VÒNG XOÁY HÀO MÔN


Hôm nay dường như là một ngày trọng đại với gia đình ông Thành.

Ngay từ tối qua, ông ấy đã yêu cầu mọi thành viên gác công việc lại để sáng mai có mặt đầy đủ.

Vợ chồng ông Tuấn và Tú không hiểu chuyện gì nhưng cứ nghe theo, chẳng dám trái ý.

Riêng Trà My thì biết rõ, đây từng là cột mốc mẹ cô chờ mong.

Đời vô thường, thời gian vẫn trôi mãi nhưng có những người chỉ còn trong ký ức hoài niệm.
Cả tối qua Trà My không ngủ được, nằm trên giường nhắm mắt cho ra hình ra dáng vậy thôi.

Dặm nhẹ ít phấn che đi bọng mắt, điểm thêm chút son, người con gái trong gương rạng rỡ đầy sức sống.

Sờ lên gương mặt ấy, Trà My tự ví mình với con ốc mượn hồn.

Trái ngược với vẻ ngoài trẻ trung, tâm hồn cô đang chết dần chết mòn theo từng ngày, già cỗi như người trung niên.
Vuốt thẳng góc váy, Trà My đi xuống lầu, Tú đã ở phòng khách chờ sẵn.

Anh em họ gặp nhau, không hẹn mà ăn ý người đầu kẻ cuối ngồi trên ghế sofa.

Tú vừa chỉnh lại cà vạt vừa nói vu vơ:
"Rắn lột da mùa nào nhỉ? Kể ra nước nhà này tốt, tắm mấy lần rửa trôi phèn ngay, cũng ra dáng như ai lắm chứ.

Nhưng mà đồ fake hàng chợ căn bản không thể so được với hàng hiệu, cố gắng che giấu điều đó chắc phải mệt lắm!"
Trà My sao không nhận ra Tú đang đá xoáy mình.

Cô nay đã khác xưa, ăn miếng sẽ trả miếng.

Chẳng có lý gì mình khó chịu lại để kẻ thù thoải mái.
"Hàng hiệu hay đồ fake không quan trọng, chủ yếu nằm ở nhu cầu người mua.

Thà làm đồ fake mà có ích còn hơn hàng hiệu chỉ có mỗi tác dụng trưng bày.", cô cười duyên đá xéo.
Tú quay phắt sang nhìn Trà My, tới đây thì anh ta khó lòng nhịn.

Nếu không phải bị cô lừa vào tròng hết mấy lần vì nóng tín, Tú đã to tiếng từ lâu.

Cô em họ này miệng lưỡi chả vừa, lúc đầu thấy lầm lì ít nói lầm chết.

"Em họ đã hết khàn giọng rồi này.

Vết thương trên người không cái nào để lại sẹo chứ? Có gì cứ nói với anh, anh mua mỹ phẩm xịn cho mà xài."
Tú nhắc tới chuyện cũ mục đích để gợi nhớ hồi ức kinh hoàng cho Trà My.

Những hình ảnh không mấy tốt đẹp xuất hiện trong đầu, quấy nhiễu.

Đúng với ý muốn của Tú, sắc mặt Trà My lạnh xuống.

Anh ta lại được dịp cười trên nỗi đau của người khác.
"Phải hết chứ anh, giọng anh đã trở lại bình thường rồi kia mà.

Sẹo thì anh khỏi lo, không cái nào.

À mà ông mở thẻ lại cho anh rồi hả?"
Trà My vừa nói câu đầu thì đã chọc trúng chỗ đau của Tú.

Vì chuyện lừa người đến khách sạn đêm nọ, ông Thành đánh anh trận đòn nhừ từ.

Đau thì phải kêu, Tú rên hừ hừ vài đêm, giọng cũng khàn đi.

Lớn già đầu mà còn bị đánh đòn, nói ra thật xấu hổ.

Đàn ông thường chỉ quan tâm đến hai thứ, tiền và sĩ diện.

Anh trong một đêm mất hết, tất cả cũng tại Trà My mà ra.

Đúng là đồ sao chổi, khắc cha khắc mẹ giờ còn hại người khác.
"Đừng có vội đắc ý! Giờ đây ai cũng biết rõ cái bộ mặt hiền huệ của mày rồi, không lừa được ai nữa đâu!", Tú chủ động áp sát Trà My, nghiến răng thì thầm.
"Thì cứ thây kệ! Em không làm gì khuất tất, có gì phải sợ? Thỏ bị dồn vào góc cũng biết cắn người đấy, tự vệ cả thôi! Mà anh nói gì kỳ, gia đình chúng ta ai không hiền lành đức hạnh?"
Anh ta chửi xéo cô, buồn cười! Cá mèo một lứa cả thôi, nói được ai? Anh ta trước mặt người ngoài còn không phải vờ vịt đạo mạo sao? Tất cả người trong dinh thự này, ai nấy đều mang mặt nạ, họ giả dối thế thì chẳng có lý gì bắt cô sống thật.
"Miệng lưỡi hay thật!"
Tú không nói lại Trà My, chỉ đành quay về chỗ cũ, ngồi ôm cục tức.

Trà My tâm trạng không tốt, chẳng buồn kiếm chuyện với Tú.

Chốc lát sau, vợ chồng ông Tuấn tình tứ đi xuống.


Trà My đảo mắt qua, thầm cười khinh, cãi nhau chí chóe, vậy mà cứ như yêu nhau chết đi sống lại, diễn trò.
Ai nấy vào vị trí cả rồi, lúc này nhân vật cầm trịch mới xuất hiện.

Người chưa thấy nhưng tiếng gậy gõ xuống sàn nhà đã vang lên đều đặn.

Giống với mọi người, ông Thành cũng ăn mặc chỉn chu.
"Ba, có chuyện trọng đại gì sao ạ?"
Ông Tuấn thắc mắc từ tối qua đến giờ, nghĩ mãi mà không đoán được.

Mang tiếng là cha con nhưng chả bao giờ ông già bàn bạc gì cả, toàn ra lệnh.
"Trọng đại? Cũng gần vậy đúng không My?", ông Thành đi ngang qua, vỗ vai Trà My một cái, sau đó tiếp tục đi về trước, ngồi xuống.
Ba người còn lại lấy làm nghi hoặc, ông Tuấn mắt đảo qua đảo lại giữa ba và Trà My.

cảm thấy hai người này có vấn đề.

Mấy ngày qua họ cứ là lạ, thường nói chuyện riêng.
"Là sao ba?"
Ông Thành hiếm khi không nổi cáu với con trai, tâm trạng ông có vẻ khá tốt, cười hỏi:
"Trà My kết hôn chẳng nhẽ không phải chuyện trọng đại hay sao?"
Tin tức này quá bất ngờ, vợ chồng ông Tuấn và Tú trố mắt ra nhìn Trà My.

Sao lại đột ngột như vậy? Hoàn toàn không có dấu hiệu nào cả.
Bà Quyên chỉ kinh ngạc lúc đầu, sau đó lại bình thản.

Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, Trà My kết hôn cũng chỉ là lẽ thường.

Như vậy càng tốt, bà ta chán nhìn thấy đứa cháu này rồi.

Ngày đầu bà còn lên mặt dạy dỗ được chứ giờ nó toàn gai nhọn, đụng tới mười thì hết chín lần chịu thiệt, chứa quả bom nổ chậm trong nhà, chết lúc nào không hay.
"Tất nhiên là quan trọng rồi nhưng với ai ạ?"
Linh cảm mách bảo với ông Tuấn người Trà My muốn lấy không phải Gia Phúc, ông đã nghe ba mình nói gì đâu.
"Anh này hỏi ngộ, tất nhiên là con My nó lấy bạn trai nó chứ không nhẽ lại lấy anh?", ông Thành liếc con trai, điềm nhiên bảo.
Đối lập với ba mình, ông Tuấn không bình tĩnh được, đứng phắt dậy:
"Cái gì? Ba, sao ba lại đồng ý? Chẳng lẽ ba quên mình đã nói..."
"Được rồi! Nói nhiều quá, tôi làm việc còn đợi anh dạy à?", ông Thành khẽ quát.


Vốn không muốn chửi nhưng ông vẫn phải chửi đấy thôi, thứ ngu si, chuyện gì cũng treo trên đầu lưỡi.

Nó chính là ngại Trà My không biết cha con ông đã toan tính sắp xếp chuyện hôn nhân.
"Dạ con đâu dám!", ông Tuấn ỉu xìu ngồi xuống.

Bị quát mắng trước mặt bao người, có cả con cháu mình, hai má nóng lên, ông mất tự nhiên cúi đầu.
"Ba mẹ Trà My đã không còn, chuyện hôn nhân của con bé người lớn chúng ta phải đứng ra lo liệu cho tươm tất.

Chút nữa gia đình bạn trai Trà My sẽ đến đây bàn chuyện cưới xin, mọi người ăn nói liệu cho đàng hoàng, đừng để người ta đánh giá chúng ta là thùng rỗng kêu to, thành công không có, bại sự có thừa."
Ông Thành nhắc là nhắc chung một nhà ba người con trai, từ cha mẹ đến con, không ai khiến ông bớt lo.

Cảm nhận được ánh mắt ông lướt qua người, Tú chột dạ, lúng túng gãi đầu.

Ai bảo lớn tuổi thì trí nhớ sẽ sút giảm, ông nội anh ngoài bảy mươi mà nhớ dai hơn quỷ.

Có chuyện khu chung cư rồi vụ Trà My nhưng cứ lấy đó xỏ xiên mãi, nghe nhức cả tai.
Bầu không khí trong dinh thự ngột ngạt thì ở ngoài kia, hai già, một trẻ chỉ thấy lúng túng.

Ba mẹ Khải theo con trai đến để bàn chuyện cưới xin, tuy nhiên khi nhìn cơ ngơi đồ sộ trước mắt, bọn họ liền choáng ngợp.

Sao lại giàu tới mức độ này? Diện tích dinh thự nhà gái có khi bằng đất đai họ có cũng nên.

Chênh lệch quá nhiều, cưới làm sao được? Cưới về, con trai họ sẽ bị lấn lướt suốt đời mất thôi.
"Khải à, con không đưa ba mẹ đến lộn chỗ chứ?", ba Khải không tin hỏi lại.
Khải hiểu được tâm trạng của ba, anh trấn an:
"Đúng nơi rồi ba, không sai được đâu.

Chúng ta vào nhé, trễ giờ không hay."
Thật ra không phải riêng họ, chính anh cũng đang choáng ngợp không kém.

Dù nghe tiếng, thấy hình nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh tận mắt chiêm ngưỡng dinh thự Thiên Thành.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh bỗng chùn chân muốn bỏ chạy.

Khải nhận ra mình quá nhỏ bé, khoảng cách với Trà My xa diệu vợi hơn là anh nghĩ.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Đi thôi, ấn tượng lần đầu gặp mặt rất quan trọng.", mẹ Khải đồng tình.
Cánh cổng cao lớn dần mở ra, Khải khỏi động máy chạy vào.

Khung cảnh bên trong khiến ba mẹ anh nhìn trân trối, không nói được lời nào.

Họ cứ ngỡ mình lạc vào mấy khu du lịch năm sao, cùng là nhà nhưng họ dùng để che nắng che mưa, còn người ta là để hưởng thụ.

Điều kiện sống khác biệt như thế, con trai họ làm rể liệu có ngẩng cao đầu được không?
Xe dừng lại trước tòa nhà chính, quản gia đứng đó đợi sẵn từ khi nào.


Ông ta hơi cúi đầu chào, sau đó giơ tay mời:
"Xin mời ba vị theo tôi, ông chủ tôi đã chờ sẵn bên trong!"
Ba mẹ Khải khẩn trương, vội chỉnh trang lại quần áo.

Khải thì trấn tĩnh hơn, anh chỉ hít sâu, tự cổ vũ chính mình.

Một nhà ba người đi theo quản gia, bước lên những bậc thang vào trong.
"Thưa ông chủ, người tới rồi ạ!", quản gia cung kính thưa.
Tầm mắt mọi người tức thì tập trung vào ba vị khách mới tới, khiến họ không được tự nhiên.

Ông Thành rất bình thản, dù cho có bài xích không ai đoán được suy nghĩ trong đầu ông ấy.

Còn ông Tuấn vừa nghi hoặc vừa ghét bỏ, săm soi kỹ từ đầu đến chân.

Mẹ con Tú thì khỏi nói, tuy không lộ liễu nhưng căn cứ vào thái độ, liền cảm nhận được sự khinh khi.
Trà My nhìn ra được ba mẹ Khải mất tự nhiên liền đứng lên giải vây.

Cô lễ phép chào:
"Con chào hai bác ạ! Lâu quá mới gặp nhau, hai bác có khỏe không ạ?"
Ba năm yêu nhau, Khải không ít lần đưa Trà My về thăm ba mẹ mình.

Họ ở quê, quanh năm quẩn quanh với công việc ruộng vườn đồng án, hiền lành, chất phác.

Quan hệ giữa đôi bên không tệ, mỗi lần gặp nhau là nói cười, không tới nỗi khó xử như bây giờ.
Vừa nói cô vừa lôi kéo, dẫn họ đi sang ghế sofa.

Cô giơ tay về phía ông Thành, giới thiệu:
"Dạ xin thưa với ông, đây là ba mẹ anh Khải ạ!"
"Chào chú, tôi là ông nội Trà My! Mời ngồi!"
Ông Thành đứng dậy, mỉm cười bắt tay chào hỏi.

Ba mẹ Khải khẩn trương, lóng ngóng bắt tay, miệng lắp bắp:
"A...!Dạ...!Dạ xin chào ạ!"
"Xùy!", Tú bỗng phì cười.
Anh còn tưởng thế nào, hóa ra là đồ nhà quê.

Khiếu thẩm mĩ của Trà My cũng tệ, không kiếm được ai khác ngoài tên lính quèn.

Trái đất tròn thật, nếu biết Khải là người yêu của em họ thì anh đã hành cho lên bờ xuống ruộng rồi.

Đáng ghét cả cặp, ở nhà gặp Trà My châm chọc gây sự, đi làm thì gặp Khải cứ thích tỏ vẻ ta đây, ỷ vào chút tài mà năm lần bảy lượt muốn lấn át cấp trên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi