VỌNG TINH THẦN

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Bàn tay vừa được thả lỏng của Bắc Đường Diệu Nhật lại khẽ run lên, trong lòng không nói rõ nổi tư vị là gì.

Tại sao thật sự là một nam nhân? Lẽ nào người của Bắc Đường gia bọn họ không thể tránh thoát khỏi số mệnh nam nam tương luyến hay sao?

Hắn xoa xoa huyệt thái dương, khó hiểu hỏi: “Ngươi nói Hải Liên Na không phải do ngươi sinh, nhưng mẫu thân của nó cũng là một nam nhân? Chẳng lẽ nam nhân kia vừa hay cũng là Ma Da nhân?”

Ngôn Tử Tinh gật đầu.

Trong lòng Bắc Đường Diệu Nhật có chút không quá tin. Sao có thể trùng hợp như vậy được, Tử Tinh ở trên thảo nguyên kết giao với một nam tử, mà nam tử kia còn vừa khéo là Ma Da nhân, có thể lấy thân nam tử sinh sản?

Hắn đăm đắm quan sát Ngôn Tử Tinh kỹ lưỡng, ánh mắt đặc biệt đảo qua đảo lại chỗ thắt lưng và xương hông của Ngôn Tử Tinh.

Ngôn Tử Tinh bị hắn nhìn đến trong lòng phát ớn, nói: “Đại ca, ngươi nhìn ta làm gì vậy?”

Bắc Đường Diệu Nhật ho khẽ một tiếng, thu hồi tầm mắt: “Tử Tinh, những lời ngươi nói đều là thật chứ? Cho dù Hải Liên Na là do ngươi sinh cũng không sao, ngươi đừng nói dối ta.”

Ngôn Tử Tinh kiên định đáp: “Đương nhiên là thật. Đệ đệ sao dám nói dối đại ca.”

Bắc Đường Diệu Nhật cũng tin hắn sẽ không nói dối mình. Thế nhưng chuyện trùng hợp như vậy, bảo hắn phải lập tức tin tưởng kiểu gì đây? Ma Da nhân ở Trung Nguyên gần như đã bị diệt tuyệt, số người còn lại chỉ có mấy nghìn, hầu hết đều tập trung trong Linh Ẩn cốc. Mà thảo nguyên ở vùng quan ngoại xa xôi, nơi đó lại có Ma Da nhân sao? Cho dù có, cũng làm gì có chuyện vừa khéo gặp gỡ Ngôn Tử Tinh như vậy? Hai người còn yêu nhau, sinh ra Hải Liên Na? Nếu đã yêu nhau, tại sao nam nhân kia lại không cùng Ngôn Tử Tinh quay về Minh quốc?

Trong lòng Bắc Đường Diệu Nhật rất nhiều nghi vấn, nhíu mày không lên tiếng.

Ngôn Tử Tinh nói: “Đại ca, ngươi không tin ta?”

Bắc Đường Diệu Nhật nói: “Đương nhiên đại ca tin ngươi. Ban nãy ta cũng đã nói, cho dù ngươi làm chuyện gì, đại ca cũng sẽ ủng hộ ngươi. Chỉ có điều chuyện này vừa lớn vừa nhỏ, ngươi là tiểu nhi tử trong nhà, phụ thân và phụ vương vẫn luôn thương yêu ngươi nhất. Ngươi nói xem bây giờ ngươi ôm Hải Liên Na quay về, bảo đại ca phải giải thích với nhị lão thế nào đây?” Nói xong lại nhịn không được xoa xoa trán, thở dài: “Không ngờ nam nhi của Bắc Đường gia chúng ta, đều phải dây dưa vướng mắc với Ma Da nam tử.”

Đây là số mệnh sao? Ngay cả Bắc Đường Diệu Nhật vẫn luôn không tin vào thần linh, lúc này cũng nhịn không được phải cảm thán sự kỳ diệu cùng lạ kỳ của số mệnh.

Ngôn Tử Tinh vô cùng tín nhiệm Bắc Đường Diệu Nhật, lúc đầu chưa nói thẳng ra, chính là bởi không biết nên giải thích thế nào. Lúc này đã hạ quyết tâm, bỗng nhiên xốc lên vạt áo, quỳ xuống nói: “Đệ đệ có một chuyện, muốn cầu xin đại ca tha thứ.”

Bắc Đường Diệu Nhật lấy làm kinh hãi: “Tử Tinh, ngươi làm gì vậy?”

Ngôn Tử Tinh cắn răng nói: “Phụ thân của đứa bé này… ý ta là mẫu thân của nó, chính là… là… Thác Bạt Chân!”

“Cái gì?” Huyệt thái dương của Bắc Đường Diệu Nhật giựt mạnh, kinh ngạc mở trừng hai mắt. Hắn quả thực không thể tin vào lỗ tai của chính mình, chỉ trong nháy mắt đã lại sinh ra do dự: “Thác Bạt Chân nào? Chẳng lẽ chính là cái người trên thảo nguyên kia…”

Ngôn Tử Tinh gật đầu, quỳ trên mặt đất cúi đầu không nói.

Bắc Đường Diệu Nhật hiếm có khi nào đờ đẫn cả người, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, nói: “Tử Tinh, ngươi đứng lên đi.”

Hải Liên Na nằm trong lòng Bắc Đường Diệu Nhật bắt đầu không yên, duỗi hai tay về phía Ngôn Tử Tinh, ê a gọi.

Ngôn Tử Tinh sau khi đứng dậy cũng không dám đón lấy con, thành thành thật thật đứng trước mặt đại ca.

Hắn rất kính sợ Bắc Đường Diệu Nhật. Huynh trưởng như cha, có đôi khi Bắc Đường Diệu Nhật đối với hắn còn nghiêm khắc hơn cả Bắc Đường Ngạo, bởi vậy lúc này Ngôn Tử Tinh trong lòng thấp thỏm, không biết rốt cuộc đại ca muốn thế nào.

Bắc Đường Diệu Nhật ôm Hải Liên Na, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nói: “Quả thực có mấy phần bóng dáng của Thác Bạt Chân. Thác Bạt Chân cư nhiên là Ma Da nhân? Đây đúng là một chuyện lạ.”

Ngôn Tử Tinh nhớ tới chuyện trước kia, Thác Bạt Chân mang thai đã hơn năm tháng mà cả hai người đều không phát hiện ra, nếu không phải bởi vì cãi lộn làm động đến thai khí, chỉ e vẫn không biết được sự thực hắn là Ma Da nhân.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì? Tử Tinh, ngươi thành thật kể cho ta.”

Ngôn Tử Tinh bèn đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong suốt hơn một năm hắn và Thác Bạt Chân mất tích kể lại cho Bắc Đường Diệu Nhật nghe.

Bắc Đường Diệu Nhật chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trầm ngâm đáp: “Ngươi nói sau khi Thác Bạt Chân khôi phục ký ức, lại quên mất tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian hắn mất trí nhớ?”

Ngôn Tử Tinh cười khổ: “Ta mang Hải Liên Na tới tìm hắn, lại bị hắn đuổi về không chút lưu tình, thậm chí đao kiếm tương hướng, khiến Hải Liên Na phải kinh sợ đến ngã bệnh. A Chân… Thác Bạt Chân rất thương xót con, nếu hắn không quên, nhất định sẽ không đối đãi với Hải Liên Na như vậy.” Nói đến đây, hắn nhớ tới sự tuyệt tình của Thác Bạt Chân, thần sắc không khỏi ảm đạm, trong lòng đau buồn.

Bắc Đường Diệu Nhật quan sát nét mặt của hắn, thở dài nói: “Tiểu đệ, ngươi là thông minh lại bị thông minh lầm, tự mua dây buộc mình mất rồi.”

Ngôn Tử Tinh biết Bắc Đường Diệu Nhật nhìn ra được tình ý của mình đối với Thác Bạt Chân, cũng không che giấu, nói: “Đại ca, ta quả thực làm sai rồi. Nhưng ta không hối hận! Nếu sự tình có lặp lại một lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy! Ta chỉ lo lắng… ta phải lòng Thác Bạt Chân, sẽ khiến ngươi thất vọng.”

Bắc Đường Diệu Nhật vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười nói: “Tử Tinh, ngươi chưa từng khiến đại ca thất vọng. Hơn nữa lần này ngươi nhân lúc Thác Bạt Chân mất trí nhớ mà kết làm khế huynh đệ với hắn, còn khiến hắn sinh con gái cho ngươi, đại ca tự hào vì ngươi! Ha ha ha…”

Hắn càng nói càng cao hứng, vừa nghĩ tới chuyện con dã lang Thác Bạt Chân trên thảo nguyên kia cũng phải “chịu thiệt lớn” từ tay đệ đệ của mình, còn sinh ra một bé gái, không khỏi có một loại cảm giác hả hê, nhịn không được bật cười sang sảng.

Ngôn Tử Tinh giật giật khóe miệng. Quả thực hắn cũng từng nghĩ tới chuyện đại ca sau khi nghe nói mình đã làm lớn bụng Thác Bạt Chân chưa biết chừng sẽ cao hứng, nhưng không ngờ lại cao hứng đến vậy.

Thì ra đại ca của hắn cũng có một mặt như vậy nha.

Phải biết rằng Bắc Đường Diệu Nhật đối đãi với thân nhân đương nhiên rất tỉ mỉ chu đáo, nhưng đối với địch nhân lại chưa từng lưu tình. Có cơ hội giẫm cho Thác Bạt Chân một cước, hiển nhiên khiến hắn cao hứng.

Bắc Đường Diệu Nhật ở Hổ Dương phủ với Ngôn Tử Tinh mấy ngày, rồi sau đó liền đón hắn cùng Hải Liên Na quay về Diêu Kinh.

Ngôn Tử Tinh mất tích đã hơn một năm, Minh đế Ti Diệu Huy cũng vô cùng lo lắng, sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo, nói hắn cư nhiên cùng một người Tây Quyết ở trên thảo nguyên sinh ra một bé gái, không khỏi vừa mừng vừa sợ, đích thân dẫn theo hai nhi tử đến Bắc Đường vương phủ hỏi thăm.

Trưởng tử của Ti Diệu Huy là Ti Quân Hàm đã năm tuổi, thứ tử Bắc Đường Quân Tình cũng đã bốn tuổi, hai huynh đệ lần đầu tiên nhìn thấy Hải Liên Na đang chập choạng tập bò trên giường, lập tức yêu thích tiểu đường muội này.

Ti Quân Hàm tính cách ôn nhã, còn nhỏ đã có phong phạm thái tử, Bắc Đường Diệu Nhật và Ti Diệu Huy rất yên tâm về nó. Chỉ có Bắc Đường Quân Tình là tính tình quá mức lãnh mạc, tuy mới bốn tuổi nhưng ít nói ít cười, lúc này thấy nó đối với Hải Liên Na yêu quý có thừa, trên mặt lộ ra nụ cười của hài đồng, không khỏi đều vô cùng hoan hỉ.

“Xem ra Hàm Nhi và Tình Nhi đều rất thích Hải Liên Na nha.” Ti Diệu Huy vui mừng nói: “Quả nhiên vẫn là con gái tốt. Tử Tinh, ngươi thật có bản lĩnh, Bắc Đường gia chúng ta cuối cùng cũng có một bé gái rồi. Ha ha, còn không khiến tiểu vương gia của Văn quốc kia phải hâm mộ đến chết ư?”

Bắc Đường Diệu Huy sau khi đăng cơ mặc dù đã sửa trở về họ của hoàng tộc, đổi thành Ti Diệu Huy, nhưng sâu trong cốt tủy y vẫn cho rằng mình là người của Bắc Đường gia, lúc nào cũng tự tâm niệm mình là Bắc Đường Diệu Huy.

Ngôn Tử Tinh nghe vậy mỉm cười: “Nhị ca hâm mộ như vậy, chẳng bằng cũng tự sinh một đứa đi.” Hắn không dám cùng đại ca nói giỡn kiểu này, nhưng từ nhỏ hắn đã cùng Ti Diệu Huy lớn lên trong Linh Ẩn cốc, quan hệ thân thiết, nói cười không kiêng kị gì, bởi vậy lời này chỉ dám nói với y.

Ti Diệu Huy liếc liếc Bắc Đường Diệu Nhật đứng bên cạnh, nói: “Trẫm cũng muốn đấy chứ, nhưng cũng phải có người bằng lòng sinh cơ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi