VỌNG TƯỞNG GIANG SƠN


Trước không khí nhộn nhịp của mùa Xuân, cũng chính là ngày đại hỷ của Dương Xuân và Cố Thanh.
Vạn An treo đầy giấy đỏ, đốt pháo đón mừng ngày vui đôi lứa!
Cố Thanh chậm chạp cùng Dương Xuân làm lễ bái đường, do dự rất lâu mới cúi người xuống, ai ai cũng vui vẻ nâng lên chén rượu mừng, chỉ riêng Cố Thanh vẫn trưng ra khuôn mặt buồn rầu, ủ rũ.
"Phu phu giao bái! Bái!"
Dương Xuân thấy Cố Thanh không bái liền lên tiếng nhắc nhở.
"Mau bái đi!"
Thế nhưng Cố Thanh không những không bái mà lại còn tháo xuống khăn trùm.
"Chuyện gì vậy?"
"Xảy ra chuyện gì, sao tân nương lại tháo xuống khăn trùm?"
Xui xẻo, quả thật xui xẻo, trước lúc động phòng nếu không phải tân lang tháo xuống khăn trùm, thì bất cứ ai cũng không thực tùy ý tháo xuống, nếu không sẽ gặp xúi quẩy.
Gia đạo không thuận hòa, phu thê bất đồng...
Vậy mà Cố Thanh ngang nhiên làm như thế, đã vậy còn thốt lên.
"Ta suy nghĩ kỹ rồi, không gả!"

Lời nói vừa thốt ra, biết bao nhiêu ánh mắt trầm trồ nhìn Cố Thanh.
"Chuyện gì thế này, ngày đại hôn mà tân nương lại không muốn gả, rốt cuộc còn thể thống gì!"
Dương Xuân vẫn ngơ ra đó, hai tay nắm chặt, biểu tình bức bối muốn phát nổ.
Rốt cuộc Cố Thanh đang muốn giở trò gì với hắn đây? Rõ ràng mấy ngày trước đã thống nhất hôm nay là đại hôn, ngày trọng đại của cuộc đời nào phải chuyện đùa?
Cư nhiên như vậy thốt ra không muốn gả.
Dương Xuân cau mày, hắn tiến lên vài bước, mặt như tê liệt mà không để lộ biểu cảm gì.
"Ngươi muốn đùa ta à?" Dương Xuân nói ra lời này cũng như triệt để trút ra hết khí lực.
Cố Thanh cắn răng, nín môi nhìn thẳng hắn, chậm rãi thốt ra từng tiếng rõ ràng.
"Ta nói...!không...!muốn...!gả!"
Lời nói còn chưa dứt, Dương Xuân đã quát.
"Câm miệng!"
Y nghĩ hắn là loại người gì mà hết lần này đến lần khác chơi đùa mà chẳng biết chán?
Không gả?
Ai cho phép chứ?
Đã bái thiên, bái địa, có trời minh, đất chứng, muốn gả liền có thể không gả sao?
Y có thể không cùng hắn giao bái, nhưng đã bái thiên - địa, chứng tỏ bọn họ đã là phu phu.

Càng không có chuyện kết thúc tại đây.
Dương Xuân mỉm cười quay sang nhìn khách khứa.
"Thê tử của ta lại nổi điên, các người đừng để ý, có lẽ hơi ngại nên mới vậy." Nói đoạn quay sang bắt lấy cổ tay Cố Thanh lôi vào trong.
...
Rầm một tiếng chấn động, Cố Thanh bị Dương Xuân hất ngã nằm rạp trên giường, hai mắt mờ sương nhìn hắn.
"Lời nói đều là thật, ta nói không muốn gả nữa!"

Chát, Cố Thanh bị Dương Xuân đánh đến lệch mặt sang một bên, trên đó còn hiện rõ bốn ngón tay thon dài.
"Ngươi điên đủ chưa?"
"Ta nói rõ rồi, ta không..."
"Ta hỏi ngươi điên đủ chưa?"
Dương Xuân tức giận túm lấy cổ áo Cố Thanh quát lớn, hai tay mạnh mẽ ghì chặt đối phương.
"Ta vốn nghĩ ngươi sẽ không điên như vậy, thế mà ta nhìn lầm rồi sao? Ngươi vốn ngu si đần độn, Cố Thanh ngươi là nghĩ ta không biết mất mặt là gì à?"
Cố Thanh cúi đầu không nói, đương nhiên y biết chuyện này xảy ra sẽ ảnh hưởng như thế nào, thế nhưng lúc này đây y vẫn muốn nói không gả.
Hận ta đi, càng hận càng tốt, hận càng nhiều đến lúc biệt ly cũng sẽ không đau nhói.
"Ta từng nói với ngươi rồi, ta nói ta không thể cưới ngươi, càng không thể có việc gả cho ngươi, nhưng ngươi quả thật rất ngang ngược, ta đã nói không muốn rồi...!ngươi vẫn cố chấp, ép buộc ta!" Cố Thanh vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Dương Xuân, nhưng lúc này đây cớ sao không thoát nổi.
"Ngươi thật rất biết cách làm ta tức giận!"
Vừa dứt lời Dương Xuân đã thô bạo xé đi lớp áo hỉ của Cố Thanh, trong tích đã đem thân thể người kia phô bày.
Dương Xuân dùng kỹ xảo thuần thục không do dự nửa khắc liền lập tức xâm chiếm đối phương.
Hôm nay phải động phòng, bỏ qua, phu phu giao bái, bỏ qua vén khăn trùm, bỏ qua rượu giao bôi, chỉ còn bước động phòng hắn quyết không thể bỏ lỡ.
"Đau, Dương Xuân đau ta!"
Mặc kệ người dưới thân có than đau như thế nào đi chăng nữa, Dương Xuân vẫn không một chút cảm xúc xoa nắn vùng bí hiểm.
Cả một quá trình chỉ là những âm thanh rên la của Cố Thanh, ngoài ra ngay cả thở mạnh cũng không phát ra.

"Buông ta ra, đã nói không gả!"
Chát, một bạt nữa lại giáng xuống, Dương Xuân hai mắt như phát ra lệ khí, phóng trúng Cố Thanh.
Mỗi lúc phản kháng sẽ nhận một tát, Dương Xuân không những không muốn thương hoa tiếc ngọc, ngược lại còn muốn đánh cho y tỉnh ra.1
"Nếu còn không muốn tỉnh, ngay lúc này đây ta liền khiến ngươi sống dở chết dở!"
Cố Thanh ngơ ngác nhìn khuôn mặt đen kịt của người kia, nhất thời chưa kịp phân rõ.
"Ngươi… muốn giết ta sao?"
Dương Xuân đương nhiên sẽ không làm đến bước này, cùng lắm chỉ nhốt y lại, buộc y khuất phục.
"Ngươi đừng càn quấy, ta sẽ không thể giữ được tỉnh táo!"
Nhưng Cố Thanh mặc định phải rời khỏi, đương nhiên vẫn chứng nào tật nấy.
"Buông tha ta đi!" Buông tha ta cũng là buông tha ngươi, bằng không ta chết không nhắm mắt.
Thế nhưng tất cả đều vô dụng, thời khắc này trong mắt Dương Xuân đã tràn ngập phẫn nộ.
Cố Thanh cư nhiên chấp thuận bái đường cùng nữ nhân kia, nhưng đến lượt hắn lại kiếm cớ muốn chạy, Cố Thanh điên rồi, là đối với hắn làm chuyện ngu ngốc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi