VỌNG TƯỞNG GIANG SƠN


Lúc Mạc Thừa Quân theo Lý Thừa Húc trở về hoàng cung thì đã chạng vạng tối.
Tiểu đệ đệ rất nhát gan, cứ trốn ở sau lưng hắn chẳng dám đi đâu, kể cả hắn muốn nắm tay cũng dường như không được.
"Sao vậy, không muốn đi tiếp à?" Lý Thừa Húc dừng lại, đứng đối diện Mạc Thừa Quân nhìn tiểu đệ sợ sệt mà lòng nóng lên.
Hắn làm sao mới khiến Mạc Thừa Quân tin hắn đây? Đứa trẻ này tuổi còn nhỏ đã chịu không ít tổn thương, khác với hắn từ lúc sinh ra đã được phụ hoàng và phụ thân thương yêu.
Lý Thiên Thành chưa bao giờ đánh hắn, thậm chí rất tin tưởng và xem trọng hắn.
Lý Thừa Húc rất chăm chỉ, hắn muốn giống như Lý Thiên Thành, cái gì cũng giỏi, ai ai cũng phải nể nang.
Nhưng hắn cũng muốn tìm một người giống như phụ thân của hắn, đáng yêu tinh nghịch.
Lúc tình cờ gặp được Mạc Thừa Quân, Lý Thừa Húc đã không ngừng suy nghĩ muốn bảo hộ tiểu đệ đáng thương này.
...
Mặc Thừa Quân ánh mắt ướt ướt ngẩng đầu nhìn Lý Thừa Húc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta...!rất sợ, sợ...!lắm, sợ ca ca cũng giống như bọn họ, muốn bỏ rơi ta, ban cho ta hơi ấm chưa được bao lâu, lại vội vàng cất bước chẳng quay về...!ta sợ lắm, nếu ngày đó vẫn xảy ra, ta sẽ không còn gì nữa..."
Đứa trẻ chỉ mới mười tuổi, so với đám trẻ khác thì dáng người bé hơn rất nhiều, vì sinh ra ở vùng quê hẻo lánh, không nhà không cửa, ngày ngày sống trong cái lều nhỏ, làm bạn với nắng, mưa nên thân hình tương đối gầy yếu.
Khi mới nhìn nó, Lý Thừa Húc còn tưởng nó chỉ mới ba, bốn tuổi gì đó, nhưng chẳng ngờ lời nói lại lớn như vậy.
Mặc dù đứa trẻ này đã biết rõ bản thân bị bỏ rơi, người thân đều chết hết nhưng nó vẫn cố gắng gượng dậy thoát thân.

Nó tin Lý Thừa Húc nên mới chịu theo hắn trở về, bởi lẽ nó nhận được sự ấm áp khi ở cạnh vị ca ca hơn mình bốn tuổi.
Lý Thừa Húc cố gắng củng cố địa vị trong lòng tiểu đệ, hắn đến gần Mạc Thừa Quân, nhẹ giọng nói khẽ vào tai nó: "Theo ta, đệ sẽ có một cuộc sống vô lo, vô nghĩ, sẽ không có bất kỳ ai chà đạp đệ, nhốt đệ, ép đệ làm những việc mà đệ không muốn!"

Mạc Thừa Quân ngơ ngác, giống như tai vừa bị rót mật vào, lần đầu tiên có người nguyện ý nói chuyện cùng với nó, hơn nữa còn nhẹ nhàng như vậy, nó trước giờ chưa được ai quan tâm hay chú ý đến cảm nhận.
Mỗi một ngày khi nó mở mắt ra là biết bao nhiêu phong ba bão táp giáng xuống, đến mức nó gần như quên mất con người cũng có người tốt kẻ xấu.
Trong mắt nó người xấu nhiều vô kể, họ muốn bắt nó, giết nó, rồi cả đem bán nó, chẳng một lúc nào Mạc Thừa Quân có cảm giác nhẹ người, mỗi ngày đều phải mang trên người một lớp áo giáp phòng bị, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng, né tránh.
"Quân nhi, ta gọi đệ là Quân nhi nhé!"
Giọng nói của hắn ấm áp như vậy, từng lời nói, cử chỉ đều khiến Mạc Thừa Quân chìm đắm trong sự khoan dung của hắn.
Lý Thừa Húc không ngại vướng vào rắc rối, lại nguyện mang nó đến hoàng cung, che chở như vậy, thật không giống một người xấu.
Thấy Mạc Thừa Quân gật đầu, hắn mới nhẹ giọng hỏi: "Để đã suy nghĩ xong chưa? Rốt cuộc có muốn theo ta hay không đây?"
Thấy Lý Thừa Húc chăm chú nhìn mình như vậy, Mạc Thừa Quân càng không thể tiếp tục để hắn đợi lâu, dù sao nó cũng rất thích hắn.

Chỉ bằng một động tác cứu trợ vừa rồi đã đủ khiến nó ngưỡng mộ hắn rồi.
Mạc Thừa Quân tươi cười kéo tay hắn, nó nắm tay Lý Thừa Húc rất chặt, nửa muốn lại không, nó vẫn lo lắng, lại hỏi tiếp: "Muốn theo ca, nhưng...!nhưng mà, ca có...!có đánh ta không? Giống như họ dùng gậy sắt đánh vào xương tay, xương chân của ta...!rồi dùng roi da quật mạnh vào lưng ta, còn treo ta lên cây một ngày, bắt ta nhịn đói mấy hôm...!ca có giống họ không?"
Mạc Thừa Quân vô thức hỏi hắn, giọng điệu ngây ngô chẳng biết có hận hay không, nhưng lời nói đó thật khiến người nghe đau lòng.
Đám người đó sao có thể tàn nhẫn như vậy, dùng đủ mọi biện pháp chỉ để tra tấn một đứa trẻ mười tuổi.

Nhìn tay chân bầm dập, đáy mắt hắn khẽ rơi một giọt lệ.
Rõ ràng không muốn mít ướt giống Lý Thiên Thành, nhưng mà lúc này đã không thể cầm lòng được.


Cũng tại hắn đã thấy phụ hoàng mình khóc lóc trước mặt phụ thân nhiều quá, nên lòng cũng ngày một dễ xúc động giống phụ hoàng.
Hoặc có thể, hắn đã đặt đứa trẻ này vào một ngóc ngách nào đó trong trái tim.
Lý Thừa Húc lau khóe mắt ẩm ướt, cười nhẹ, xoa đầu Mạc Thừa Quân: "Không đánh, ca ca ta sẽ không đánh đệ, nên đệ đừng sợ.

Tuy vậy, ca ca nói gì đệ nhất định phải nghe, không được cãi lời, có biết không?"
Mạc Thừa Quân nghe vậy thì điên cuồng gật đầu, nó vui vẻ nhào vào hắn, lần đầu được ôm một ai đó, ấm áp như vậy.
"Đệ nhất định nghe lời ca, chỉ cần ca không đánh đệ, muốn đệ làm gì cũng được!"
"Ngoan lắm ca dẫn đệ gặp phụ hoàng và phụ thân của ta, được không?"
Lý Thừa Húc mỉm cười vươn tay ra, ngụ ý muốn dẫn Mạc Thừa Quân đến chỗ phụ hoàng và phụ thân.
Nói không chừng lúc gặp Thừa Quân, hai người bọn họ sẽ rất vui vẻ, Thừa Quân đáng yêu lại đáng thương như vậy, là ai cũng không thể cầm lòng.
Mạc Thừa Quân nắm tay Lý Thừa Húc, cả hai cùng nhau rảo bước đến Từ Thanh cung, trên con đường dài thênh thang, xung quanh nhiều người xuôi ngược, bọn họ trên người mặc y phục tươm tất, chỉ có nó y phục bẩn thỉu.
Nó kéo tay hắn, buồn bã: "Không được, không thể đến đó được!"
Lý Thừa Húc thấy nó không muốn đi thì hơi hoảng.
"Sao thế, lại chuyện gì nữa?"
"Y phục, rất bẩn, lại còn rách...!họ sẽ ghét đệ!" Từ lúc sinh ra đã bị ghét bỏ, nó sợ lần này lại bị đuổi đi.
Thấy nó cứ bấu lấy vạt áo, Lý Thừa Húc không do dự liền cởi bỏ lớp khoác ngoài, nhẹ nhàng khoác lên giúp nó.

"Đêm đã khuya rồi, tối như vậy không ai nhìn đệ đâu, y phục nhỏ thì không có rồi, phải căn dặn trước thì mới có cho đệ, người đệ gầy quá...!khoác tạm đi!"
"Nhưng mà ta rất bẩn, như vậy sẽ bị dính bẩn, y phục của ca đẹp như thế, người đệ lại như vậy..."
Mạc Thừa Quân vừa nghĩ đến chính mình lại làm cho y phục của hắn nhiễm bẩn, đầu lại càng thêm cúi, mắt lại ngấn nước.
"Ca không chê đệ bẩn, đệ lo như thế để làm gì chứ? Sao này đừng như thế nữa!"
Nhưng nó vẫn biết thân biết phận, biết rằng mình kém cỏi, nào dám nhận, nó vẫn tự cảm thấy mình rất phiền.
"Không được, đệ không thể mặc nó được, bây giờ liền trả cho ca!" Vừa dứt lời cánh tay nhỏ muốn cởi áo choàng ra, nhanh một chút nếu không sẽ nhiễm bẩn rất nhiều, đồ tốt như vậy nó không thể tùy tiện nhận được.
Thế nhưng chỉ vừa mới chạm tới phần vạt áo đã bị Lý Thừa Húc nắm lấy tay ngăn không cho động đậy.
Hắn nhíu mày, vẻ mặt khi giận dỗi rất giống Lý Thiên Thành, mang lại cho người đối diện một cảm giác lạnh đến tận mang tai.
"Không được động, ta nói gì đệ không nghe sao? Nếu còn cởi ra, ngay lập tức sẽ trả đệ cho tên khốn kiếp kia, đến lúc đó đệ lại bị hắn ta dạy dỗ!"
Mạc Thừa Quân nghe vậy đương nhiên hoảng sợ, nó bị dọa đến run rẩy, cảm giác hắc ám kia lần nữa giăng mù trời, muốn kéo nó xuống vực sâu không đáy!
Nó sợ nhất là bị bỏ rơi, sợ nhất là bị tra tấn, đánh đập, nó muốn trốn nhưng năm lần bảy lượt đều bị bắt lại, nó trốn không thoát.
Vì vậy nó không cởi nữa, cứ như thế đứng yên một chỗ, ngoan ngoãn nghe lời.
Nhận thấy Mạc Thừa Quân đã hoàn toàn từ bỏ ý định đó, càng khiến hắn như đã giành được phần thắng mà vui vẻ nắm tay nó tiếp tục bước tiếp, cứ nghe lời như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Từ đây đến Từ Thanh cung Mạc Thừa Quân nhận được rất nhiều ánh mắt ghét bỏ từ những người xung quanh.

Bọn họ bàn tán đứa trẻ này là con cái nhà ai, sao lại đi cùng thái tử? Hơn nữa y phục còn là của thái tử, đứa trẻ này bẩn như vậy còn được thái tử nắm tay.
Bọn họ không ưng mắt nó, cảm thấy thái tử khí chất đã bị nó làm ảnh hưởng.
"Thái tử anh tuấn như thế, nét mặt lạnh lùng như thế sao có thể để đứa trẻ đó vấy bẩn, nó bẩn thỉu như vậy còn muốn tiếp cận thái tử, thật sự chẳng biết trời cao đất dày."
Đám người đó càng nhìn càng thấy đứa trẻ này chướng mắt.
Mạc Thừa Quân nghe được liền không vui, nó chẳng ngờ chính mình lại phiền phức như vậy, đáng ra lúc đầu không nên theo Lý Thừa Húc vào cung.

Nó là một đứa trẻ xấu xí không nên làm nhiễm bẩn sự cao quý của ca ca.
Hắn tốt như vậy, nó không nên khiến ca ca bận tâm, nửa đêm khuya khoắt lại làm phiền người khác.
Càng nghĩ nó lại càng nghẹn ngào, mắt nó đỏ hoe, trong tích tắc đã không nén được bi thương trong lòng.
"Đệ lại nghĩ gì nữa rồi, đừng trầm mặc như thế, nếu có gì đó muốn nói thì cứ nói đi!"
Mạc Thừa Quân lắc đầu hít hít cái mũi, đầu mũi ửng hồng vì trời se lạnh.

Nó xoa xoa cái vai hơi lạnh, cúi đầu nói nhỏ: "Đệ không sao, chỉ là có chút lạnh!"
Chẳng dễ gì giấu được hắn, Lý Thiên Thành biết ngay nó đang cảm thấy bản thân không đáng giá!
"Đừng ngốc nghếch như vậy, đệ nếu có thể thì nên cùng ta luyện võ đi, mạnh mẽ một chút sẽ không bị ức hiếp.

Ta nhớ phụ thân từng nói, nếu như có thể quay về ba mươi năm trước, lúc đó người sẽ cẩn thận một chút không ngã xuống hồ thì có thể luyện võ rồi."
Nó nhìn hắn tò mò hỏi: "Vậy...!phụ thân của ca không luyện được à?"
Hắn lắc đầu nói: "Cơ thể của phụ thân không tốt, lớn tuổi rồi lại thường nhức mỏi, có lúc lạnh quá lại đi không nổi.

Tuy đã uống rất nhiều thuốc, nhưng không thể triệt để trị khỏi, lúc mới sinh ta phụ thân rất khỏe, nhưng giờ cứ hay bị tê người!"
"Phụ thân của ca nhiều bệnh vậy sao?"
Hắn gật đầu, có chút buồn, hôm trước hắn nghe ngoại tổ nói với Lưu thái y cái gì đó, còn nghe bọn họ nói đến phụ thân và phụ hoàng sắp sửa rời khỏi đây!
Hắn nghe vậy thì không vui, nhưng rồi chỉ biết ngậm ngùi, cố gắng không để bọn họ thất vọng, chẳng trách lúc hắn còn nhỏ đã dạy rất nhiều thứ, hóa ra là muốn rời bỏ hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi