Nhìn thấy phản ứng của Tần Hạnh Hiên, Mộc Dịch cười nói:
- Có một số việc nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa, chẳng lẽ ngươi định trông cậy vào một ngày nào đó, tiểu tử kia sẽ chủ động nói gì với ngươi hay sao?
Mộc Dịch vạch trần tâm sự của nàng, làm cho Tần Hạnh Hiên xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, tuy rằng phong tục của Thiên Vận quốc khá là bảo thủ, nhưng kỳ thật trước giờ vẫn không thiếu các cô gái lớn mật tỏ tình trước, lúc trước trong yến hội tại Thiên Vận thành, bên cạnh Lâm Minh được vây quanh bởi rất nhiều cô gái xinh đẹp, bọn họ có một số là do cha mẹ ám chỉ, có một số thì tự mình đi tới, đối với loại tình huống này, các trưởng bối đều chỉ cười trừ, đây là chuyện rất bình thường.
Tuy nhiên trong thâm tâm Tần Hạnh Hiên vẫn cảm thấy cảm tình nam nữ là không cưỡng cầu được, phải cho nó tự do phát triển, nếu cố ý thì ngược lại sẽ không đẹp, ai mà biết Lâm Minh có ý gì với mình hay không, nếu không có, thì chỉ làm cho thêm xấu hổ mà thôi.
Mộc Dịch nhìn thấu suy nghĩ của Tần Hạnh Hiên, nói:
- Nước chảy thành sông đương nhiên là chuyện mọi người đều vui mừng, tuy nhiên rất nhiều lúc, khi mà “dòng nước” chưa chảy tới chỗ ngươi, thì đã bị người khác dẫn sang “con sông” khác rồi, ngươi không nhớ tới hôm nay Lâm Minh theo ai trở về hay sao?
Nhắc tới Chu Tâm Ngữ trở về cùng Lâm Minh, Tần Hạnh Hiên lập tức không nói ra lời...
Sau khi thú triều qua đi, Thanh Tang thành bình yên vô sự, hơn nữa mấy ngày cuối cùng có cao thủ Thất Huyền võ phủ gia nhập, nên các binh sĩ gần như không có tổn thương nào.
Thiên Vận thành cách đó ngàn dặm cũng bình yên vô sự, tuy rằng nếu nói về lực lượng cao thủ, Thiên Vận thành không bằng Thanh Tang thành, nhưng Đại Chu sơn kéo dài về phía bắc, nên có vẻ ôn hòa hơn so với Thanh Tang sơn nối với Nam Cương đầm lầy, Thiên Vận thành chỉ phải đối mặt với hung thú cao cấp nhất là cấp bốn, căn bản không ngăn được cao thủ hoàng tộc bao vây tiêu diệt. Huống chi vốn Thiên Vận thành còn có bốn vạn quân phòng thủ tỉnh nhuệ, lại điều thêm từ các quân doanh gần đó sáu vạn quân nữa, tổng cộng mười vạn đại quân, bao phủ Thiên Vận thành thành ba tầng trong ngoài, căn bản không để cho hung thú chạm tới tường thành.
Tuy nhiên, ngoài Thiên Vận thành và Thanh Tang thành ra, các thành thị còn lại đều bị thú triều tập kích, ít có khả năng may mắn thoát được...
Mấy ngày này, Lâm Minh, bao gồm cả đám người Cầm Tử Nha, Tần Hạnh Hiên đều ở trong Thanh Tang thành Lâm gia, đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc, phủ chủ của Thất Huyền võ phủ, hòn ngọc quý trên tay trấn quốc đại nguyên soái, những danh hiệu này, bất kỳ một người nào cũng có thể làm cho đám “quý tộc nông thôn” của Thanh Tang thành phải lo nơm nớp.
Lập tức Lâm gia trở thành cấm địa trong Thanh Tang thành, tuy rằng có vô số khách nhân hy vọng tới bái phỏng Lâm Minh hoặc Cầm Tử Nha, nhưng ngại thân phận thấp kém, nên ngay cả tiến vào cửa Lâm gia cũng đều là khó với bọn họ, có thể nhìn thấy Lâm Vạn Sơn đã là giỏi lắm rồi.
Lâm Minh vẫn luôn ở trong nhà bế quan, luyện hóa tạp chất trong chân nguyên, gần đây hắn dùng quá nhiều đan dược tu vi tăng lên quá nhanh. Nếu không dành thời gian luyện hóa, thì sẽ khó tránh khỏi ảnh hưởng đến căn cơ của mình.
Ngoài Lâm Minh ra, Cầm Tử Nha cũng bế quan, chuẩn bị lần cuối cho việc tấn công cảnh giới Tiên Thiên.
Hai ngày sau, vào sáng sớm, trong Lâm gia biệt viện được vây quanh bởi rất nhiều người, trong đó bao gồm Lâm Minh, Tần Hạnh Hiên, cùng với tất cả nhân vật trọng yếu của Lâm gia...
Một con Thần Phong điêu hạ xuống Lâm gia biệt viện, sau khi bỏ cái lồng tránh gió ra, một tiểu tử mập mạp cười hi hi lập tức đỡ một cặp vợ chồng trung niên đi xuống lưng Thần Phong điêu.
Tiểu mập mạp này khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhảy từ trên lưng điêu xuống, lớp mỡ béo run lên vài cái, nữ nhân mà hắn đang đỡ xuống khoảng bốn mươi tuổi, tóc được búi lên sau đầu, mặc một bộ quần áo tinh xảo, nhìn qua vẫn rất xinh đẹp, chỉ là trên mặt và tay nàng đã lấm tấm vết thời gian, nhất là trong lòng bàn tay đã trở nên thô ráp, do thường xuyên phải chạm vào nước trong ngày mùa đông gây nên.
Nữ nhân này mới bằng đấy tuổi, tất nhiên không cần người khác đỡ, tuy nhiên tiểu mập mạp này vẫn rất ân cần làm vậy, nàng cũng mặc kệ cho hắn.
Nam nhân bên cạnh thì có khuôn mặt bình thường, dáng người bậc trung, có chút gầy, mặc một bộ áo dài màu lam, cười rất hòa ái.
- Minh ca!
Tiểu mập mạp từ rất xa đã hô lên.
Lâm Minh đứng tại đó, ba người này chính là phụ thân, mẫu thân của hắn, còn có vị huynh đệ lớn lên từ nhỏ, quan hệ khăng khít, chiếu cố cho hắn rất nhiều khi gặp khó khăn tại Thiên Vận thành, tiểu tử mập mạp này chính là Lâm Tiểu Đông.
Cảnh tượng gặp lại người nhà này, Lâm Minh không biết đã tưởng tượng ra bao nhiêu lần rồi, lúc trước hắn mang theo tiết kiệm của cả nhà, gần như ôm quyết tâm đập nồi dìm thuyền, đi ra khỏi nhà, chuyến đi này kéo dài tới nay đã hơn một năm rồi.
Trong thời gian này, hắn từng chịu đựng các áp lực cực lớn, từng gặp đau đớn quá lớn, từng có ngạc nhiên vui mừng, từng có vinh quang, từng có đau xót, rất nhiều người bị hắn giết, nhưng cũng mấy lần hắn bị buộc tới bên bờ sinh tử.
Trong lòng hắn luôn cố gắng phấn đấu, nhưng hắn cũng biết, khi mà mình về nhà cũng không nhất định sẽ là tràn ngập vinh quang, có lẽ hắn sẽ tinh thần sa sút mà trở về, thậm chí là mang thân tàn trở lại, chẳng những không thể làm rạng rỡ tổ tông, mà còn có thể bị người quen tại quê nhà trào phúng.
Tuy nhiên Lâm Minh biết, bất kể hắn dùng loại phương thức nào trở về, thì cha mẹ hắn vẫn luôn không rời bỏ hắn, cho dù hắn có thất bại đến đâu đi nữa.
Đây là một tình thương duy nhất trên thế giới này không có tính toán, không đòi báo đáp.
Không có vẻ cực kỳ kích động như trong tưởng tượng, cũng không có cảnh khóc lóc tràn ngập nước mắt, Lâm Minh yên lặng quỳ xuống trước mặt cha mẹ, dập đầu nói:
- Cha, mẹ, on đã trở lại...
Liên tục mấy ngày, Lâm phủ đều duy trì bình tĩnh, Lâm Vạn Sơn vẫn muốn nói chuyện nhận tổ quy tông với Lâm Minh, dựa theo quy củ của Lâm gia, chỉ khi nào dâng hương trong tổ tông từ đường, thì mới là con cháu Lâm gia chân chính, mới có thể được viết tên vào trong gia phả, mà hiện tại Lâm Minh chỉ là chi thứ.
Vài lần Lâm Vạn Sơn muốn nói với Lâm Minh, nhưng lại cảm thấy không có mặt mũi nào mở miệng cả, nhất là sau khi xảy ra sự kiện Cầm Tử Nha tới đây, Lâm Vạn Sơn dần dần ý thức được, tương lai Lâm Minh sẽ trở nên khủng bố cỡ nào.
Đến ngay cả cao thủ Hậu Thiên mà hắn cũng đều chưa từng thấy qua vài lần, đây là lần đầu tiên hắn biết bên trên cảnh giới Tiên Thiên trong truyền thuyết kia vẫn còn có cảnh giới cao hơn nữa, mà tương lai Lâm Minh sẽ bước vào cảnh giới kia, đừng nói là Thiên Vận quốc, cho dù trong toàn bộ Thất Huyền địa khu, thậm chí vài Thất Huyền địa khu xung quanh cộng lại, thì hắn cũng đều là chúa tể.
Cấp bậc này đã vượt qua phạm vi lý giải của Lâm Vạn Sơn, động một cái là phạm vi trăm vạn dặm, động một cái là số lượng dân cư mười ức, mười tỷ, làm cho Lâm Vạn Sơn hiểu rất sâu, Lâm gia mà hắn tự cho là có quy mô không nhỏ, nếu bỏ vào trong đó, cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Hắn do do một hồi lâu, vẫn tạm thời ép chuyện này xuống, ít nhất cũng phải chờ khi Lâm Minh và cha mẹ ở chung một thời gian đã rồi hãy nói sau.
Mấy ngày nay cha mẹ Lâm Minh sống rất sảng khoái, mỗi sáng vợ chồng họ ra ngoài cửa, đều gặp Tần Hạnh Hiên đang mỉm cười tới chào, theo hai người thấy, đây là một tiểu cô nương cực kỳ biết làm vui lòng người, nụ cười của nàng luôn trong sáng, không màng danh lợi, vừa ngọt ngào lại vừa không mất đi rụt rè văn nhã.
Bên cạnh Tần Hạnh Hiên thường có một tiểu nha hoàn đi theo, mang theo một hộp đồ ăn, tới đưa tặng cho hai vợ chồng họ, trong đó có bánh bơ có hương vị của kinh thành và đủ thứ điểm tâm tinh xảo khác. Hai vợ chồng họ nửa đời nấu ăn, khả năng thẩm định tất nhiên là rất chuẩn, chỉ cần ăn một lần cũng biết đây là do đầu biếp tay nghề cao, có danh tiếng làm ra.
Giữa trưa, Tần Hạnh Hiên sẽ bồi tiếp Lâm mẫu tâm sự, Tần Hạnh Hiên nói năng văn nhã, lại hiểu biết phong phú với các loại quần áo trang sức, thường làm cho Lâm mẫu cười rất thoải mái.
Có đôi khi, Tần Hạnh Hiên còn bảo nha hoàn đưa tới vài mẫu quần áo, bồi tiếp Lâm mẫu cắt may, những bản vẽ này cũng đều do danh gia tại kinh thành làm ra.
Ngẫu nhiên, Tần Hạnh Hiên cũng sẽ chơi cờ với Lâm phụ, kỳ nghệ của Tần Hạnh Hiên rất không tồi, làm cho Lâm lão khen không dứt miệng, tiểu cô nương này còn trẻ tuổi, mà lại có kỳ nghệ cỡ này, cho thấy trí tuệ của Tần Hạnh Hiên rất không tầm thường.
Hơn nữa Tần Hạnh Hiên còn hiểu trà đạo, Lâm lão thích uống trà, trước kia, khi kinh doanh tửu lâu, gia cảnh Lâm gia cũng thuộc bậc trung so với người khác, Lâm lão đều có hiểu biết về các loại trà, tuy nhiên những danh trà tại kinh thành kia thì hắn lại chưa từng được uống qua.
Tần Hạnh Hiên mang đến rất nhiều danh trà, tuy rằng hiện tại loại tràngàn lạng vàng đối với Lâm lão mà nói cũng không tính là cái gì, hơn nữa lão Lâm cũng không quá hiểu về trà đạo, không hiểu rõ về phẩm trà ngon, lúc này Tần Hạnh Hiên sẽ mỉm cười ngâm nước pha trà cho Lâm lão, giảng giải cách pha trà, rót trà, ngửi trà, phẩm trà, uống trà giảng đạo, làm cho Lâm lão bừng bừng hứng trí.
Hai lão cũng không phải kẻ ngốc, Tần Hạnh Hiên liên tiếp xuất hiện, tất nhiên làm cho bọn họ nghĩ ra một vài thứ, Lâm Minh đã mười sáu tuổi rồi, dựa theo phong tục của Thiên Vận quốc, thì cũng đã đến tuổi đính hôn, Lâm phu nhân nhìn Tần Hạnh Hiên xinh đẹp, lại có tri thức, hiểu biết lễ nghĩa, đã sớm động lòng rồi.
Nhìn cách nói năng, ăn mặc và kiến thức của Tần Hạnh Hiên, chắc chắn phải có xuất thân quý tộc, nên mới đi hỏi thăm xem nàng là thiên kim tiểu thư nhà ai, vừa hỏi ra thì mới biết, đây là hòn ngọc quý trên tay trấn quốc đại nguyên soái Tần Tiêu! Hơn nữa còn hòn ngọc sáng nhất phủ nguyên soái, nghe nói ngay cả thái tử cũng đều không xứng với nàng!
Đối với dân chúng Thiên Vận quốc mà nói, Thất Huyền cốc là cái gì, thật ra bọn họ cũng không hiểu là bao, mặc kệ ngươi nói nó lợi hại như thế nào, thì bọn họ cũng đều vẫn mơ hồ, nhưng nói tới Tần Tiêu thì lại khác.
Trấn quốc đại nguyên soái Tần Tiêu, tám mươi năm trước dùng thực lực bản thân ngăn cơn sóng dữ, là người một mình đưa Thiên Vận quốc từ trong chiến loạn đói nghèo vươn lên, công cao cái thế, địa vị chí cực, ngay cả thái tử, hoàng tử gặp Tần Tiêu thì đều phái thi lễ vãn bối.
Tần gia lại còn là gia tộc số một số hai tại Thiên Vận quốc, ngoài hoàng thất Dương gia ra, ngay cả Liên Hợp thương hội Trương gia cũng đều không thể so được với Tần gia, đây cũng không phải là tài phú và lực lượng không sánh được, mà là không sánh được về danh dự và địa vị, Thiên Vận quốc trọng nông khinh thương, trong mắt dân chúng thì thương nhân chính là thứ thấp kém, chỉ có gia tộc mang nhiều công huân, nội tình dày thì mới là hào môn nhất đẳng.
- Tần gia đại tiểu thư coi trọng A Minh nhà chúng ta ư?
Vào buổi tối, Lâm mẫu ở trong phòng, nói với Lâm phụ, nàng có chút không thể tin được, nàng vốn tưởng rằng Tần Hạnh Hiên là con gái của nhà tiểu quý tộc nào đó, mấy ngày nay số người đến “đặt vấn đề” cầu hôn sắp phá cửa nhà rồi, trong đó đủ các nhà quyền quý, thậm chí còn nói rõ là chỉ cần làm thiếp cũng được.
Lâm mẫu không nghĩ tới Tần Hạnh Hiên lại là cháu gái xuất sắc nhất của Tần nguyên soái, mặc dù biết rằng con mình có địa vị hiển hác, nhưng ngay cả phủ nguyên soái gần như trong truyền thuyết này cũng đến tạo quan hệ, làm cho nàng có chút khó tin.
Nếu phủ nguyên soái tìm bà mối nhắc cầu thân, thì Lâm mẫu còn có thể chấp nhận một chút, nhưng hiện tại, đây là do bản thân Tần Hạnh Hiên đến “tạo quan hệ”, tiểu thư hào môn rụt rè thì Lâm mẫu cũng biết, nhưng làm cho một tiểu cô nương nhà người ta tới trực tiếp gặp minh, chẳng phải là làm khó người ta hay sao!