VỌNG TƯƠNG TƯ


Ninh Vu cũng nghe được thanh âm của Vương Bá, trong lòng không khỏi rung động.

"Ta nói rồi, không cần phải gọi ta như thế, ta không thích.

" Nàng yếu ớt nói.

Ninh Vu nghe vậy, không khỏi siết móng vuốt, ánh mắt trở nên lạnh lùng, trong mắt lộ ra một tia đau đớn.

Vương Bá không biết phải trả lời như thế nào, hắn biết rằng đế quân chắc chắn đã nghe thấy.

"Chẳng qua nhìn thấy ngươi vẫn còn sống, ta đã vui mừng rồi, cuối cùng thì ta đã không nợ minh giới gì cả.

" Nàng nhẹ nhàng nói ra câu đó xong lại chìm vào trong hôn mê, lại không cảm nhận được bản thân mình đang ở trên thân rồng.

Ninh Vu nghiến răng, hay cho câu không nợ gì cả, nàng dám nói nàng không nợ gì cả.


Do vậy, hắn ra lệnh cho Vương Bá tạm thời đóng lại thần thức, sau đó hắn đi vào trong người của Vương Bá: "Người vừa nói người không nợ minh giới gì cả, thật như vậy sao? Hiện tại đừng nói đến việc năm xưa minh giới vì cứu giúp muội muội của người mà đã độ kiếp cho ba ngàn linh hồn vô tội, hao tổn biết bao nhiêu sức lực, cho đến khi người kết hôn cùng với thiếu quân, cả một quá trình như thế, vậy mà người cho là không nợ minh giới gì sao?"
Ngọc Yên nghe thấy giọng nói của Vương Bá đột nhiên trở nên hung dữ, còn tưởng rằng hắn đang bảo vệ đế quân của mình, nhưng nàng lại không biết rằng Vương Bá bây giờ chính là Ninh Vu: "Ngươi cảm thấy trong cuộc hôn nhân này, ta nợ ngài ấy những gì?"
Ninh Vu sửng sốt, quả nhiên sau khi thành thân, nàng luôn giữ đúng lời hứa của mình, nhưng chưa bao giờ thật tâm đối với hắn.

Nhưng hắn lại không thể hỏi như thế, bèn trả lời: "Người ép đế quân thành thân với người.

.

"
"Mọi người đều cho rằng ta ép ngài ấy thành thân, nhưng tại sao lại không nghĩ đến tại sao ta lại có cơ hội đó.

" Nàng ngắt lời hắn, bởi vì nàng đã nghe quá nhiều lời như vậy, nàng đã nhẫn nhịn bốn trăm năm, hiện tại lại không nhịn được.

Tại sao nàng có cơ hội đó, là bởi vì hắn biết là do hắn đánh cược với người khác, ai thua sẽ phải lấy nàng, và hắn là người thua cuộc.

Thấy Vương Bá không nói gì, nàng tiếp tục: "Bởi vì ngài ấy đánh cược với người khác, nếu như ai thua cuộc thì người đó sẽ phải lấy nữ nhân có chân bị tật ở Ngọc Hoành sơn là ta, nếu như ngài ấy không xem thường sỉ nhục ta, không đem ta ra làm vật đánh cược, thì liệu ta lấy đâu ra lý do mà ép ngài ấy thành thân với ta? Ta lúc đó không có ân oán với ngài ấy, ngài ấy lại mang ta ra làm trò hề, ngài ấy xem thường ta như thế thì tại sao ta lại không thể ép ngài ấy lấy ta?"

Ninh Vu cúi thấp đầu, đúng vậy, nếu như bản thân không đem nàng ra làm trò đánh cược, thì nàng làm sao có cớ ép hắn thành thân.

"Vậy, trong cuộc hôn nhân ngần ấy thời gian, người không cảm thấy ngài ấy tốt sao? Cho dù chỉ là một chút.

" Trong lòng hắn mang sự mong chờ
"Không có, một chút cũng không.

" Nàng chính là khẩu thị tâm phi
Cũng có lẽ là do nàng đang đứng trước mặt người ngoài.

Cũng có thể nàng cảm thấy nàng và hắn là không thể nào, vì vậy câu nói này nàng nói ra cho chính bản thân mình nghe.

Ninh Vu hồi lâu cũng không lên tiếng, hắn xuất ra khỏi người Vương Bá, sau đó quay trở lại thân rồng, đôi mắt con rồng kiềm nén nước mắt, nhưng từng giọt từng giọt vẫn rơi xuống, theo chiều gió cuốn đi.

Những giọt nước mắt đó được gió cuốn bay xuyên qua mặt của nàng, giống như hạt mưa xuân lướt qua.

Nàng nhịn không được dùng tay lau đi, cứ tưởng rằng là mưa rơi, lại không biết rằng đó là nước mắt của hắn.

Sau đó, tay nàng sở đến một mảng vảy rồng vửa lạnh lẽo vừa quen thuộc, nàng đột nhiên sửng người.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi