[VONG TIỆN] NHỊ CA CA TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG


21.
Lần này Lam Vong Cơ tuy rằng chỉ nện nửa người, nhưng với Ngụy Vô Tiện mà nói là thương lại càng thêm thương.

Vẫn như cũ, không có chỗ nào còn ổn.

Y ngủ thật say.

Lam Vong Cơ lại cách y không xa.

Rơi xuống bất thình lình, cả hai người đều phản ứng không kịp, mới dẫn đến y nhiều lần bị thương như vậy.

Ngụy Vô Tiện bình tĩnh bị nện cho tỉnh, bình tĩnh tru lên tiếng tru hằng ngày, bình tĩnh đỡ eo, bình tĩnh cảm giác thương thế của mình trải qua hai ngày tu dưỡng càng thêm trầm trọng, lại bình tĩnh nhìn vị mỹ nhân vẻ mặt đầy áy náy, kinh hoảng, lại thất thố giữa nửa đêm giáng từ trên trời xuống giường mình.

Nện người ta nặng như thế còn có thể làm cho người ta không thể hận được có lẽ cũng chỉ có bực danh sĩ như Hàm Quang Quân mới làm được đi...
Y ngồi bên kia nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ không chớp mắt, lại không biết người bên kia vì bản thân phạm sai lầm mà trong lòng đã khó chịu rồi, bây giờ còn bị nạn nhân nhìn đến sắc mặt khó khăn.

Lam Vong Cơ lên tiếng nhắc nhở: "...!Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiệng bị tiếng gọi này gọi cho hoàn hồn, giật giật thân mình.

Phần eo phảng phất như...!bị người ta giá xe ngựa nghiền qua.

Từng cơn quặn đau truyền đến.

Thấy Lam Vong Cơ muốn lại gần xoa bóp cho y, Ngụy Vô Tiện vội vàng giơ tay ngăn lại: "Hàm Quang Quân, việc này thật sự không trách...!Tê!!"
Động tác của y quá lớn.

Vặn vẹo một chút đụng tới vết thương đau buốt lên.

Hít vào một ngụm khí lạnh, nhe răng trợn mắt không dám nhúc nhích, lại được Lam Vong Cơ đỡ lưng nằm xuống giường.


Tuy rằng y ngoài miệng cự tuyệt, nhưng đến lúc đôi bàn tay to ấn nhẹ lên eo, ngoại trừ lúc đầu tiên còn đau đớn, cả người không khỏe đến run lên, vẫn là thỏa mãn mà rên rỉ một tiếng.

Qua một lúc y còn có hứng thú chỉ đạo: "Lam Trạm...!Bên phải, bên phải...! hôm nay ngươi nện nửa bên phải của ta."
Lam Vong Cơ nghe lời, dịch tay qua bên phải nửa tấc: "Nơi này?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Đúng đúng...!Nhẹ, nhẹ một chút...!Lam Trạm, lực tay ngươi thật lớn..."
Người nói không tự biết, nhưng Lam Vong Cơ đã đỏ hết cả tai.

Cũng may buổi tối không vấn tóc.

Hai cái lỗ tai đỏ giấu trong một mảnh đen nhắn.

Ngụy Vô Tiện lại đang duỗi người nằm sấp trên giường hưởng thụ, cũng không chú ý đằng sau thế nào, bởi vậy hắn mới tránh thoát được một kiếp.

Hắn theo lời giảm nhẹ lực tay, quả thực lại nghe Ngụy Vô Tiện thoải mái rầm rì: "Ưm...!ưm...!ư...!Không tồi...!Đúng đúng đúng cứ như vậy...!Ứ ứ ứ...! thực thoải mái..."
Lam Vong Cơ: "..."
Giang tông chủ cùng chúng môn sinh mới rồi phát giác bản thân xử lý quá mức có lệ thế nên vòng ngược trở lại hiện tại đang đứng ngoài cửa: ".........................."
Tiếng này của Ngụy Vô Tiện, nghe nguy hiểm a....
Tổng cộng không dưới mười người linh tinh, lặt vặt đứng ngoài cửa tắm gió đêm lạnh lẽo, trong lòng càng là băng giá.

22.
Chúng môn sinh lé mắt, thật cẩn thận đánh giá sắc mặt tông chủ nhà mình, phán đoán xem sự tình còn có đường sống vãn hồi không? Phóng mắt nhìn lại chỉ thấy một mảnh đen nhắn.

Cái mặt của Giang tông chủ gần như chìm luôn vào trong bóng đêm.

Nếu không phải trên người còn mặc bộ quần áo ngủ màu trắng, có khả năng là người cũng đen đến nhìn không thấy đâu luôn...
Tiếng rên rỉ không thể miêu tả được của Ngụy Vô Tiện lại tiếp tục truyền từ bên trong ra: "Ư ư...!Lam Trạm...!nặng một chút, a a a a...!Quá mức...! một chút được rồi...."
Giang Trừng: "..."
Chúng môn sinh: "..."
Giang tông chủ nhịn cũng không thể nhịn được nữa, rốt cuộc một cước đá văng cửa.


Bên trong là tầng tầng màn che giường phất phơ theo gió.

Trong ánh nến lập lòe thấy hai cái bóng người quện thành một khối nhấp nhô trên giường.

Một cái đang nằm, một cái đang ngồi.

Giang Trừng rống giận: "Ngụy Vô Tiện!"
Đột nhiên bị cả kinh như vậy, liền cả Hàm Quang Quân đang xoa bóp cho người cũng bị ngắt.

Hắn thò đầu ra, không kiên nhẫn nói: "Làm gì?"
Giang Trừng chỉ vào giường: "Hai người các ngươi đang làm gì?"
Ngụy Vô Tiện khó hiểu: "Xoa bóp a.

Sao vậy? Là chuyện gì?"
Xoa...!xoa bóp?!
Cửa vẫn còn mở toang.

Lại một trận gió lạnh đánh úp lại.

Mành che giường trước đây được Lam Vong Cơ tinh tế kéo quây kín lại bị xốc bay lên, để lộ ra cảnh bên trong trước mặt mọi người.

Ngụy công tử cùng Hàm Quang Quân làm chuyện mà "mọi người ai cũng đoán mà không ai dám miêu tả đó".

Quần áo còn mặc tốt lắm.

Lúc bọn họ rời đi hai người mặc cái gì thì hiện tai quay lại vẫn là mặc cái đó.

Lông mày Lam Vong Cơ nhíu thành một đoàn.


Khóe miệng hơi rủ xuống.

Hàn khí hằng ngày lượn lờ quanh thân chưa bao giờ tiêu tan giờ đây lại nặng thêm mấy phần.

Hắn giũ chăn bông, bọc cả người Ngụy Vô Tiện lại.

Ánh mắt không vui nhìn chằm chằm một đám môn sinh vừa mới xông vào.

Một chúng môn sinh bị nhìn tới trong bụng muốn mọc lông, tự giác nghĩ đi nghĩ lại mình làm sai cái chuyện gì.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy mê hoặc: "Rốt cuộc là chuyện gì? Các ngươi đứng đó treo cái vẻ mặt gì vậy?!"
Giang Trừng cương mặt: "Không có chuyện gì."
Một chúng môn sinh chống đỡ áp lực từ Hàm Quang Quân, cũng lắc đầu: "Không có việc gì.

Ngụy công tử ngài nghỉ ngơi cho tốt nha."
Dứt lời, Lam Trừng dẫn một đám người mênh mông cuồn cuộn rời đi.

Phút cuối cùng, một tên môn sinh đi chót còn tri kỷ đóng cửa phòng giúp hai người.

Ngụy Vô Tiện quay đầu muốn cho Lam Vong Cơ một lời giải thích, tận lực giữ gìn hình tượng Liên Hoa Ổ trong lòng Hàm Quang Quân: "Lam Trạm...!ngươi đừng sợ.

Giang Trừng cái tên này thường chuyện bé xé ra to.

Ngày thường cũng là hay rống to.

Dọa tới ngươi rồi sao?"
Giang Trừng có ý gì, Ngụy Vô Tiện nhìn không ra.

Nhưng Lam Vong Cơ sáng tỏ trong lòng, lại không lộ ra bên ngoài, chỉ gật gật đầu, tiếp tục động tác tay, xoa bóp y đến mơ mơ màng màng ngủ luôn.

Lúc đó mới nhẹ nhàng trở mình cho Ngụy Vô Tiện, dấu góc chăn thật tốt, chỉnh lại cổ áo, quy quy củ củ nằm xuống bên cạnh, lại như hai đêm trước, không ngủ.

23.
Giờ Tỵ (9-11AM), Ngụy Vô Tiện trợn mắt, sờ đến bên cạnh trống trơn không người.


Y mơ mơ màng màng nghĩ, hẳn là Trạch Vu Quân tới đón rồi.

Thầm mắng bản thân quá quoa loa, quên mất không nói ý định của Giang Trừng cho Lam Vong Cơ.

Bọn họ lăn lộn cả mấy ngày như vậy, không bằng theo lời Giang Trừng, tạm thời lưu Lam Vong Cơ lại Liên Hoa Ổ, còn tốt hơn để y mỗi ngày bị nện thành trọng thương như vậy...
Vừa nghĩ vừa đứng dậy, thò đầu ra, lại thấy người y mới rồi còn đang nghĩ tới ở bên cái án thư trang trí trong phòng y.

Ngụy Vô Tiện kêu lên: "...!Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ nghe tiếng ngẩng đầu, đứng lên đi qua dìu y, ngoài miệng dặn dò: "Cẩn thận một chút."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Trạch Vu Quân lát nữa mới đến đón ngươi sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng hôm qua có nói, việc này vô thường, lại không biết lý giải thế nào.

Nếu cứ phát sinh, vậy tạm lưu ta lại Liên Hoa Ổ."
Ngụy Vô Tiện cũng nói: "Vậy thật vừa vặn.

Hôm qua Giang Trừng cũng nói như thế.

Có lẽ là hai người bị chúng ta náo loạn tới phiền đi." Nhìn bên ngoài trời đã sáng chói, y cầm cây sáo gõ gõ đầu, cảm thán một câu: "Chỉ tiếc ngươi tới không đúng lúc.

Nếu là mùa hè, ta liền dẫn ngươi đi hái đài sen."
Lam Vong Cơ nói: "Chưa chắc."
Ngụy Vô Tiện nói: "....!Cũng đúng.

Hiện giờ ta thật sự không dám thả cho ngươi về.

Ngươi về Vân Thâm Bất Tri Xứ đến đêm lại tới nện ta.

Vậy...! hôm nay ta liền dẫn ngươi đi chơi một trận được không?"
Vốn nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ như trước cự tuyệt lời mời của y, ai ngờ hắn không chút do dự, gật đầu nói: "Được."
Lúc này đến phiên Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người.
Lam Vong Cơ lại nói: "Nhưng mà trước đó phải đi bái phỏng Ôn cô nương."
Ngụy Vô Tiện: "...!Hả?"
Lam Vong Cơ: "Vết thương trên eo ngươi....!Không thể cứ để như vậy."
Ngụy Vô Tiện: "......".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi