VŨ ĐIỆU CỦA TRUNG TÁ

Sơ Vũ không biết tại sao mình lại có thể nói ra một cách nhẹ nhàng như thế, nhưng nói rồi mới biết thì ra cô chỉ đang tự lừa mình dối người mà thôi.

Hai người mặt đối mặt, một lúc sau Tô Y mới nở một nụ cười ngọt ngào: “Tôi sắp phải đi rồi, dù sao cũng đã là đồng nghiệp một thời gian, bữa tiệc chia tay tôi, cô nhất định phải đến đấy nhé.”

Sơ Vũ bị nụ cười của cô ta làm giật mình nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, mở miệng kiên định nói: “Được.”

Tô Y nghe được câu trả lời của cô, hài lòng, cười nhếch mép.

“Nhưng tôi có thể đi cùng người thân không?” Cô lướt qua đi đến bên cạnh Tô Y, thong thả nói.

“Tùy cô thôi.”

Tô Y và Tịch Hạo Trạch là bạn bè cũ, cô có gọi thêm Tịch Hạo Trạch đi thì cũng hợp tình hợp lý thôi. Nhưng mà Tịch Hạo Trạch có đồng ý hay không thì cô vẫn chưa biết được.

Tan ca về nhà, mở cửa ra đã nhìn thấy Tịch Hạo Trạch ở trong nhà, cô hơi giật mình. Tịch Hạo Trạch đi đến, lấy một đôi dép đặt cạnh chân cô.

“Sao thế? Nhìn thấy chồng về nhà em không vui à?”

Sơ Vũ bừng tỉnh, thay dép rồi chậm rãi đi vào: “Em không biết anh sẽ về, trong nhà chẳng có gì ăn cả.”

Tịch Hạo Trạch nhìn qua chiếc hộp bên cạnh, hơi nhíu mày, ngón tay lướt qua: “Em mới mua à ?”

Sơ Vũ liếc qua rồi thản nhiên nói: “Dạ, mấy hôm trước em cùng đồng nghiệp đi dạo phố, nhìn thấy thích nên mua .” Cổ họng cô đắng ngắt, miệng nhếch lên: “Rất đẹp nhưng về đến nhà em mới phát hiện không hợp với mình. Thật lãng phí , tiếc thật .”

Ánh mắt Tịch Hạo Trạch hơi lóe lên: “Sao em lại chuyển đơn vị vậy?”

Sơ Vũ ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt kia chỉ cách vài bước nhưng sao cô thấy thật xa vời. Cô nửa vui nửa đùa nói: “Già rồi, em không múa nổi nữa rồi.”

Tịch Hạo Trạch cười khẽ, đến bên cạnh cô, rất tự nhiên xoa xoa mái tóc cô: “Em không được nói trước mặt mẹ những lời này đâu đấy, bằng không bà ấy sẽ giận mất.”

Sơ Vũ le lưỡi nghịch ngợm: “Tối nay anh muốn ăn gì?”

Vào phòng bếp thì thấy không có gì để nấu.

Buổi tối cô nấu đơn giản hai món mặn một món canh, khoai tây xào ớt, nộm dưa chuột và canh tôm.

Trên bàn chỉ có tiếng va chạm của bát đũa, Sơ Vũ ăn không nhiều lắm, nhìn anh một hồi lâu rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Cô Tô sắp phải đi rồi.”

Đôi đũa trên tay Tịch Hạo Trạch dừng lại trên đĩa dưa chuột mấy giây, rồi lại gắp một miếng khoai tây ở đĩa bên cạnh.

Ngọn đèn phòng khách ấm áp bao trùm lên hai người, không gian yên tĩnh nhưng đượm buồn, tay Sơ Vũ nắm chặt, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh.

Một lúc sau, Tịch Hạo Trạch tựa như không để ý chỉ hờ hững uhm một tiếng.

Sơ Vũ cảm thấy nực cười, cảm giác như có gì đấy nghẹn lại ở cổ rất khó chịu, cô hít sâu một hơi: “Tối thứ sáu này anh có rảnh không, mọi người sẽ tổ chức một bữa tiệc chia tay cho cô Tô, tất cả đồng nghiệp đều nói sẽ dẫn theo người nhà đi nữa cho náo nhiệt.”

Sơ Vũ đặt đũa xuống, tâm trạng phức tạp nhìn Tịch Hạo Trạch, giờ phút này đây thật sự cô không biết câu trả lời nào mới là câu cô mong muốn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cô lại nâng đôi đũa nặng trịch lên tiếp tục ăn cơm.

Tịch Hạo Trạch lên tiếng: “Hôm đấy anh sẽ cố gắng về sớm để đi cùng em.”

Sơ Vũ đột nhiên cắn chặt đũa, tay nhẹ nhàng xoa bụng, mở miệng định nói nhưng cuối cùng lại thở dài im lặng.

Cô vẫn mong đợi đến một ngày nào đó anh sẽ nói cho cô sự thật. Hy vọng nhỏ bé kia tựa như nguồn sáng rực rỡ rọi vào tim cô, rằng anh yêu cô.

Ăn xong, Tịch Hạo Trạch rửa chén, Sơ Vũ ngồi trong phòng khách tai thì nghe thời sự nhưng mắt lại nhìn theo bóng dáng anh. Cảnh tượng hạnh phúc đó cô đã hằng mong ước không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc lúc này đây tất cả đều là giả, là giả mà thôi. Từng giọt nước mắt lẳng lặng rơi, cô nhanh tay lau đi, vội vàng cúi mặt xuống, sợ càng nhìn anh lại càng đau đớn hơn.

Chiều hôm sau, sau khi tan ca, Sơ Vũ cùng Tịch Hạo Nguyệt đi xem phim. Hai người mua vé xong thì vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ chiếu phim. Tịch Hạo Nguyệt muốn ăn hạt dẻ chiên nên bọn họ đi đến của hàng đối diện rạp chiếu phim để mua. Hạt dẻ ở đây rất ngon, vừa mới đến đã thấy một dãy dài xếp hàng đợi mua.

“Ngày nào ở đây cũng đông khách như vậy hết á, , chúng ta phải chia ra hai bên đứng đợi thôi.” Tịch Hạo Nguyệt nhìn một đống người phía trước thở dài.

“Chờ một lát thôi, rất nhanh ấy mà .”

“Đúng rồi, Tô Y sắp đi rồi, chị có tham gia buổi tiệc tiễn cô ấy không?”

Sơ Vũ ngẩn ra: “Uhm, anh hai em cũng đi cùng chị.”

Tịch Hạo Nguyệt bỗng sửng sốt: “Tô Y sao lại gọi anh hai, cô ta, cô ta…”

“Họ không phải là bạn học sao, anh em đến thì cũng đúng thôi.” Sơ Vũ thản nhiên nói, giọng không mảy may thay đổi.

“Quên đi, dù sao cô ta cũng sắp đi rồi.” Tịch Hạo Nguyệt nhỏ giọng lầm bầm: “Sơ Vũ, em đi mua ít nước uống , chị cứ đứng xếp hàng nhé.”

Sơ Vũ gật đầu.

Lát sau Sơ Vũ mua được hạt dẻ rồi mà Tịch Hạo Nguyệt vẫn chưa quay lại. Cô đứng vào một góc chờ, nhìn đồng hồ thì giờ chiếu phim cũng sắp bắt đầu nhưng sao Hạo Nguyệt đi mua nước lâu thế.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, chuông vẫn đổ nhưng lại không có ai bắt máy. Sơ Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía đằng xa thì thấy Tịch Hạo Nguyệt đang cúi đầu đi đến, trên tay trống trơn không có gì.

Sơ Vũ thở dài một hơi: “Sao lại lâu vậy, đồ uống đâu?”

Tịch Hạo Nguyệt ngẩng đầu gượng cười: “Sơ Vũ, đột nhiên em nhớ là em còn một phần báo cáo hồi chiều quên chưa gởi. Bây giờ em phải về gởi gấp. Lần khác sẽ cùng chị xem phim nhé. Em đi trước đây .” Sơ Vũ còn chưa kịp mở miệng thì Tịch Hạo Nguyệt đã vội vàng xoay người, chạy một mạch về phía bãi đỗ xe. Sơ Vũ sững sờ nhìn theo bóng lưng cô, cảm thấy có gì đấy bất ổn.

Cô cầm theo hạt dẻ đi đến bến tàu điện ngầm. Cô càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không tốt đang xảy ra, trong lòng cô dâng lên một nỗi bất an, bối rối lấy điện thoại.

Thật lâu sau mới có người bắt máy: “A lô “

“Tiểu Nhiên à, là tớ.”

Tôn Hiểu Nhiên cười khẩy: “Ôi, Sơ Vũ ư, cuối cùng cậu cũng đã nhớ đến tôi rồi cơ đấy ?”

“Tiểu Nhiên, tớ cũng không muốn vòng vo với cậu nữa, tớ hỏi cậu, cậu có quen với Ôn Húc không?”

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát .

“Có liên quan gì đến cậu không!”

Sơ Vũ ngẩn người, cắn môi: “Mấy hôm trước tớ nhìn thấy cậu đi cùng anh ta. Tiểu Nhiên, cậu cũng đã biết, anh ta đã kết hôn rồi. Cậu…” “Hai người căn bản là không thể.”

Tôn Hiểu Nhiên cười lạnh: “Sơ Vũ, cậu hãy tự lo thân mình cho xong đi. Chuyện của tôi không cần cậu xen vào.”

Sơ Vũ nắm chặt di động: “Sao cậu đã biết rõ mà vẫn cố phạm sai lầm.”

“Tôi chỉ theo đuổi hạnh phúc của mình, Sơ Vũ cậu cũng hiểu mà, không phải mẹ cậu năm đó cũng như vậy sao.”

Sơ Vũ sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, trong lòng không biết đang có cảm giác gì chỉ biết là rất đau: “Cậu là vì hận tớ nên mới đi lại với anh ta?” Cô cười chua xót: “Tớ vẫn còn nhớ rõ, vào năm lớp mười lúc tớ và lớp trưởng có hơi thân thiết cậu đã rất khó chịu. Tớ cũng biết cậu thích cậu ta, mỗi lần tớ nói chuyện cùng cậu ta thì cậu liền tỏ ra hờn giận. Sau đó lúc tớ bắt đầu né tránh cậu ta, cậu mới chịu nói chuyện lại với tớ.” Cô hờ hững nói: “Từ nhỏ cậu đã là một người hiếu thắng, gia đình đầy đủ hơn tớ vậy mà vẫn luôn tranh giành với tớ. Chuyện của Tịch Hạo Trạch là cậu trách tớ lừa gạt cậu.” Cô hít một hơi: “Nhưng thật ra, trước đây tớ thật sự không muốn quen với anh ấy.” Nếu như vậy thì hôm nay cũng đã không rơi vào cục diện này.

Tôn Hiểu Nhiên vô cùng tức giận: “Tùy cậu. Tóm lại, chuyện của tôi không có liên quan gì đến cậu.”

Vô hình tình bạn của hai người đã chấm dứt như thế. Trên thế giới này không có điều gì là chắc chắn, có quá nhiều điều thay đổi mà bản thân dù muốn dù không cũng không cách nào trở về như cũ được nữa.

***

Thứ sáu, thời tiết tháng tám vẫn nóng như đổ lửa. Ánh hoàng hôn phía tây đỏ rực, bầu trời mây giăng kín.

Ra khỏi cổng đơn vị cô đã nhìn thấy một chiếc xe việt dã đậu trước mặt, cô thong thả đi đến bên chiếc xe quen thuộc. Ánh trời chiều bao phủ lên người anh tựa như một vị thần. Sơ Vũ nheo mắt nhìn anh dường như đang rơi vào một vòng xoáy sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi