VỌNG TINH THẦN

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Ngôn Tử Tinh mang Thác Bạt Chân thuận lợi chạy ra khỏi tù trướng. Bọn họ tương đối may mắn, ngoại trừ phải đánh ngất hai tên sĩ binh tuần tra thì cũng không bị kẻ nào khác phát hiện. Nhưng vận may này không duy trì được bao lâu.

Ngôn Tử Tinh mang Thác Bạt Chân tới thương đội (đội buôn) của mình, bảo hắn lập tức thay y phục cùng mình rời khỏi nơi này.

Sáng sớm ngày mai, một khi Thác Bạt Uy phát hiện ra nhi tử của mình mất tích, lập tức sẽ phái người đi điều tra. Mà như vậy thì thương đội từ Minh quốc tới hiển nhiên sẽ đứng mũi chịu sào.

Cũng may đây là một thương đội thực sự, lui tới thảo nguyên cũng không phải lần một lần hai, có trao đổi buôn bán qua lại với các thủ lĩnh và bộ tộc lớn, có danh tiếng và uy tín nhất định. Hơn nữa bên trong còn có tâm phúc của Ngôn Tử Tinh, bởi vậy hắn cũng không lo lắng thương đội sẽ gặp phải phiền toái, cho nên chỉ nói Thác Bạt Chân nhanh chóng thay đổi y phục, trước tiên cùng mình rời khỏi nơi này.

Đi theo bọn họ còn có Lăng Hổ, Lăng Đông cùng vài tên thân binh của Ngôn Tử Tinh. Bọn họ mỗi người một ngựa, chạy suốt đêm ra khỏi vương đình.

Ý định của Thác Bạt Chân là trước tiên quay trở về thái ấp của mình, nơi đó có bộ lạc và tộc nhân của hắn, còn bọn họ là có thể kiến tổ một lực lượng khoảng hai vạn người, đủ để đọ sức với Thác Bạt Ngọc.

Nhưng Ngôn Tử Tinh lại nói: “Trước mắt ngươi không thể trở về đó. Phụ hãn của ngươi sau khi phát hiện ra ngươi mất tích nhất định sẽ nghĩ ngươi muốn quay về thái ấp của mình, ta nghĩ nơi đó đã có tâm phúc của tứ đệ ngươi an bài rồi. Ngươi lỗ mãng quay trở về như vậy, nói không chừng là đi tìm chết đó.”

Thác Bạt Chân lạnh nhạt nói: “Ta sao lại không biết. Nhưng hiện tại không còn lựa chọn nào khác, ngoại trừ nơi đó ra, ta còn có thể đi đâu.”

Ngôn Tử Tinh cười đáp: “Ngươi không cần phải nói như vậy. Ta không tin ngoại trừ thái ấp của mình ra, ngươi không còn nơi nào khác để đi. Thỏ khôn có nhiều hang, ngươi hoạt động đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại không có nơi nào khác?”

Hắn nói thẳng thừng, Thác Bạt Chân lại bật cười đáp: “Không sai, ta còn có một vài lực lượng khác, có điều… Ngươi xem, hiện tại không phải còn chưa tới đường cùng lối tận sao?”

Ngôn Tử Tinh biết hắn không tín nhiệm mình, cũng không có khả năng đem toàn bộ căn cơ của mình lôi ra sạch sẽ trước mặt người Minh quốc, cũng không muốn miễn cưỡng, bèn nói: “Vậy được. Ngươi nói đi đâu thì liền đi nơi đó.” Dù sao hắn và đám Lăng Hổ võ công cũng cao cường, chỉ cần chú ý cẩn thận, trong chừng vạn quân vẫn có khả năng thoát nguy.

Thác Bạt Chân đắn đo một lúc, nói: “Ban nãy ngươi nói rất đúng, ta không thể trở về như vậy. Chúng ta trước tiên đi về phía tây đi, ở đó có bộ tộc của thê tử ta, bọn họ sẽ giúp đỡ ta.”

Ngôn Tử Tinh trong lòng khẽ động. Hắn vẫn chưa nói cho Thác Bạt Chân biết chuyện thê tử và hai người trắc phi của Thác Bạt Chân đã bị giết, đứa con thì bị bắt mất. Bất quá bây giờ hắn cảm thấy vẫn chưa nên nói thì tốt hơn.

“Vậy đi tới đó đi.”

Thảo nguyên lúc này đã vào cuối thu. Thác Bạt Chân bị lão Hãn vương bắt giam hơn một tháng, biết mùa đông trên thảo nguyên tới rất sớm, một khi bước vào mùa đông, đại tuyết sẽ rơi mấy ngày liền, rất khó xuất binh trù kế.

Bất quá cứ như vậy thì Thác Bạt Ngọc có muốn hành động gì cũng sẽ bị thời tiết cản trở, hành động chậm trễ. Đôi bên đều có cái lợi cái hại.

Vương đình trên núi Thiên Lang ở cực bắc, từ nơi này đến bộ lạc của thê tử Thác Bạt Chân phía tây phải mất nửa tháng. Hơn nữa bởi nhu cầu sinh hoạt ăn uống trên thảo nguyên, nơi nghỉ chân cũng thường xuyên phải thay đổi. Bọn họ suốt dọc đường đi còn phải cẩn thận chú ý tránh truy binh của Thác Bạt Ngọc và lão Hãn vương, tốc độ không thể nhanh nổi.

Thác Bạt Chân không hề nhận ra người đến cứu mình chính là thiếu niên ba năm về trước nọ.

Phải biết rằng nam nhân khi mười mấy tuổi chính là thời kỳ biến hóa nhanh nhất. Ngôn Tử Tinh khi đó mới chỉ có mười sáu tuổi, vẫn là diện mạo của một thiếu niên, vóc dáng chưa cao, âm giọng thậm chí còn chưa tới thời kỳ vỡ tiếng, lại càng không nói đến râu ria.

Nhưng trải qua ba năm tôi luyện, Ngôn Tử Tinh lúc này đã cao vượt đại ca, thân hình cũng dần dần trổ mã, cao lớn cường kiện, cơ bắp cân xứng, tứ chi thon dài. Giọng nói cũng trở nên thô trầm, thanh âm phi thường có ý vị nam nhân. Hơn nữa vì để thích ứng với cuộc sống trên thảo nguyên, đồng thời cũng để khiến mình nhìn trông trưởng thành hơn, hắn còn để râu, liếc mắt nhìn qua đúng là một người thanh niên mười phần.

Thác Bạt Chân biết người giằng co với mình năm đó tên là Ngôn Tử Tinh, hình như có chút quan hệ gì đó với Bắc Đường gia. Nhưng hắn hoàn toàn không biết thân phận của Ngôn Tử Tinh. Khi ấy hai bên truy đuổi lẫn nhau, mặc dù đã chạm mặt mấy lần nhưng đều cách rất xa, tình cảnh lộn xộn lung tung, hơn nữa đôi bên đều mặc giáp bó, đầu đội nón sắt, nhìn không rõ diện mạo.

Thác Bạt Chân đối với Ngôn Tử Tinh có thể nói là hận thấu xương, đối với dung mạo của hắn cũng ghi nhớ thập phần rõ nét, nhưng đều là những ấn tượng của năm đó. Bởi vậy Ngôn Tử Tinh tự xưng Lăng Tinh, diện mạo còn thay đổi rất nhiều, lại cực lực che giấu thân phận này, Thác Bạt Chân căn bản không liên tưởng hắn tới người thiếu niên năm đó.

Bọn họ vật lộn trên đường, lại mấy lần bị người của Thác Bạt Vũ và Thác Bạt Ngọc đuổi kịp, mất không ít thời gian mới tới được bộ lạc phía tây.

Nơi này kế bên Thiên Sơn, đã bước vào đầu mùa đông. Sắc màu phì nhiêu của đồng cỏ đã không còn tung ảnh, thay vào đó là gió bấc khắc nghiệt điên cuồng.

Trải qua lần bôn ba này, tất cả mọi người đều có chút tiều tụy. Nhưng Thác Bạt Chân một lòng thương nhớ vợ con, tinh thần lại phấn chấn, nôn nóng muốn đi tìm bộ lạc của thê tử.

Bọn họ tiến vào một hẻm núi, chỉ cần xuyên qua hẻm núi ấy, thảo nguyên bên kia sẽ chính là nơi bộ lạc của thê tử Thác Bạt Chân quần cư.

Ngôn Tử Tinh có chút lo lắng, truy theo dấu vết mấy ngày qua, đám người Thác Bạt Ngọc rất có thể đã sớm tiến vào hẻm núi. Để cẩn thận, hắn đề nghị mọi người ở bên ngoài hẻm núi nghỉ ngơi một đêm trước rồi lại tiếp tục đi qua.

Nhưng Thác Bạt Chân lại cực lực phản đối. Hắn đối với thảo nguyên vô cùng hiểu biết, mắt nhìn khí trời, chỉ e rất nhanh sẽ có một trận gió lốc lớn ập tới, nếu không nhanh chóng tìm được đại lực lượng có thể dừng chân, chỉ dựa vào mấy người bọn họ và quân tiếp viện không nhiều lắm, rất có thể sẽ bị gió lốc vây khốn.

Ngôn Tử Tinh ở phương diện này rất tin tưởng phán đoán của hắn, suy nghĩ một hồi, đành phải đồng ý với hắn, mọi người chạy vội suốt đêm, mau chóng hội hợp với bộ tộc của thê tử Thác Bạt Chân.

__Hết chương 7 – Quyển thượng__

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi