VŨ CỰC THIÊN HẠ

Ầm!

Âu Dương Thần Tú ngã vào đống đá vụn, tung lên vô số bụi mù.

Ánh lửa nổ tung tiêu tán, dư sóng chân nguyên lặng đi, khe núi im lặng trở lại, mặt hồ nổi sóng cũng bình lặng, công trình trên đảo hoàn toàn bị san phẳng, mặt đất đầy gạch ngói nát vụn, hoàn toàn thành phế tích!

Tách!

Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống từ mũi thương lạnh lẽo, nhỏ lên phế tích vỡ tung ra, âm thanh trở nên rõ ràng giữa quảng trường yên tĩnh.

Lâm Minh cứ đứng giữa mảnh phế tích, cả người đẫm máu, máu này có của Âu Dương Thần Tú, cũng có của bản thân Lâm Minh.

Lúc này Lâm Minh nhìn như sát thần bước ra từ chiến trường tu la, ánh mắt các võ giả xung quanh nhìn Lâm Minh đều mang theo vẻ sợ hãi, ngay cả Tiên Thiên Chí Cực Âu Dương Thần Tú xuất hiện ngăn cản cũng bị Lâm Minh đánh cho không biết sống chết!

Âu Dương Minh thở dài, đối mặt với Lâm Minh, hắn đã chết lặng, về phần những người từ nhỏ đã mang theo vòng sáng thiên tài đại tông môn như Lưu Huyền, sắc mặt đều phức tạp. Trên trời có trời, trên người có người, ai cũng hiểu đạo lý này, nhưng không ai lại muốn thừa nhận mình là ếch ngồi đáy giếng. Nhưng bây giờ, thật sự nhìn thấy thế giới bên ngoài giếng, bọn họ mới phát hiện thì ra bầu trời còn rộng lớn hơn bọn họ tưởng tượng nhiều lắm.

Âu Dương Thần Tú vẫn nằm trong phế tích chủ đảo, chôn trong đống đá vụn, đã hôn mê mất. Âu Dương Thần Tú hôn mê, đối diện hắn là Lâm Minh cả người đẫm máu đang đứng, lực đánh vào thị giác rất mạnh mẽ.

Thị giác bị đánh vào, cùng sát khí lan tỏa khắp không gian, khiến mấy ngàn người xung quanh đều không dám lên tiếng.

Toàn bộ quảng trường yên tĩnh đáng sợ, không khí đè nén như ngưng thành thực chất.

Tách!

Tách!

Càng nhiều giọt máu nhỏ xuống phế tích, từng giọt từng giọt vỡ tung ra như những đóa hoa mai hồng nở rộ.

Thân thể Lâm Minh lắc lư một chút.

Rầm!

Tử Huyễn thương nện mạnh xuống đất, Lâm Minh chống cán thương mới vững người lại, hắn tiêu hao quá nhiều chân nguyên, thân thể bị thương nặng, cho nên mới không đứng vững được.

- Hắn đã tới cực hạn!

Âu Dương Bác Tu híp mắt nhìn Lâm Minh, thở phào một hơi.

Mặc cho thực lực ngươi mạnh đến cỡ nào, nếu đã tới cực hạn, vậy không có gì đáng sợ!

“Liên tục chiến đấu năm đại trưởng lão Hợp Hoan tông, còn có Âu Dương Thần Tú, hắn có thể chống đỡ đến giờ đã là kỳ tích, không cần sợ hắn!”.

Âu Dương Quang dùng chân nguyên truyền âm nói với những trưởng lão khác, Lâm Minh rõ ràng đã tới cực hạn.

Lâm Minh kéo theo Tử Huyễn thương, chậm rãi đi về phía Âu Dương Bác Duyên, trên mũi thương lóe sáng lạnh lẽo.

Còn đệ đệ của Âu Dương Bác Duyên, Âu Dương Bác Tu lúc này vẫn đứng trước người Âu Dương Bác Duyên.

- Cái gì? Tiểu tử này, dưới tình huống như vậy còn muốn tới giết ca ca của ta, đầu hắn vô nước hả? Đúng là muốn chết!

Nắm chặt trường kiếm, trong mắt Âu Dương Bác Tu lóe lên sát khí, hắn hận không thể lập tức giết Lâm Minh, nhưng dưới trường hợp này, hắn còn không có lá gan đó.

- Lâm Minh! Tới thêm một bước, ta chém ngươi dưới kiếm!

Âu Dương Bác Tu sầm mặt quá to.

Hắn vận chuyển chân nguyên tới cực hạn, còn ở bên cạnh, Âu Dương Quang cũng rút trường kiếm, sẵn sàng chiến đấu.

Lâm Minh mặt không thay đổi, như không có nghe tới, vẫn tiếp tục đi về phía Âu Dương Bác Duyên.

Âu Dương Bác Tu co rút khóe miệng, Âu Dương Quang nói:

- Bác Tu, ba người chúng ta đồng loạt ra tay, dù không dám giết hắn, nhưng trọng thương, làm hắn tổn hại tinh huyết và kinh mạch, Thần Hoàng đảo cũng sẽ không nói gì. Dù sao là Lâm Minh ra tay trước, là hắn làm hại tinh huyết của Bác Duyên cùng tông chủ, chúng ta phá tinh huyết kinh mạch của hắn là chuyện đương nhiên, Thần Hoàng đảo cũng không có lý do phát tác!

- Đúng vậy, lúc này Thần Hoàng đảo cần thiên hạ quy tâm, đang đối mặt với Nam Hải Ma Vực tuyệt không dám ỷ thế hiếp người, bằng không liên minh lòng người tan rã, Thần Hoàng đảo tổn thất nặng nề. Hôm nay chúng ta phá tinh huyết của Lâm Minh, làm hắn phải trả giá đắt vì ngông cuồng!

Âu Dương Bác Tu lộ ra tươi cười dữ tợn, tên ngu ngốc tự cao tự đại này, đã bị thương như thế, vẫn còn muốn giết ca ca của ta. Nếu hắn thức thời dừng lại đây, ta còn không tìm được cớ hại hắn, bây giờ lại tự tới tìm chết!

- Ra tay!

Âu Dương Quang hét lớn, Âu Dương Bác Tu xông lên hàng đầu, trường kiếm chỉ thẳng tay phải của Lâm Minh.

- Chặt một tay của ngươi!

Khóe miệng Âu Dương Bác Tu cong lên hung ác, trường kiếm rít gào, Lâm Minh từng bước tập tễnh vẫn tiến tới trước.

Một kiếm này Âu Dương Bác Tu chắc thắng! Vừa dứt tay dù còn có thể ghép trở lại, nhưng vẫn không thể tránh khỏi di chứng.

- Lâm Minh!

Ở đằng sau, Tần Hạnh Hiên che miệng hét to, Cầm Tử Nha sắc mặt đại biến, cây đàn thoáng cái hiện ra, nhưng Cầm Tử Nha chỉ mới vào Tiên Thiên, đối mặt với ba đại cao thủ Tiên Thiên lâu năm, thậm chí còn có Âu Dương Quang Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, Cầm Tử Nha thật sự chỉ tạo thành tác dụng có hạn!

Mấy ngàn người xung quanh đều mở to mắt, Âu Dương Bác Tu lợi dụng người đang khó khăn dù làm mọi người khinh thường, nhưng đây quả là thời cơ công kích tốt nhất, Lâm Minh đã như đèn cạn dầu, làm sao đỡ được?

- Chết!

Trường kiếm của Âu Dương Bác Tu đã chém xuống, mang theo tử viêm nóng cháy.

Ngay trong chớp nhoáng đó, ánh mắt Lâm Minh chợt ngưng, giữa mi tâm, ấn ký Phượng Hoàng hỏa diễm đột nhiên bùng cháy dữ dội!

Phượng Hoàng Chân Huyết, niết bàn sống lại!

Kíu!

Tiếng phượng hót rõ to vang thẳng chân trời, từ chỗ mi tâm của Lâm Minh, lực lượng ngọn lửa mênh mông tuôn trào ra, Phượng Hoàng Chân Huyết truyền vào huyết mạch toàn thân, máu của Lâm Minh sôi trào.

Phượng Hoàng bất tử bất diệt, huyết mạch của nó cũng thế, có công hiệu tắm lửa niết bàn, gần chết mà sống lại!

Võ giả bình thường thiêu đốt tinh huyết đổi lấy thực lực mạnh mẽ, nhưng tinh huyết cháy hết, vậy tức là không còn!

Nhưng mà Phượng Hoàng Chân Huyết, bản thân có được dục hỏa trùng sinh, dù có thiếu cháy cũng sẽ không giảm đi chút nào!

Đây là công hiệu nghịch thiên của Phượng Hoàng Chân Huyết!

Thương thế của Lâm Minh theo Phượng Hoàng Chân Huyết thổi vào, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã khôi phục quá nửa, chân nguyên vốn gần cạn kiệt cũng tuôn trào mãnh liệt theo Phượng Hoàng Chân Huyết thiêu đốt!

Lâm Minh hai mắt phát lạnh như hàn tinh cửu u, hàn quang lạnh buốt đâm thẳng lòng người.

Chạm vào ánh mắt của Lâm Minh, thân thể Âu Dương Bác Tu vô thức ngưng trệ, loại cảm giác này như bị mãnh thú hồng hoang nhìn chằm chằm, cả người phát lạnh, một cỗ dự cảm không ổn trào ra trong lòng, nhưng mà...

Đã trễ rồi!

Tử Huyễn thương trong tay Lâm Minh run lên, Lạc Tinh chi hỏa thiêu cháy hừng hực, có Phượng Hoàng Chân Huyết thêm vào, ngọn lửa càng tím đậm hơn.

- Chết đi!

Lâm Minh lạnh băng phun ra hai chữ này như gió lạnh tuôn ra từ vực sâu, một thương đâm ra, ngọn lửa gào thét, không khí chấn động.

Ngọn lửa hừng hực ngưng tụ thành ảo ảnh Phượng Hoàng, lao thẳng về phía Âu Dương Bác Tu!

Thần Hoàng Tại Thiên!

Đây chính là sát chiêu công pháp Chu Tước Cấm Thần lục tầng thứ ba mà Lâm Minh tu luyện được trong Thần Hoàng bí cảnh, uy lực tự nhiên không bằng Lôi Hỏa Sát, nhưng đối phó Âu Dương Bác Tu chỉ có Tiên Thiên sơ kỳ thì dư dả!

- Cái gì? Sao lại thế này?

Nhìn Lâm Minh vốn đã như đèn cạn dầu bỗng nhiên bùng phát, Âu Dương Bác Tu cả kinh, không thể tin nổi. Nhưng đã tới lúc ngàn cân treo sợi tóc, đã không cho Âu Dương Bác Tu suy nghĩ nguyên nhân, ngọn lửa nóng cháy quét tới, sắc mặt Âu Dương Bác Tu đại biến, hắn quát lớn một tiếng, một kiếm chém về phía Hỏa Phượng Hoàng.

Bùm!

Chỉ trong khoảnh khắc, ngọn lửa tím trên kiếm của Âu Dương Bác Tu bị Hỏa Phượng cắn nuốt, tiếp theo Hỏa Phượng bổ nhào vào Âu Dương Bác Tu.

- A!

Nhìn Hỏa Phượng cắn nuốt, Âu Dương Bác Tu gầm lên, thúc chân nguyên hộ thể đến tận cùng!

Xèo xèo xèo!

Âm thanh nghe như nước thép tưới lên băng lạnh, chân nguyên hộ thể của Âu Dương Bác Tu tan rã ngay lập tức, ngọn lửa cắn nuốt thân thể nướng cháy da thịt.

Âu Dương Bác Tu phát ra tiếng hét thảm tuyệt vọng.

Cùng lúc đó, Lâm Minh một thương đâm vào đan điền Âu Dương Bác Tu, trường thương xoắn lại, Âu Dương Bác Tu vỡ nát đan điền, bỏ mình tại trận.

Võ giả xung quanh yên lặng, biến hóa đột ngột làm bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.

Sao lại thế này?

Lâm Minh vốn đã nỏ mạnh hết đà, bỗng nhiên lại bùng lên, nháy mắt miểu sát Âu Dương Bác Tu?

Tu Di giới lóe lên, Lâm Minh không khách khí thu thi thể Âu Dương Bác Tu vào, còn Tu Di giới của Âu Dương Bác Tu thì không vào được tiểu thiên thế giới mà được Lâm Minh cất riêng.

Một thương đánh chết Âu Dương Bác Tu, lúc này Âu Dương Quang cùng một trưởng lão khác mới ra chiêu một nửa, nhìn cảnh tượng kinh người này, chiêu thức không khỏi ngưng trệ, uy lực tự dưng tiêu tan quá nửa!

Lâm Minh mới mặc kệ, trong mắt lóe sáng lạnh, tiến lên một bước, một thương đâm thẳng về phía Âu Dương Quang!

Âu Dương Quang đã sớm hao tổn rất nhiều chân nguyên trong trận chiến trước, nói là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, kỳ thật thực lực bây giờ còn không bằng Tiên Thiên trung kỳ bình thường!

Sắc mặt hắn đại biến, hắn ý thức được lúc này Lâm Minh tuyệt đối tuôn trào sát khí, một thương này không phải là luận bàn chấn nhiếp, mà là một thương lấy mạng!

Không cản được, vậy thì chết!

Trong nháy mắt, Âu Dương Quang toát đầy mồ hôi lạnh.

Lúc này, bên cạnh hắn lóe lên ánh sáng tím, trưởng lão Hợp Hoan tông vốn cùng hắn xông lên không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy.

Đệ tử Hợp Hoan tông vốn không có mấy người nói nghĩa khí, bất cứ lúc nào tự nhiên cũng đặt tính mạng của bản thân lên hàng đầu. Nhìn Lâm Minh khóa mục tiêu vào Âu Dương Quang, trưởng lão kia chuồn ngay lập tức, so với tính mạng, mặt mũi gì đấy đều không quan trọng!

“Đáng chết!”.

Trong lòng Âu Dương Quang mắng to, nhưng lúc này hắn không thể không đối mặt với một thương của Lâm Minh!

- Khinh người quá đáng!

Âu Dương Quang vừa chuyển kiếm thế, từ dưới lên trên, cắt xéo Tử Huyễn thương của Lâm Minh. Nhưng nháy mắt thương kiếm giao nhau, Âu Dương Quang cảm giác có một cỗ lực chấn động quỷ dị dọc theo thân kiếm truyền cả người, làm tay hắn chấn động suýt nữa tuột mất kiếm.

Trong lòng Âu Dương Quang kinh hãi, nhưng lúc này Lâm Minh quét ngang một thương, Tử Huyễn thương lạnh lẽo kéo theo ngọn lửa cuồn cuộn!

Bùm!

Âu Dương Quang đánh xuống một kiếm, đánh tan ngọn lửa trên Tử Huyễn thương, nhưng lúc này một đoàn tia lửa tím đã kéo giữa đống lửa, lặng lẽo rơi lên ngực Âu Dương Quang...

Phụp...

Lạc Tinh chi hỏa như rắn độc, chui vào thân thể Âu Dương Quang!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi