thống gì, nói, "Nằm như vậy thoải mái!"
Lam Vong Cơ khẽ thở dài một hơi, không tranh cãi với hắn chuyện này nữa, đưa tay ra nói, "Mạt ngạch, trả lại cho ta".

Nguỵ Vô Tiện lười biếng móc mạt ngạch từ trong áo ra, cũng không đứng dậy, giơ lên lắc lắc trước người, nói, "Ngươi tới lấy nè".

Lam Vong Cơ đứng yên tại chỗ một hồi, lát sau, đi tới trước một bước, duỗi tay lấy lại mạt ngạch.

Nguỵ Vô Tiện rụt tay lại một cái, lăn lộc cộc vào bên trong giường, lúc này ngồi dậy, lắc lắc sợi mạt ngạch trong tay giống như là khoe phần thưởng, cười ha ha nói, "Lam Trạm, ngươi chậm tay quá!"
"Nguỵ Anh!" Lam Vong Cơ đứng trước giường, lúc này hai chân giống như mọc rễ trên mặt đất, không nhúc nhích chút nào, hai tay nắm chặt, khớp hàm cứng lại, lỗ tai đỏ lên.

"Ơ ơ ơ," Nguỵ Vô Tiện làm ra vẻ kinh ngạc kêu lên, "Làm thế nào mà hai tai giận đỏ lên vậy!"
Lam Vong Cơ kềm nén hồi lâu, đột nhiên quay đầu đi không nhìn hắn nữa, lát sau rặn ra được một câu, "Ngươi...!nhàm chán, mau trả lại cho ta!"

Nguỵ Vô Tiện cười lăn lộn trên giường, thế nhưng cũng không muốn chọc ghẹo Lam Vong Cơ quá mức, đến khi hắn cười đủ rồi, hắn mới lồm cồm bò dậy, nói, "Được rồi được rồi, trả cho ngươi, ngươi đừng giận nha!"
Nguỵ Vô Tiện từ trên giường nhảy xuống, đem mạt ngạch quàng lên cổ Lam Vong Cơ, ngay sau đó ngồi trở lại giường, đạp bỏ giày mình ra.

Lam Vong Cơ quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt nhiều cảm xúc phức tạp, nói không rõ nghĩ không thông.

Nguỵ Vô Tiện ngồi trên giường suy nghĩ một lát, nhích vào bên trong, sau đó vỗ vỗ giường nói, "Ta ngủ bên kia, ngươi ngủ bên này!"
Nguỵ Vô Tiện nói rồi liền ném gối qua hướng ngược lại, chuẩn bị ngủ tới chết.

Ai ngờ bên tai hắn hoàn toàn yên tĩnh, khiến hắn có chút kỳ quái, vì thế hắn mở mắt ra, thấy Lam Vong Cơ quả nhiên vẫn đứng bên cạnh giường, lại ngồi dậy.

"Ủa? Lam Trạm, ngươi không ngủ sao?"
Lam Vong Cơ không nói lời nào.

Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác nhìn xung quanh, nửa giường kia hắn chừa cho Lam Vong Cơ cũng không có lỗ hổng hay thứ kỳ quái gì mà, lúc này mới vỗ đầu nhớ ra lời chính mình nói với quản gia hồi nãy ở ngoài cửa, Lam Vong Cơ không thích tiếp xúc với người lạ.

Hắn với Giang Trừng từ nhỏ quen ngủ chân đá lên đầu, không biết ai lại đá ai, sáng hôm sau còn vung tay đánh nhau.

Nhưng hắn không thể ngủ với Lam Vong Cơ cũng chân đá lên đầu được, giáo dưỡng của Lam gia như vậy chắc chắn sẽ cảm thấy mất mặt, vì thế Nguỵ Vô Tiện lại đem gối đầu về hướng cũ, kéo tấm chăn ở bên trong hắn cuộn lại, đặt ở giữa, sau đó mỉm cười với Lam Vong Cơ.

"Vầy chắc là được rồi ha," Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vào chỗ giường mình nằm, rồi lại chỉ vào phía bên Lam Vong Cơ, nói, "Bên Sở, bên Hán!"
Tấm chăn đó khá dày, cuốn thành một cuộn ngăn ở giữa, chiếm mất một phần ba giường, Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện mau chóng nằm xuống phần giường bên trong tường, vì thế hỏi, "Ngươi không chật sao?"
Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn phần giường bị tấm chăn đó chiếm mất, vóc người hắn cao, Lam Vong Cơ cao hơn hắn, hắn thấy chật, Lam Vong Cơ chắc chắn cảm thấy chật hơn.


Lam Vong Cơ thở dài một cái, tiến đến kéo tấm chăn đó nói, "Ta ngủ dưới đất".

"Nè..." Nguỵ Vô Tiện cúi người về phía trước, lụm cái chăn kia lên, nói, "Sao ta có thể để cho ngươi ngủ dưới đất được.

Ta sẽ ngủ dưới đất!"
Hắn và Lam Vong Cơ giành nhau tấm chăn, Lam Vong Cơ cũng không buông tay, hai người bọn họ kéo hồi lâu, Lam Vong Cơ từ bỏ, nói, "Thôi".

Lam Vong Cơ ném cuộn chăn đó xuống đất, ngồi lên giường, cởi giày ra, sẵn tiện xếp đôi giày Nguỵ Vô Tiện vứt lung tung ở cạnh giày của mình, sau đó nằm xuống.

Nguỵ Vô Tiện lui cui bò sát vào bên trong, nhường chỗ cho Lam Vong Cơ, cánh tay gập lại gối dưới đầu, nhắm mắt lại thư giãn chuẩn bị ngủ.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện là người không thể nào ngồi yên, nằm bên cạnh hắn là một người lớn ấm áp dễ chịu, chẳng được bao lâu, hắn liền nhịn không được mở một con mắt, trộm nhìn sang người bên cạnh.

Chỉ thấy Lam Vong Cơ đang nằm một tư thế ngủ tiêu chuẩn của Lam thị, hai mắt khép hờ, hít thở một nông một sâu nhẹ nhàng.

Nguỵ Vô Tiện cứ thế nhìn lén Lam Vong Cơ, thật giống như mình làm được chuyện xấu mà đối phương không biết vậy, trong lòng đắc ý.

Lam Vong Cơ bỗng nhiên mở mắt, Nguỵ Vô Tiện vội vàng nhắm mắt lại, làm bộ như mình cũng đang thành thành thật thật nằm ngủ.

Trước mắt hắn tối thui một mảng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình, hai người bọn hắn yên tĩnh một lát, đèn dầu vốn không còn bao nhiêu dầu ở trên bàn dần dần cháy hết, ánh đèn trong phòng lụi tàn dần, Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, lặng lẽ giơ một chân gác qua phía Lam Vong Cơ bên kia.

Kết quả chân còn chưa hạ xuống, đã nghe Lam Vong Cơ nói, "Nguỵ Anh".

Nguỵ Vô Tiện bị bắt gặp đúng lúc, cái chân kia ngừng lại giữa không trung bất động.

Lam Vong Cơ khẽ thở dài một tiếng, nói, "Đừng quậy".

Nguỵ Vô Tiện giả bộ không nổi nữa, phụt một tiếng bật cười, nghiêng người bò dậy, dùng một cánh tay chống đầu, tay kia đưa ra, lấy ngón trỏ và ngón giữa một trước một sau, làm giống như hai chân bước đi, "nhảy múa" trên ngực Lam Vong Cơ.


Lam Vong Cơ nghiêng đầu nhìn hắn, làm như có chút khiển trách, có chút bất đắc dĩ, lát sau lại nhiễm một chút ôn nhu.

Nguỵ Vô Tiện chơi đủ rồi, cười hớn hở, động tác trên tay dừng lại, đẩy Lam Vong Cơ một chút giận dỗi nói, "Lam Trạm, ngươi cũng quá không thú vị đi!"
Lam Vong Cơ nhìn hắn, trầm mặc một chút, mở miệng hỏi, "Như thế nào thì coi là thú vị?"
Nguỵ Vô Tiện hăng hái hẳn lên, xoay một cái ngồi dậy xếp bằng, quơ chân múa tay nói với Lam Vong Cơ, "Ta đá Giang Trừng, Giang Trừng sẽ đá lại, sau đó hai ta sẽ đánh ra tới ngoài cửa.

Tam sư đệ thật thà, ta và Giang Trừng gác chân lên người hắn, hắn cũng không dám nhúc nhích, giống y như khúc gỗ vậy! Lục sư đệ thì như con khỉ, người khác gác lên chỗ nào nó cũng cảm thấy ngứa ngáy, chúng ta còn đặc biệt ăn hiếp nó, lần nào cũng làm cho nó lăn lộn nhảy nhót lung tung...!Giống vầy nè!"
Nguỵ Vô Tiện bắt chước bộ dạng lúc bọn hắn thọt lét Lục sư đệ, cười lớn nhào một cái về phía trước, hai cánh tay chống ở hai đầu vai Lam Vong Cơ, hai chân co lại, quỳ ở bên hông Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ trong nháy mắt cứng đờ người.

Bọn hắn mặt đối mặt, Nguỵ Vô Tiện không ngờ đột nhiên mình lại gần sát mặt Lam Vong Cơ như vậy, hô hấp của bọn hắn quấn vào nhau.

"Chính...!chính là vậy đó" giọng Nguỵ Vô Tiện run lên, hơi lắp bắp, nụ cười trên mặt dần nhạt đi.

"Nhưng mà Lam Trạm, ngươi không giống bọn chúng..." tim Nguỵ Vô Tiện không biết gọi là gì mà đập thình thịch loạn xạ cả lên, giọng hắn nhỏ dần xuống, hô hấp khẽ run rẩy.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người bọn hắn nhất thời đều ngừng thở, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn run run nói tiếp.

"Ngươi so với bọn chúng, thật sự là không quá thú vị, chính vì như thế..."
Ánh nến lắc lư, trong nháy mắt tắt ngúm, lông mi Lam Vong Cơ run rẩy một chút.

"Chính vì như thế..." trong bóng tối, Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm nói.

"...!nhưng thật ra lại rất thú vị".

Hắn cúi đầu, chợt hôn lên Lam Vong Cơ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi