VỌNG TINH THẦN

“Ô Nham, đệ đứng lại đó cho ta! Đứng lại!”

“Đừng để ý tới tỷ ấy, chúng ta mau đi! Đi, đi…”

Mấy đứa con trai cưỡi ngựa chạy phía trước, một cô bé khoảng mười bốn, mười năm tuổi phóng ngựa đuổi ở phía sau, có điều khoảng cách hơi xa, cô bé kia không đuổi kịp, ở phía sau không ngừng la lên: “Hách Đạt, huynh đứng lại đó cho ta!”

Cô gái gọi thẳng một cái tên, thiếu niên trông có vẻ lớn tuổi nhất trong đám con trai liền ghì ngựa, do dự đứng đó.

Hai đứa con trai khác vọt ngựa tới, cũng dừng lại, hất cằm không vui nói: “Hách Đạt!”

Hách Đạt do dự nói: “Ô Nham, hay là chúng là không đi nữa? Hải Liên Na đang gọi chúng ta kìa.”

Đứa bé trai kia hai mắt lạnh lẽo, khẽ nói: “Được! Hách Đạt, vậy huynh về cùng Hải Liên Na. Thạc Tể, chúng ta đi!”

Cậu bé bên cạnh nãy giờ chưa lên tiếng, chỉ nhìn Hách Đạt, rồi lại nhìn cậu bé vừa nói, đơn giản ‘ừ’ một tiếng.

Hai người định phóng ngựa chạy đi, lúc này Hải Liên Na đã đuổi tới, nói: “Ô Nham, đệ mau đứng lại! Đệ mà chạy nữa ta sẽ mách phụ thân!”

Đứa bé trai kia làm mặt quỷ, le lưỡi nói: “Mách? Có giỏi thì tỷ cứ đi mách đi, đệ còn lâu mới sợ.”

Hải Liên Na chặn phía trước cậu bé, nói: “Đệ không mang theo thị vệ, lén cưỡi ngựa chạy đi, còn dám tranh luận với ta sao?” Cô gái trừng mắt, đôi mắt xanh đậm liền biến thành màu đen như mực.

Ô Nham nhìn biết là điềm báo tỷ tỷ tức giận, không khỏi thấy e sợ vài phần, lúc này mới chu mỏ nói: “Thế này thì có gì ghê gớm đâu. Đệ nghe A Bố Thiền nói trong thung lũng phía trước có một dòng suối nhỏ, đến đó bơi lội rất thích.”

Hải Liên Na lạnh lùng nói: “Thác Bạt Quân Duệ, đệ mới mấy tuổi, lại còn muốn chạy đi bơi suối? Đệ tưởng rằng phụ thân đã dạy đệ bơi là đệ có thể bơi luôn được sao?”

Năm nay Ô Nham mới bảy tuổi nhưng rất lớn gan, không có chỗ nào trên thảo nguyên mà cậu không dám đi. Hải Liên Na năm nay mười một tuổi, nhưng thiếu nữ Tây Quyết phát dục sớm, nên trông cô bé như nhìn đã mười bốn, mười năm tuổi rồi vậy.

Ô Nham càng lớn càng giống Ngôn Tử Tinh, màu mắt cũng là đen nhánh, nhưng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cực giống Thác Bạt Chân. Cậu thấy một đám thị vệ đang đuổi tới từ phía sau, biết là kế hoạch chuồn êm hôm nay thất bại rồi, với lại ngựa của cậu cũng nhỏ, chạy cũng không được xa.

“Không đi nữa thì không đi nữa.” Cậu mất hứng quay đầu ngựa.

Hải Liên Na hòa hoãn giọng điệu nói: “Không phải không cho đệ đi, nhưng ít nhất cũng nên mang theo vài thị vệ, đừng để Phụ Hãn lo lắng. Phụ thân vừa trở về, đệ không đến hỏi thăm, chỉ biết chạy đi chơi đùa. Gần đây sức khỏe Phụ Hãn không tốt, nếu biết đệ tự ý chạy đi bơi lội nhất định sẽ tức giận. Đệ nên nghe lời một chút, bằng không phụ thân sẽ mắng đệ đó. Thạc Tể nữa, đệ như vậy, nương nương sẽ rất lo lắng cho đệ.”

Thạc Tể trầm mặc không nói, lại lén liếc Hách Đạt một cái.

Hách Đạt lập tức tiến lên phía trước nói: “Hải Liên Na, còn có ta ở đây. Ta sẽ trông nom các đệ đệ.”

Cậu không ra mặt thì thôi, vừa nói Hải Liên Na liền tức giận: “Huynh chỉ lớn hơn ta có mấy tháng, có thể trông nom bọn họ thế nào? Ta hỏi huynh, nếu như hai người bọn họ đều rơi xuống nước, một mình huynh có cứu được cả hai không?”

Hách Đạt không phản bác được.

Ô Nham không kiên nhẫn khoát khoát tay, nói: “Được rồi, được rồi. Là đệ rủ đại ca và Thạc Tể đi cùng, giờ không đi nữa là được chứ gì? Đều là lỗi của đệ, tỷ tỷ cũng đừng trách người khác.”

Hải Liên Na nói: “Đệ dám chịu trách nhiệm như vậy thì theo ta về nhận lỗi với Phụ Hãn đi.”

Đuôi lông mày của Ô Nham hơi nhếch lên, thần sắc cao ngạo, cực kỳ giống Ngôn Tử Tinh: “Về thì về!” Nói xong vung roi ngựa chạy về.

Hải Liên Na chạy theo.

Thạc Tể tiến đến bên người Hách Đạt, thấp giọng nói: “Đệ có món đồ nhỏ, lát nữa về đại ca cầm lấy đưa cho Đại Công chúa, coi như là bồi lễ.”

Hách Đạt cười cười, thật thà nói: “Ca ca gì không có, sao lại lấy của đệ làm gì?”

Thạc Tể trừng cậu nói: “Huynh chỉ toàn đao với thương, con giá có thể thích không? Nghe đệ. Đồ của đệ đều là mẫu phi cho, rất thích hợp để tặng con gái.”

Hách Đạt nghĩ thấy đúng, nói: “Vậy cám ơn đệ.”

Thạc Tể mỉm cười: “Đều là huynh đệ, khách khí cái gì.” Nói xong đuổi theo Ô Nham.

*

Thác Bạt Chân nghiêng người ngồi trong trướng, nhìn người đang sầm mặt phía trước, không kiên nhẫn nói: “Đi lâu như vậy mới về, vừa về đã bày mặt thối ra cho ai xem?”

“Chuyện lớn như vậy ngươi không nói cho ta? Còn đã nhiều ngày như thế? Nếu không phải ta nhận được tin liền tức tốc trở về, e rằng đến khi con sinh ra ta cũng không biết!”

Thác Bạt Chân nhíu mày: “Gì mà khoa trương vậy? Ngươi đi nhiều lắm cũng chỉ nửa năm chứ mấy? Chẳng lẽ ngươi có thể bỏ mặc ta, Hải Liên Na với Ô Nham được sao?”

Ngôn Tử Tinh nói: “Có phải ngươi đã tính toán trước rồi không? Trước khi ta đi đã xếp đặt, chờ đến khi ta trở lại thì bụng ngươi đã lớn, ta sẽ không làm gì được ngươi nữa đúng không?”

Thác Bạt Chân cười lạnh: “Ngươi muốn làm gì ta? Chẳng lẽ trong bụng ta không phải là cốt nhục của ngươi?”

Ngôn Tử Tinh trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng thở dài: “Phải! Nhưng mà ngươi đó, ta không muốn ngươi sinh nữa cũng là vì muốn tốt cho ngươi.”

Thác Bạt Chân hờ hững khoát khoát tay: “Đã điều dưỡng nhiều năm như vậy, sớm đã tốt rồi, ngươi không cần phải lo lắng. Nghe nói trước kia nhạc phụ đại nhân cũng từng bị thương tổn, về sau không phải vẫn sinh huynh đệ các ngươi hay sao?”

Ngôn Tử Tinh nói: “Đó là phụ thân ta mạng lớn, có thần y điều trị, phụ vương ta cũng hết lòng để tâm. Hơn nữa, ngươi nghĩ ta và phụ vương muốn phụ thân sinh sao? Có ta hoàn toàn là ngoài ý muốn.”

Thác Bạt Chân tức giận nói: “Vậy ngươi cứ coi đứa nhỏ trong bụng ta cũng là ngoài ý muốn đi.”

Ngôn Tử Tinh vuốt vuốt bụng hắn, nói: “Ta dẫn Bạch Vũ từ trong cốc tới đây, cũng mang danh thần y. Có hắn xem giúp ngươi, ta cũng an tâm. Ma Da tộc chúng ta những chuyện khác không nói, nhưng y thuật tuyệt đối đứng đầu.”

Thác Bạt Chân nghe vậy, gật đầu nói: “Phiền ngươi nghĩ chu toàn như vậy. Thầy đã lớn tuổi, mấy năm nay sức khỏe cũng không còn được như trước, ta cũng không dám phiền thầy mệt nhọc. Người ngươi dẫn về, ta đương nhiên tin tưởng, ngươi cũng có thể yên tâm.”

Ngôn Tử Tinh lầm bầm: “Ở bên cạnh ngươi, tới bây giờ ta chưa từng yên tâm.”

Thác Bạt Chân đẩy y một cái, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, vợ chồng già còn sợ ta tính kế ngươi hay sao? Mà có tính kế ngươi cũng không phải xem ngươi là người ngoài. Chẳng lẽ ngươi không muốn cho Hải Liên Na và Ô Nham có thêm đệ muội sao?”

Ngôn Tử Tinh sờ lên mặt hắn, khẽ cười nói: “Không phải vì ta sợ ngươi đã lớn tuổi, sinh sản sẽ khó khăn hay sao? Có điều, nếu ngươi đã muốn vậy, ta cũng vui mừng, chỉ là vẫn có chút lo lắng thân thể của ngươi.”

“Thật là lo hão.” Thác Bạt Chân trợn mắt, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.

Mấy năm nay, hai người quả thật sống rất tùy ý.

Ngôn Tử Tinh vốn yêu cuộc sống tự do tự tại trên thảo nguyên, có người yêu, con cái bầu bạn, thời gian trôi qua vô cùng tốt đẹp. Có điều hàng năm y đều trở về Minh quốc một chuyến, hoặc là đi Diêu Kinh, hoặc là trở lại Linh Ẩn cốc. Một chuyến này, dù ra roi thúc ngựa cũng mất đến ba, năm tháng.

Thác Bạt Chân sai khi trải qua sinh ly tử biệt với Ngôn Tử Tinh, cuối cùng cũng chịu đối mặt với tình cảm của mình, không che giấu nữa. Hắn vốn là người kiên định, rất có chủ ý, đã quyết là làm, không tỏ ra Ngôn Tử Tinh là người ngoài nữa, toàn tâm toàn ý là kế huynh đệ với y.

Có điều hắn là người đứng đầu Tây Quyết, mọi sự hay là theo trên vương vị lo lắng. Hiện tại hắn mới có một trai một gái, thật quá ít ỏi. Thảo nguyên rộng lớn, bộ lạc rất nhiều, ngoài lấy vũ lực làm trọng, dùng bản lĩnh của chính mình, hắn còn cần cả sự trợ giúp của Tam đệ Tả hiền vương. Tương lai Ô Nham lên nắm quyền, nếu không có huynh đệ giúp sức, sợ rằng không thể lớn mạnh. Nghĩ như vậy, hắn liền muốn sinh thêm. Hắn đã ngầm dò ý của Ngôn Tử Tinh, thấy Ngôn Tử Tinh có ý không muốn hắn sinh nữa. Hắn cũng lén hỏi lão sư A Tố Á, biết được thân thể của hắn đã điều dưỡng tốt, mặc dù tuổi tác đã hơi lớn, nhưng cũng không có nhiều đáng ngại. Vì vậy, trước ngày Ngôn Tử Tinh trở lại Minh quốc, hắn đã ngừng dùng thuốc, quả nhiên không lâu sau đã lại có thai.

Ngôn Tử Tinh trở lại Minh quốc chưa được hai tháng liền nghe được tin, lập tức thúc ngựa tức tốc trở về, mà lúc này Thác Bạt Chân đã mang thai năm tháng, bụng rất lớn.

Những năm gần đây tình cảm hai người thắm thiết, Thác Bạt Chân đã biết rõ gia thế của Ngôn Tử Tinh. Tuy biết Ngôn Tử Tinh cũng là người Ma Da, có thể mang thai sinh con, nhưng hắn chưa từng có suy nghĩ sẽ để Ngôn Tử Tinh sinh.

Ngôn Tử Tinh đối với hắn tốt thế nào, hắn đều biết. Tất cả vết sẹo lớn nhỏ trên người Ngôn Tử Tinh đều là bởi vì hắn mà có. Thác Bạt Chân không phải người tâm địa sắt đá, mặc dù trên mặt không thể hiện ra, nhưng trong lòng là hết mức yêu thương. Hắn nhận ra, từ khi hai người quen biết đến nay, hắn có lỗi với Ngôn Tử Tinh rất nhiều, luôn là hắn tính kế y, lợi dụng y, mà cuối cùng y lại xả thân cứu hắn, dù có là người xa lạ hắn cũng vô cùng cảm kích, huống chi còn là người mình thương?

Thác Bạt Chân có trách nhiệm của bậc nam nhân, lấy thân báo đáp đương nhiên không cần phải nói, sinh mấy đứa con cho Ngôn Tử Tinh là mong muốn của hắn. Huống chi Ngôn Tử Tinh xa xứ cùng hắn sống trên thảo nguyên này, nếu hắn không yêu y nhiều hơn, chẳng phải sẽ làm y cô đơn hay sao?

Chính vì những tâm sự này, mấy năm này Thác Bạt Chân đối với Ngôn Tử Tinh có thể nói là tốt đến không thể tốt hơn. Ngoài trướng hắn là người đứng đầu Tây Quyết, trong trướng hắn cam tâm tình nguyện làm khế đệ của Ngôn Tử Tinh.

Hiện tại bụng hắn đã rất lớn, mới hơn năm tháng mà đã như sáu, bảy tháng vậy.

Ngôn Tử Tinh lo lắng, có điều thần y ở Linh Ẩn cốc mà y dẫn về, Liễu Thừa Hà lại cười hì hì nói: “Chúc mừng Ngôn thế thúc, thai này của Đại Hãn nói không chừng là song thai.”

Ngôn Tử Tinh sửng sốt, mất một lúc mới có phản ứng: “Thật sao?”

Liễu Thừa Hà nói: “Tám, chín phần mười. Cháu nghe nói song thai có tính di truyền. Tam ca, tam tỷ của Ngôn thế thúc là song thai, đôi trưởng tử của Văn quốc Tĩnh vương gia cũng là song thai, cho nên Ngôn thế thúc sinh một đôi cũng không có gì kỳ quái.”

Ngôn Tử Tinh vừa mừng vừa sợ, y lo lắng: “Đại Hãn đã qua tuổi bốn mươi, đến lúc sinh không có vấn đề gì chứ?”

Liễu Thừa Hà nói: “Chuyện này không nói trước được. Nhưng Ngôn thế thúc cứ yên tâm, Đại Hãn đã điều dưỡng thoả đáng, thân thể cường kiện, lại có cháu ở đây, sẽ không có vấn đề lớn.”

Lúc này Ngôn Tử Tinh mới yên tâm, càng chăm sóc Thác Bạt Chân thêm cẩn thận.

Đảo mắt đã qua mấy tháng, Thác Bạt Chân mang thai gần đủ tháng, bụng lớn đến dọa người, nằm xuống ngồi dậy không còn linh hoạt, bắt đầu từ một tháng trước đã nằm trên giường nghỉ ngơi.

Hải Liên Na lanh lợi, Ô Nham cũng đến tuổi hiểu chuyện, hai đứa nhỏ được phụ thân dặn dò, thời gian này rất mực ngoan ngoãn.

Nhưng Ngôn Tử Tinh vẫn rất lo lắng.

Thời gian trước Thác Bạt Chân khá ổn, không khó chịu như lần mang thai Ô Nham, nhưng càng lớn tháng, người càng nặng nề. Xương sống, thắt lưng, chân không chút sức lực không nói đến, nguyên khí cũng kém đi rất nhiều, sắc mặt không lúc nào tốt, còn bị nổi ban.

Tuy nam nhân bình thường không quá để ý đến những chuyện này, nhưng Thác Bạt Chân trước là một mỹ nam oai dùng, thời gian mang thai kéo dài, khó tránh khỏi có chút buồn bực. Trong lòng hắn khó chịu, liền trút lên Ngôn Tử Tinh.

Cũng may Ngôn Tử Tinh đối với người khác không tốt, nhưng đối với hắn lại một vạn phần kiên nhẫn, lại sớm hiểu rõ tính tình của hắn, hai ba câu đã dỗ dành xong.

Hai người tuổi càng lớn, cuộc sống lại trôi qua càng thêm tốt đẹp. Trước kia cứ đánh đánh giết giết như sói gặp hổ, hòa thuận như hiện tại thật hiếm thấy. Có điều, trên giường lại là ngoại lệ.

“A Tinh, mau đỡ ta, eo ta như sắp gãy rồi.” Thác Bạt Chân nằm chốc lát đã khó chịu.

Ngôn Tử Tinh vội nâng hắn dậy, giúp hắn dựa vào gối mềm, nói: “Ta xoa bóp giúp ngươi.”

Thác Bạt Chân cằn nhằn: “Thật chỉ muốn mau chóng sinh, ta chịu đủ rồi, trời còn nóng như vậy, thật là muốn cái mạng già của ta mà.”

Ngôn Tử Tinh vội nói: “Phi phi phi, đừng nói lung tung, cái gì mà muốn mạng chứ.” Lại dịu dàng nói: “Ngươi đừng có sốt ruột, Thừa Hà nói lần này ngươi mang song thai, sợ rằng chưa đến cuối tháng đã phải sinh rồi.”

Thác Bạt Chân nói: “Hải Liên Na và Ô Nham đều sinh vào mùa đông, tháng bảy lại là lúc nóng nhất, thật là khổ mà.”

Mặt hắn đầm đìa mồ hôi, chỉ có thể lấy khăn lau đi, thân thể quá nặng nề, không cách nào tắm rửa. Bắc Đường gia từ Diêu Kinh ngàn dặm xa xôi gửi tới đủ loại rau quả, lại nói hắn phải ăn kiêng, cái này không thể ăn, cái kia không thể ăn, thật khiến hắn nổi nóng, cho rằng Bắc Đường vương cố ý làm hắn thèm, lại không nghĩ người ta vì đệ đệ mình mà hàng năm đều gửi đến.

Bắc Đường Diệu Nhật nhận được thư của Ngôn Tử Tinh và Liễu Thừa Hà, biết Thác Bạt Chân có thể sinh đôi, không nhịn được tiến cung nói với Ti Diệu Huy: “Phụ vương mới là người cao minh, đời sau Tây Quyết đều là huyết thống Minh quốc, đây mới gọi là không chiến vẫn thắng.”

Ti Diệu Huy nói: “Nếu là ta, không biết ta có nỡ dùng cách đó không. Để con mình đi xa như vậy, có khách gì đi hòa thân đâu.”

Bắc Đường Diệu Nhật cười nói: “Tâm Tử Tinh ở đó, lại là cam tâm tình nguyện, còn cách nào khác sao? Chúng ta là huynh trưởng, chẳng phải đều hy vọng đệ đệ được vui vẻ?”

“Đúng vậy.” Mấy năm này, Minh quốc và Tây Quyết hữu hảo, biên quan yên ổn, Ti Diệu Huy đúng là bớt không ít lo, hơn nữa còn thu được không ít lời từ việc giao thương với thảo nguyên, liền cười nói: “Hay là phong cho Tử Tinh một tước vị, cũng coi như an ủi công lao đệ ấy không ngại vạn dặm ‘hòa thân’.”

Bắc Đường Diệu Nhật cười nói: “Đợi thêm thời gian nữa đã. Lần này Thác Bạt Chân mang song thai, nếu như có thể sinh hai đứa con trai, ý Phụ vương sẽ mang về đây một đứa. Đến lúc đó ngươi hãy phong tước vị cho Tử Tinh, tương lai tước vị đó cũng có người kế thừa.”

Ti Diệu Huy gật đầu: “Nói cũng phải.”

Nếu như sinh hai con gái, cho dù Ngôn Tử Tinh được phong tước vị, Thác Bạt Quân Duệ kế thừa thảo nguyên, thì tước vị kia cũng không coi là tuyệt hậu. Nhưng cuối cùng Bắc Đường Ngạo và Bắc Đường Diệu Nhật cũng không uổng công mong chờ. Tháng tám, thảo nguyên gửi thư về, Thác Bạt Chân sinh một hai trai.

Bắc Đường Diệu Nhật mừng rỡ, lập tức báo tin cho Bắc Đường Ngạo.

Ngôn Phi Ly đã qua tuổi bảy mươi, thân thể già yếu, từ năm trước đã cùng Bắc Đường Ngạo dọn về Vương phủ Kinh thành an dưỡng tuổi già. Bắc Đường Ngạo lại chăm sóc vô cùng tốt, nhìn như chỉ mới năm mươi.

Nghe được tin vui Bắc Đường Diệu Nhật mang đến, Bắc Đường Ngạo ở trong thư phòng suy nghĩ cả một buổi trưa, tuyệt bút vung lên, viết ra tên hai đứa cháu nhỏ, nói Bắc Đường Diệu Nhật phái người ngày đêm đưa tới thảo nguyên.

Lần này sinh Thác Bạt Chân không quá gian khổ, nhưng hậu sản cần phải điều dưỡng một thời gian dài. Hắn tuổi đã nhiều, lại mang song thai, mặc dù uống đủ loại thuốc bổ, nhưng thân thể vẫn bị hư nhược, có điều lại nuôi ra hai bào thai mập mạp.

Lúc sinh, bụng Thác Bạt Chân tựa như một tòa núi nhỏ, nặng nề đè lên thân thể hắn, phía dưới eo mất hết cảm giác, từng đợt đau như sóng cuộn mãnh liệt, cả người như rơi xuống xoáy nước sâu không đáy, đau đến không thở nổi.

Ngôn Tử Tinh ở bên cạnh hắn, thấy hai bên tóc mai hắn đẫm mồ hôi, khuôn mặt vặn vẹo, mọi người gọi đều không lên tiếng đáp, y vô cùng sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ trấn định: “A Chân! Cố lên, có ta ở đây, đừng sợ!”

Thác Bạt Chân tức giận thầm mắng: Lão tử sợ cái rắm! Lão tử đau! Thực mẹ nó muốn chém ngươi!

Nhưng vì muốn giữ sức, hắn chỉ nuốt lại lời mắng trong họng.

“A… A…” Thác Bạt Chân há miệng, dùng sức hít thở, lại dùng lực, lại hít thở, chết lặng lặp đi lặp lại động tác này.

Sanh con là việc tốn sức. Thác Bạt Chân thấm sâu, thấu hiểu rất rõ. Hắn không phải lần đầu sinh, thân thể cũng nhanh chóng thích ứng, vỡ ối chưa lâu sản đạo đã mở, chỉ có điều hai đứa nhỏ kia lưu luyến trong bụng, mãi không chịu đi ra, thời gian kéo dài khiến Thác Bạt Chân cảm thấy rõ ràng mình không đủ sức.

Một bát thuốc trợ sản rót vào mới có tác dụng.

Lão Đại mập mạp, nhăn nheo mãi đến đêm mới chịu đi ra, lão Nhị thì ở lại hơn một canh giờ nữa, Liễu Thừa Hà phải cho Thác Bạt Chân uống thêm thuốc trợ sản mới đưa ra được.

Lần này Thác Bạt Chân sinh cũng coi như là thuận lợi, buổi sáng rời giường cảm thấy bụng có chút khác thường, đến trưa bắt đầu đau bụng sinh, chịu khổ một buổi chiều, đến tối lão Đại đi ra, buổi đêm đến lão Nhị. Thác Bạt Chân còn chưa kịp nhìn con đã mệt mỏi nghiêng đầu ngủ mất.

Sau sinh, hắn điều dưỡng ước chừng nửa năm mới có thể khôi phục nguyên khí. Dù sao cũng đã lớn tuổi, Thác Bạt Chân không phục cũng không được, cũng may lần này sinh được hai đứa nhỏ, cũng coi như vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, từ nay về sau có đánh chết hắn cũng không sinh nữa.

Vui mừng ôm hai đứa nhỏ trong ngực chưa được bao lâu, Diêu Kinh Minh quốc gửi thư tới, đặt tên cho hai đứa nhỏ là Thác Bạt Quân An và Bắc Đường Quân Trữ.

Thác Bạt Chân nửa ngày không nói chuyện.

Ngôn Tử Tinh nhỏ giọng nói: “Phụ vương có ý, đợi đến khi Quân Trữ được ba tuổi sẽ đưa về Kinh thành nuôi dưỡng. Bên kia… Hoàng thượng phong cho ta một tước vị.”

Thác Bạt Chân nhìn y một cái thật sâu, nói: “Ngươi cũng không cần khó xử, ta hiểu ý của Phụ vương ngươi. Thôi, nếu không phải song thai, chắc hẳn bên kia cũng sẽ không ôm con đi. Giờ sinh được hai đứa trẻ, Quân Trữ coi như là ta đền bù tổn thất cho Bắc Đường gia.”

Ngôn Tử Tinh há miệng muốn nói, lại bị Thác Bạt Chân ngắt lời: “Ta không phải người không hiểu chuyện. Những năm này ngươi ở lại thảo nguyên, mỗi năm chỉ trở về một lần. Ta biết Minh quốc coi trọng hiếu đạo, ngươi bỏ lại cha mẹ và gia tộc như vậy cũng bị coi là đại bất hiếu, từ nay về sau Quân Trữ đi Diêu Kinh, coi như thay ngươi tận hiếu.”

Ngôn Tử Tinh kinh hỉ: “A Chân, hiếm khi ngươi độ lượng, suy nghĩ cho ta như vậy.”

Y vốn tưởng có vết xe đổ của Hải Liên Na, Thác Bạt Chân sẽ nhất định không đồng ý để con về Minh quốc, đến lúc đó chọc giận Phụ vương, sợ rằng sẽ có chuyện. Với tính cách lãnh ngạo cùng võ công độc nhất vô nhị của Bắc Đường Ngạo nếu đích thân ra tay, đừng nói ba cháu trai một cháu gái, có khi đến y cũng bị lôi về. Lại không ngờ Thác Bạt Chân có thể đồng ý.

Thác Bạt Chân mỉm cười nói: “Thôi đi, ta là người không hiểu lý lẽ như vậy sao? Nói gì thì nói, con không phải của một mình ta, cũng coi như lưu lại hậu thế cho ngươi. Quân Trữ về Minh quốc không có gì không tốt, tương lai Quân Duệ, Quân An ở thảo nguyên cũng có người giúp đỡ. Ba huynh đệ hỗ trợ lẫn nhau mới có thể bảo vệ sự hùng mạnh của Tây Quyết ta.”

Hiện tại tính tình của hắn đã ôn hòa hơn rất nhiều, cũng hiểu chuyện không ít, lại cùng Ngôn Tử Tinh mặn nồng, ân ái nhiều năm, còn có ba đứa con trai, liền không quá để tâm đồng ý cho lão Bắc Đường vương đưa đi một. Huống chi hắn đã nghe đến danh hào của Bắc Đường Ngạo, có lão Vương gia cùng Bắc Đường vương đương thời dạy dỗ, tiền đồ tương lai của Bắc Đường Quân Trữ sẽ vô cùng rộng mở.

Ngôn Tử Tinh cười nói: “Ngươi đồng ý là tốt rồi. Từ Diêu Kinh đến Vương Đình cũng không xa, hơn một tháng là đã đến, chỉ cần hai nước an bình, huynh đệ bọn nhỏ cũng có thể thường xuyên gặp mặt.”

Thác Bạt Chân nhẹ gật đầu, chơi đùa với hai đứa con nhỏ, vẻ mặt dịu dàng thản nhiên.

Ngôn Tử Tinh ngắm nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cầm tay hắn nói: “Ta cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc trước đã đuổi theo ngươi đến thảo nguyên, nếu không phải ta nhất định truy đuổi, há có được ngày hôm nay?”

Thác Bạt Chân liếc y, hai hàng lông mày nhếch lên, cười nói: “Nếu không phải ta đi Diêu Kinh trước, lại đoạt Hải Liên Na, ngươi có thể đuổi tới thảo nguyên sao?”

“Sao lại không?” Ngôn Tử Tinh cười nhẹ: “Ta đã sớm tính toán, chỉ là chưa chuẩn bị xong thôi. Lúc ngươi mang Hải Liên Na đi, ta đành thực hiện kế hoạch sớm hơn một chút, thuyết phục đại ca, nhị ca cho ta vận chuyển lương thảo tới Tây Quyết, lấy tư cách sứ thần để đuổi tới.”

Thác Bạt Chân nhắm mắt lại, khóe miệng mỉm cười, lười biếng nói: “Ồ, xem ra mị lực của ta quả thật rất lớn nha.” Có đánh chết hắn cũng sẽ không nói ra, ngày trước lúc cướp con gái về, kỳ thật trong lòng hắn cũng mong chờ Ngôn Tử Tinh đuổi tới.

Thác Bạt Chân ngũ quan rõ ràng, con ngươi thâm thúy, dù chỉ lơ đãng liếc nhìn cũng khiến người ta cảm thấy như nhìn thật sâu, dàng vẻ này thật khiến Ngôn Tử Tinh bị hấp dẫn. Y xoay người, hôn lên sống mũi cao của Thác Bạt Chân một cái, nói khẽ: “Lớn đến khiến ta thần hồn điên đảo.”

Thác Bạt Chân thấp giọng mắng: “Đạo đức giả!” Rồi nắm chặt tay Ngôn Tử Tinh, đắm đuối nhìn y, mỉm cười, dịu dàng nói: “Ta cũng thế.”

Đôi song sinh bên cạnh an lành ngủ.

Quan hệ giữa Thảo nguyên và Minh quốc cũng như tên của chúng, trong tương lai hơn mười năm nữa, đều giữ vững an bình, hòa thuận.

———-oOo———-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi