[VONG TIỆN] HÀ GIẢI VI ƯU?

86.

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện vội vàng bước nhanh đến chỗ mà hai người họ đang ở tạm. Có thể là do dục vọng mới bị áp chế lại một lần nữa nổi lên, hoặc là vì miệng mình đã không còn bị chặn nữa, dọc đường đi Ngụy Vô Tiện đều luôn mồm lẩm bẩm hồ ngôn loạn ngữ. Thanh âm của hắn rất nhỏ, câu chữ lại đứt quãng, chỉ là một vài từ ngữ rời rạc vang lên. Lam Vong Cơ cũng không nghe rõ là hắn muốn nói gì, nhưng mà y cảm thấy tình cảnh này cực kỳ quen thuộc, giống như là đã từng trải qua rồi. Y nhớ rõ rằng, ngày trước y cũng đã từng gặp qua hắn trong trạng thái tinh thần hỗn loạn, không thể khống chế như lúc này.

Hai hàng lông mày của Lam Vong Cơ nhíu chặt lại, bước chân cũng nhanh hơn. Nhớ lại chuyện xưa, trong lòng y cũng có chút hoảng loạn mơ hồ, nhất là lúc này Ngụy Vô Tiện đang vô thức mà đẩy ngực y ra, có lúc còn giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm này.

Lam Vong Cơ cố gắng ôm chặt hắn, ba bước thành một mà tiến về phía gian phòng đó, không hề do dự nâng chân lên một cước đá văng cửa phòng. Y đặt Ngụy Vô Tiện lên giường, nhưng chỉ vừa mới buông tay ra, người kia lại vô cùng không an phận mà đòi ngồi dậy. Lam Vong Cơ muốn ngăn hắn lại, giọng nói tràn ngập lo lắng:

"Ngụy Anh, ngươi đừng cử động."

Ngụy Vô Tiện hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng với y:

"Đã bảo là ngươi đừng động vào ta cơ mà!"

Lam Vong Cơ: "..."

Y khựng lại một chút, ánh mắt sa sầm, sau đó hạ quyết tâm, giống như ngày thường mà đè vai hắn lại rồi xoay người lên giường, đem cái kẻ đang hung dữ với mình đè nghiến dưới thân. Ngụy Vô Tiện thấy y không làm theo ý mình thì liền trợn mắt lên, gắt:

"Ngươi!"

Lam Vong Cơ đã sớm đề phòng, trước khi hắn kịp phản ứng đã túm lấy cổ tay hắn cố định lên đầu giường, tay còn lại chế trụ cái cằm tinh xảo, nâng mặt hắn lên, không nói một lời mà hôn xuống.

Ngụy Vô Tiện: "Hừ!!"

Lúc này đầu óc hắn đúng là cực kỳ hỗn loạn. Thật ra cơ thể hắn không hề ghét bỏ nụ hôn của đối phương, chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao lại thế. Nhưng trong đầu lại có một giọng nói không ngừng nhắc nhở hắn, như vậy là không ổn chút nào. Người chủ động phải là hắn mới đúng.

Có điều ý tưởng này cũng rất mơ hồ, rất nhanh bị khoái cảm dục vọng ùn ùn kéo đến bao phủ. Hắn càng tự nhủ thì đầu óc lại càng thêm hỗn loạn, cuối cùng Ngụy Vô Tiện hoàn toàn theo bản năng mà tiếp tục khước từ, không ngừng lắc lắc đầu nhằm tránh thoát khỏi sự giam cầm phía trên. Hắn liều mạng nói:

"Khoan đã, ta... Ô ô..."

Lam Vong Cơ cũng không cho hắn cơ hội mở miệng, có lẽ đã nghĩ thông mình mà đấu võ mồm với hắn thì chắc chắn không thể chiếm được thế thượng phong. Vậy nên y nhanh chóng giữ chặt lấy cái cằm đang ngọ nguậy của hắn, nên hôn thế nào thì vẫn tiếp tục hôn như thế. Đầu lưỡi không ngừng cuốn lấy cái lưỡi luống cuống tránh né của Ngụy Vô Tiện, dùng cách thức vừa thô bạo vừa vụng về này mà dỗ dành hắn.

"Ưm aaa... Ưm... Ô ô..."

Đầu của Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ cậy mạnh mà giữ chặt lấy, dần dần đánh mất khí lực trong nụ hôn kịch liệt này, môi lưỡi giao triền nhưng hắn vẫn cực kỳ không an phận. Mặc dù phiến môi vẫn dán chặt vào với nhau, nhưng mỗi lần xoay đầu điều chỉnh vị trí hắn sẽ đều thừa cơ mà cắn lên môi Lam Vong Cơ một cái. Cánh tay chưa bị chế ngự cũng không yên phận, bắt đầu lôi lôi kéo kéo vạt áo Lam Vong Cơ, đem phần ngực áo nghiêm chỉnh náo loạn thành một đoàn, để lộ một mảng lớn da thịt trắng nõn phía sau. Sau đó, đầu ngón tay không ngừng mà mân mê sờ soạng khuôn ngực y, tuy hắn không hề dùng sức, nhưng lại khiến người kia ngứa ngáy vô cùng, đến mức trái tim đang cố gắng trấn định của Lam Vong Cơ cũng không nhịn được mà rối loạn, nới lỏng lực đạo, buông tha cho đôi môi của Ngụy Vô Tiện. Trong phút chốc, một tia đắc ý tràn lên từ đáy mắt người nọ, Lam Vong Cơ thấy vậy thì có chút sửng sốt. Đã đến mức này rồi, hắn đến cùng còn đắc ý cái gì chứ?

Lam Vong Cơ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trong lúc đó cảm giác ướt át mềm mại ở hai cánh môi càng trở nên rõ ràng. Y nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện một lát, sau đó bỗng nhiên nâng tay lên, kéo mạt ngạch trên trán mình xuống. Ngụy Vô Tiện nói:

"Gì đấy..."

Lam Vong Cơ chỉ làm không nói, đem hai cổ tay hắn túm lại một chỗ, sau đó dùng mạt ngạch quấn quanh vài vòng, trong lúc đối phương đang còn ngây người thì đã bị y nhanh chóng trói chặt. Đầu óc Ngụy Vô Tiện vẫn cực kỳ chậm chạp, ngẩn ngơ một lúc rồi mới kịp phản ứng lại, kinh ngạc nói:

"Ngươi làm gì đấy!"

Lam Vong Cơ không đáp lời, đưa tay xuống điểm yếu nơi hạ thân của hắn, sau đó nhéo một cái. Thanh âm kinh hoàng của Ngụy Vô Tiện ngay lập tức mềm xuống, biến thành một tiếng "a" nỉ non.

"Đừng mà... Aaa... Chờ một chút..."

Lam Vong Cơ thở ra một hơi thật sâu, vung tay hai lần liền đem áo khoác của chính mình cởi ra để một bên, sau đó nhanh chóng ghé sát vào trên người Ngụy Vô Tiện.

"Ưm..."

Khi Lam Vong Cơ áp lại gần, cơ thể đang nóng rẫy của Ngụy Vô Tiện lập tức cảm nhận được cỗ cảm giác đặc biệt mát mẻ mà hắn không muốn rời xa. Hắn hơi hé mắt ra, không kìm lòng được mà nâng thắt lưng lên, cọ sát vào người Lam Vong Cơ một chút. Lam Vong Cơ cũng hưởng ứng theo động tác của người dưới thân, hạ thắt lưng xuống, để lồng ngực kề sát lồng ngực không một kẽ hở, đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương như đang xuyên vào đáy lòng mình. Trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện gần như là trầm mê trong cảm giác sảng khoái này, hai tay bị trói cũng không chống cự nữa. Trên người Lam Vong Cơ đúng là phát ra một luồng khí tức mát lạnh thật thoải mái, nhưng da thịt ma sát với nhau cũng sẽ một lần nữa trở nên nóng bỏng. Ngụy Vô Tiện chỉ yên ổn mà dán vào trên người y thì không thể thấy đủ, hai chân không khống chế được mà quấn lên người Lam Vong Cơ. Cuối cùng, khoảng trống mà Lam Vong Cơ cố tình lưu lại giữa hạ thân hai người cũng không còn, tính khí của Ngụy Vô Tiện ngay lập tức cọ sát với hạ bộ của Lam Vong Cơ, khiến cho đáy mắt y càng thêm tối đen.

Nhưng bản thân Ngụy Vô Tiện lại không hề biết mình vừa vô tình đốt lửa, cái eo không ngừng vặn vẹo, mông tròn đưa đẩy muốn va chạm thân mật với Lam Vong Cơ hơn. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, ánh mắt mông lung, thấp giọng nỉ non:

"Khó chịu quá..."

Lam Vong Cơ: "..."

Do dự trong chốc lát, Lam Vong Cơ chống khuỷu tay xuống giường, hơi nhấc người dậy. Bàn tay to lớn lại một lần nữa đưa xuống dưới, lần này luồn vào bên trong quần Ngụy Vô Tiện, cầm lấy nam căn của hắn. Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng:

"Hừ!!!"

Một tiếng rên rỉ nhỏ vụn thoát ra từ cổ họng hắn, khiến cho cơ thể của Lam Vong Cơ cũng trở nên căng thẳng theo. Ánh mắt kiều mị nửa nhắm nửa mở giống như đang giục giã y làm tiếp việc đang dang dở. Vầng trán của Lam Vong Cơ được bao phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng, chậm rãi nói:

"Ngụy Anh, ta, ta giúp ngươi."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Vốn dĩ hắn đã lộ ra ánh mắt thỏa hiệp, không hiểu vì sao sau khi nghe thấy câu nói này của Lam Vong Cơ lại lập tức trở nên cáu kỉnh. Tơ máu đỏ ngầu trở lại nơi đáy mắt mơ hồ ngập nước, vừa hung ác lại vừa khiến người ta thương tiếc, lườm Lam Vong Cơ một cái, nói:

"Ta, không, cần."

Hắn vui giận thất thường như vậy, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng quyết định không thèm nhìn đến phản ứng của hắn nữa, đừng quá mức là được. Bàn tay to lớn bao bọc lấy tính khí của hắn, dùng sức mà tuốt lộng hai lần. Ngụy Vô Tiện ngay lập tức hét to:

"A a a!"

Chuyện này Lam Vong Cơ cũng đã làm vài lần, ít nhiều gì cũng có chút kinh nghiệm. Y vốn học rất nhanh, trí nhớ lại tốt, bây giờ muốn thu phục Ngụy Vô Tiện, trên cơ bản cũng không phải là chuyện gì khó. Cầm dương v*t của Ngụy Vô Tiện trong tay, kiên nhẫn mà vuốt dọc từ gốc lên đỉnh, tĩnh mạch bên trên khúc côn th*t đó theo sự mơn trớn của lòng bàn tay Lam Vong Cơ mà dần nổi lên. Lam Vong Cơ hơi cong đầu ngón tay, móng tay được cắt tỉa gọn gàng như có như không nhẹ nhàng quẹt qua nơi đó.

"Ư..."

Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà rên lên một tiếng. Ngón tay của y cũng buông tha nơi đó, trượt dần lên đỉnh, vuốt ve lỗ nhỏ trên quy đầu đang rỉ ra thủy quang bóng loáng. Dịch thể trơn nhớt thấm đẫm đầu ngón tay đang đè lên khe nhỏ trên đỉnh hết day lại ấn.

"Ô ô ô! Đừng, đừng mà..."

Ngụy Vô Tiện điên cuồng lắc đầu, chân cũng bắt đầu quẫy loạn xạ, đầu gối không ngừng thúc vào hông y, toàn thân run lên từng đợt. Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng không nhịn được mà nhìn hắn một cái, vừa liếc qua, liền chạm ngay phải một cơn giận không thể kiềm chế được trong mắt người kia. Lúc này Ngụy Vô Tiện nằm dưới thân y giống như một con thú nhỏ đang xù lông, tuy yếu đuối vô lực nhưng lửa giận trong mắt thì vẫn cháy hừng hực. Cho dù biết rằng lúc này hắn thần trí mơ hồ, sự phẫn nộ kia có lẽ cũng không phải là vì y mà có. Nhưng mà, từ tận đáy lòng Lam Vong Cơ vẫn không nhịn được một trận đau đớn xót xa. Chiếc thắt lưng đang nằm chỏng chơ trên giường của Ngụy Vô Tiện lọt vào tầm mắt Lam Vong Cơ, y liền vươn tay kéo nó lại, cùng không để ý nhiều, trực tiếp phủ ngang lên mặt Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện: "?!"

Hắn hoàn toàn không thể chống cự, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, cái đai lưng kia đã yên vị trên mặt hắn rồi. Ngụy Vô Tiện chỉ có thể co chân trên giường, kháng nghị:

"Ngươi làm cái trò gì đấy?!"

Lam Vong Cơ làm xong một chuyện rất là lừa mình dối người thì xoay người hạ eo xuống, để lưng Ngụy Vô Tiện dựa vào ngực chính mình, thanh âm hết sức ôn nhu nói:

"Ngụy Anh, ngươi đừng sợ."

"..." Ngụy Vô Tiện giận dữ nói: "Ta sợ cái quái gì?!"

Lam Vong Cơ lắc đầu. Y siết chặt Ngụy Vô Tiện trong lòng, tay giữ tay, chân khóa chân, hắn có muốn động cũng không động được. dương v*t của hắn vẫn đang còn dựng thẳng đứng trước người, Lam Vong Cơ có chút run rẩy đặt một cái hôn nhẹ nhàng lên vành tai trắng nõn, tiếp tục động tác đang dang dở khi nãy. Khoái cảm dâng lên, sự điên cuồng cùng rối loạn của Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa bị áp chế xuống. Lam Vong Cơ thầm nghĩ, chỉ cần làm hắn thoải mái, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Một tay y cầm lấy ngọc nang dưới gốc dương v*t, nhẹ nhàng xoa nắn, đồng thời năm đầu ngón tay còn lại cũng không ngừng trêu chọc cái lỗ nhỏ trên quy đầu.

"Aaaa! Ưm, khoan... ư...!"

Cách này đúng thật là có hiệu quả, Ngụy Vô Tiện ngay lập tức mất đi khống chế mà kêu to thành tiếng. Hắn hoàn toàn không ý thức được chính mình đã bật khóc từ lúc nào. Nước mắt tràn khỏi khóe mi cũng không lăn xuống gò má mà bị cái đai vải trên mặt thấm sạch, cho nên Lam Vong Cơ cũng không hề hay biết. Nhưng mà tiếng nức nở không ngừng vang lên, bất lực giống hệt một đứa nhỏ, khóc đến mức khàn cả giọng. Lam Vong Cơ bị phản ứng của hắn dọa sợ, run lên một cái, lập tức dừng lại động tác trên tay. Thế nhưng cùng lúc đó Ngụy Vô Tiện cũng run lên một cái, bắn ra lòng bàn tay y. Lam Vong Cơ ngẩn cả người, vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Y cúi đầu xuống, liền thấy trên tay mình dính đầy chất lỏng trắng đục. Lam Vong Cơ ngơ ngác gọi:

"Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện vẫn không nhúc nhích, vùi đầu trong lồng ngực y:

"..."

Lam Vong Cơ vội vàng dùng quần áo của chính mình lau tay, nhanh chóng túm lấy hắn:

"Ngụy Anh?!"

Y hấp tấp cởi xuống mặt ngạch đang trói tay hắn, nhưng sau khi hai cổ tay được giải thoát cũng không còn chút sức lực nào mà rũ xuống bên hông. Lam Vong Cơ lại càng hoảng loạn, thầm nghĩ không phải là mình làm sai cách đấy chứ? Y lúng ta lúng túng kéo đai vải đang che trên mặt hắn xuống, ngay lập tức Ngụy Vô Tiện hai mắt mơ màng, đáy mắt mông lung mất đi tiêu cự, không còn chút hung hăng nào.

Lam Vong Cơ: "..."

Cho dù thế nào thì người hắn cũng không nóng đến phát sợ nữa, toàn thân cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, cho nên cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.

Lam Vong Cơ cẩn thận cầm lấy cổ tay hắn, tỉ mỉ kiểm tra tình trạng của người kia một phen. Từ đầu đến cuối Ngụy Vô Tiện vẫn không hề động đậy, kệ y muốn làm gì thì làm, ngoan ngoãn giống hệt như một con mèo nhỏ dính người. Lam Vong Cơ lại nhẹ giọng gọi hắn:

"Ngụy Anh?"

"..." Một thanh âm khàn khàn truyền ra từ trong cổ họng Ngụy Vô Tiện: "Ơi."

Hai mắt Lam Vong Cơ sáng lên, tiếp tục hỏi:

"Ngươi ổn không?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lam Vong Cơ im lặng thở dài, đem Ngụy Vô Tiện từ trên người ôm xuống, đặt lên giường, sau đó mới cẩn thận chỉnh lại chăn đệm đã loạn thành một đoàn. Hai mắt Ngụy Vô Tiện nửa nhắm nửa mở, cũng không biết là đã tỉnh táo hay vẫn còn mơ hồ. Nhưng mà khi Lam Vong Cơ nói chuyện với hắn, hắn vẫn có thể hàm hồ mà đáp lại một hai tiếng. Lam Vong Cơ thay hắn sửa sang lại mái tóc rối tinh rối mù, ngồi bên mép giường nhìn hắn một lúc. Vừa định đứng dậy đi lấy nước lau mặt cho Ngụy Vô Tiện thì không ngờ đến, y chỉ vừa nhỏm người dậy, người nằm bất động trên giường từ nãy đến giờ không có phản ứng gì lại ngay lập tức ngồi phắt dậy, vươn tay ôm chặt lấy y.

Lam Vong Cơ: "?!"

Y nói: "Ngụy Anh?"

"..." Ngụy Vô Tiện siết chặt vòng tay đang ôm cứng lấy y, vùi đầu vào khuôn ngực vững chãi, nức nở: "Đừng mà, ngươi đừng đi."

Lam Vong Cơ có chút ngạc nhiên: "..."

Y cẩn thận mà nhẹ giọng nói:

"Ta không bỏ đi, ta đi lấy nước."

Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn liều mạng mà lắc đầu. Lam Vong Cơ thử đứng dậy một lần nữa, kết quả là Ngụy Vô Tiện lại càng níu chặt lấy y hơn, cứ như vậy mà bám dính lên người, suýt chút nữa là bị y nhấc lên luôn. Lam Vong Cơ đem hắn từ trên người mình kéo xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt còn vương nét mông lung kia, hỏi:

"Ngụy Anh, ta là ai?!"

Từ đầu đến cuối, y chỉ hỏi một câu này, nhưng đến tận bây giờ, Ngụy Vô Tiện vẫn không kêu đúng tên y.

"..." Ngụy Vô Tiện chăm chú nhìn y, nói: "Lam Trạm."

Lam Vong Cơ: "..."

Giống như đầu ngón tay của ai đó vừa khẽ đảo qua mấy sợi dây đàn đang kéo căng trong lòng y...

Trước giờ Lam Vong Cơ chưa từng nghĩ tới, có một ngày nào đó, cái tên hai chữ cực kỳ quen thuộc của chính mình kia lại có thể khiến bản thân rung động đến ngần này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi