VŨ ĐIỆU CỦA TRUNG TÁ

Thời gian lẳng lặng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày lễ đoàn viên gia đình của Trung Quốc – tết Trung thu. Đêm lạnh như nước, trăng sáng trên cao, sân vườn vắng vẻ, văng vẳng tiếng côn trùng rả rích trong đêm. Thoang thoảng theo gió hương quế dịu dàng, đắm chìm trong thiên nhiên tĩnh lặng Sơ Vũ cảm thấy thật thanh tịnh và thư giãn.

“Tiểu Vũ, buổi đêm lạnh thế này cháu không mặc áo khoác mà đã ra ngoài. Cháu đang mang thai sao không biết chú ý gì cả vậy.” bà cụ càu nhàu nhưng giọng điệu lại hết mực quan tâm.

Sơ Vũ mỉm cười nắm lấy tay bà, cô có thể cảm nhận được bàn tay gầy guộc thô ráp ấy đã trải qua biết bao khổ cực, vất vả của cuộc đời: “Ngoại à, cháu thấy nóng lắm.”

Nhiệt độ của phụ nữ có thai thường cao hơn so với bình thường, nhìn thấy vẻ mặt kiên trì của ngoại, cô le lưỡi khoác áo vào. Bà cụ ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ cạnh cô, ánh mắt sâu kín nhìn xuống bụng cháu gái.

“Tiểu Vũ, ngày mai Đại Bảo nhà bên cạnh đưa vợ đến bệnh viện khám thai, bà đã nói với Đại Bảo rồi, đến lúc đó cháu cũng đi cùng họ.”

Sơ Vũ dịu dàng xoa bụng, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng dạ một tiếng.

Ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn, bầu không khí ồn ào sôi nổi của nhà bên cạnh càng tô điểm cho sự vắng vẻ, hiu quạnh của mảnh sân nhỏ hai bà cháu. Sau khi chồng mất, ngoại cô cũng không tái giá, một mình nuôi con gái. Con gái bà từ nhỏ đã nổi tiếng xinh đẹp, nhưng làm ra những chuyện đồi phong bại tục như vậy, với tính cách của bà sao có thể chấp nhận được, bà dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.

Bà cụ đau lòng nhìn cô cháu ngoại, tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô. Hôm đấy bà đang ở trong sân xay hạt ngô, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi cánh cửa mở ra, tia nắng chói chang làm mắt bà nheo lại, bà không thể tin được đứa cháu gái yêu quý đang đứng trước mặt mình.

Cô gái khó khăn mở miệng gọi: “Bà ngoại.”

Bà cụ cố nén những giọt nước mắt nghẹn ngào. Từ sau khi cắt đứt quan hệ cùng con gái, bà đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại cô cháu gái này nữa. Sống cả đời người, dĩ nhiên bà cụ cũng đoán ra được chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó nên cháu gái mình mới phải đến đây.

Sơ Vũ tựa vào lòng ngoại, cô hít lấy hít để cái mùi thuốc đông y quen thuộc vương vít trên người ngoại.

Trong thoáng chốc, chuyện cô cháu gái xinh đẹp đến thăm bà Nam đã truyền khắp thôn. Mỗi khi bà ra khỏi cửa, hết người này đến người khác lại hỏi chuyện về cháu ngoại bà. Bà cụ nhẫn nại giải thích từng người một, mối quan hệ vợ chồng của cháu ngoại bà rạn nứt nên đã ly hôn, cho nên cô đến đây cho khuây khỏa. Người trong thôn đều thật thà chất phát, tất cả đều cảm thấy đồng tình với Sơ Vũ, người phụ nữ tốt như vậy mà cũng không cần, người đàn ông đó đúng là bị mù rồi.

Sơ Vũ tìm được một công việc ở trường tiểu học trong thôn. Thầy hiệu trưởng biết cô đã tốt nghiệp trường đại học có uy tín, đối với việc cô đến trường làm việc thầy vô cùng cảm kích. Tại nơi đây số lượng giáo viên rất ít , mỗi năm đều có giáo viên mới được cử đến, nhưng họ cũng chỉ dạy một thời gian ngắn rồi xin chuyển đi.

Hiệu trưởng cũng đã nói qua tình hình của trường học cho Sơ Vũ để cô có sự chuẩn bị trước, Sơ Vũ vui vẻ gật đầu đồng ý.

***

Thành phố N.

Sau hôm Sơ Vũ rời đi, Giang Triết nhận được một cuộc điện thoại từ người bạn ở nước Pháp, người ta nói không đón được cô. Trong nháy mắt, tâm trạng Giang Triết suy sụp đi hẳn . Ánh mắt vô hồn nhìn vào chậu xương rồng trước mặt, lẩm bẩm: “Sơ Vũ, không nghĩ rằng lần này em cũng gạt cả tôi.”

Thư ký gõ cửa: “Giang tổng, anh có thư.”

Giang Triết nghi ngờ nhíu mày, trong lòng như đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nhanh tay nhận lấy bức thư rồi mở ra.

Giang Triết, xin lỗi. Xin lỗi anh vì tất cả, thật ra tôi không đến Pháp, so với đất nước lãng mạn kia thì tôi thích nơi này hơn. Tôi chỉ muốn một cuộc sống đơn giản cùng con mình. Trong thời gian qua anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi sợ rằng cả đời này cũng không thể báo đáp đủ. Anh đừng đi tìm tôi, nói không chừng có một ngày, tôi sẽ lặng lẽ đến gặp anh. Giang Triết, tôi hy vọng đến lúc đó anh đã gặp được một nửa kia hạnh phúc của mình.

“Ai cần em trả lại chứ?” Giang Triết cầm lấy chiếc thẻ trên tay. Lúc ấy, khi Sơ Vũ nhận lấy chiếc thẻ anh đã cảm thấy ngờ ngợ vì đây rõ ràng không phải là phong cách làm việc của cô.

“Tách” chiếc thẻ bị bẻ đôi.

Chân của Tịch Hạo Trạch phải hơn hai tháng mới khỏi hẳn. Trong khoảng thời gian này, Tịch gia đã xảy ra rất nhiều chuyện. Vào hôm kỉ niệm ngày cưới một năm của Tịch Hạo Nguyệt và Ôn Húc, cô gái mà ngày trước luôn lạc quan yêu đời nay lại quyết định uống thuốc ngủ để kết thúc mọi chuyện. May mà được đưa đến bệnh viện kịp thời, vẫn có thể cứu được tín mạng nhưng tiếc rằng đứa con trong bụng đã không thể giữ được. Khi Trần Lộ Hà biết tin, nhất thời không thể chịu nổi đã ngất đi.

Sau khi tỉnh lại, Tịch Hạo Nguyệt dường như trở thành một người khác, không nói không cười, không buồn không đau. Trong cuộc đời mình, Tịch Hạo Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy bị ngã đau như lần này, nước mắt cô cũng đã cạn kiệt.

Trần Lộ Hà ngồi cạnh giường, đau lòng cho cho số phận bạc bẽo của con gái. Khi mẹ Ôn Húc đến thăm Tịch Hạo Nguyệt, Trần Lộ Hà lãnh đạm không nói một lời.

“Hạo Nguyệt, chuyện lần này là do Ôn Húc sai rồi, ba con cũng đã đánh nó một trận .”

Tịch Hạo Nguyệt vẫn không nhúc nhích ngồi đấy.

Bà Ôn nhìn sắc mặt u ám Tịch Hạo Nguyệt, ngồi chưa được một lúc thì lấy cớ đi: “Hạo Nguyệt, trước tiên con hãy cố gắng nghỉ ngơi lần sau mẹ sẽ lại đến thăm con.”

Trong lòng Trần Lộ Hà đã lạnh lùng hạ quyết tâm, cuộc hôn nhân này nhất định phải chấm dứt.

“Hạo Nguyệt, mẹ biết lần này con đã phải chịu nhiều đau khổ . Nhưng còn đừng dọa mẹ như vậy được không, con mà như vậy thì làm sao mẹ sống nổi đây.”

Tịch Hạo Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ. Thu đến, những chiếc lá úa vàng đầu tiên lìa cành nhè nhẹ rơi xuống khoảng không lượn vòng rồi đáp xuống mặt đất, tựa như lòng cô bây giờ, hiu quạnh lạnh lẽo. Cho đến giờ phút này cô đã có thể hiểu được , vì sao Sơ Vũ dứt khoát ra đi . Cô đã dành hết tình cảm của mình cho tình yêu này, cứ ngỡ rằng toàn tâm toàn ý yêu thương thì nhất định sẽ được cùng nhau sống hạnh phúc đến trọn đời. Nhưng đâu phải ai cũng có được may mắn đâu?

Tịch Hạo Nguyệt cả ngày không nói một lời, hết thảy người trong nhà Tịch gia ai cũng như kiến bò trên chảo nóng nhưng lại không thể làm được gì. Con cái trong Tịch gia đều giống nhau, tất cả đều ngang bướng giống Tịch lão gia.

Bên vùng bờ biển phía Tây Nam sắp tiến hành một cuộc diễn tập quy mô lớn, Tịch Hạo Trạch cũng tham gia. Trước khi xuất phát, anh đến bệnh viện thăm Tich Hạo Nguyệt.

Tịch Hạo Trạch đến cửa hàng hoa cạnh bệnh viện mua một bó bách hợp. Mặc dù là phòng bệnh cao cấp nhưng trong không gian vẫn nồng mùi thuốc khử trùng. Tịch Hạo Nguyệt ngửi thấy hương hoa, nhìn sang anh trai đang cắm hoa vào bình, ánh mắt chợt lóe lên: “Anh hai, anh có yêu Sơ Vũ không?”

Tịch Hạo Trạch sững người. Yêu? Từ này đã được giấu dưới đáy lòng anh từ lâu.

Từ giây phút Sơ Vũ ra đi, anh đã không còn biết cảm giác đau đớn là gì, lúc ấy anh mới chợt nhận ra, có một thứ tình cảm âm thầm thấm sâu vào tận cùng xương tủy anh lúc nào không hay.

Tịch Hạo Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của anh, tựa hồ đã hiểu rõ: “Anh hai, đàn ông khi mất đi thứ gì rồi mới biết quý trọng, đó là một người đàn ông tồi.” Nói xong, lòng cô đau đớn khôn nguôi, cô cúi đầu, thanh âm lộ ra sự đáng thương vô tận: “Em và Ôn Húc có thể coi là thanh mai trúc mã. Em biết anh ta đã rất mong đợi đứa bé này nhưng giờ đã không còn. Hôm đó lúc anh ta đến thăm em, mắt đỏ ngầu, anh hai, anh có biết không, thật sự lúc đó em có cảm giác vui vẻ .”

Đôi mắt cô rưng rưng, miệng chua chát. Ôn Húc, anh xem anh đã làm tổn thương tôi, tôi cũng sẽ không để anh thoải mái .

“Hạo Nguyệt!” Trái tim Tịch Hạo Trạch nhói lại, nhíu mày nhìn em gái.

“Anh hai, anh yên tâm đi, em đã chết đi một lần. Có thể nhìn thấy rõ tất cả. Em chỉ muốn nói cho anh rằng giờ đây em có thể hiểu được cảm giác của chị dâu lúc đấy, anh và Tô Y thật sự đã làm tổn thương chị ấy quá sâu sắc .”

Sắc mặt Tịch Hạo Trạch lạnh đi, mười ngón siết chặt, toàn thân hóa đá. Chuyện Sơ Vũ – là thất bại lớn nhất và cũng là thành công lớn nhất trong suốt ba mươi năm cuộc đời anh.

“Anh hai, anh hãy tìm chị dâu trở về đi.”

Một khi đã bỏ lỡ sợ rằng cả đời này khó gặp lại.

***

Lúc Tịch Hạo Trạch về nhà đã mười giờ tối, cả nhà ảm đạm bao trùm bởi màu đen tối tăm. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh đều về nhà, dù biết rõ phòng không người trống nhưng anh vẫn kiên trì chờ đợi. Một mình anh ngồi thẩn thờ trong bóng đêm, không lâu trước đây, mỗi khi anh vừa mở cửa nhát định sẽ nhìn thấy nụ cười hiền hòa của vợ, trên bàn cũng đã bày sẵn những món anh thích ăn nhất.

Anh đưa tay day thái dương, thở dài. Anh còn nhớ rõ sau khi kết hôn, hôm đầu tiên cô đến đây, chưa cắm khóa vào ổ, cửa đã đột nhiên mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn Sơ Vũ có chút ngượng ngùng, có chút chờ mong: “Ông xã, anh về rồi đấy à.”

Anh vẫn nhớ rõ ánh mắt cô khi ấy tựa như ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, đó là niềm mong đợi cho cuộc sống mới. Nhưng chính anh đã một tay phá đi niềm hy vọng đó, lòng anh không khỏi chua xót nhắm hai mắt lại.

Ngoài cửa truyền đến tiếng sột soạt mở khóa, Tịch Hạo Trạch giật mình, nhanh chóng mở cửa. Đèn hành lang chiếu xuống anh sáng dìu dịu, Giang Triết nghe thấy tiếng động thì quay đầu, ánh mắt thản nhiên lướt nhìn Hạo Trạch, anh cau mày, chớp mắt một cái liền quay đầu mở cửa.

“Cô ấy có khỏe không?” Anh khó khăn mở miệng hỏi.

Đôi môi mỏng Giang Triết nhếch lên nụ cười khẩy: “Anh nên tự đi hỏi cô ấy những lời này đi.”

Tịch Hạo Trạch cau mày tiến lên, là một người được huấn luyện trường niên, tốc độ nhanh chuẩn, Giang Triết chỉ đứng đằng kia không nhúc nhích: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết.” Vai anh né qua.

Tịch Hạo Trạch kinh ngạc ngẫn người.

“Tôi chỉ có thể nói cho anh rằng cô ấy không đến Pháp. Hơn nữa, cô ấy thật sự không muốn gặp anh.” Giang Triết để lại một câu rồi xoay người, đột nhiên anh ta đạp mạnh cửa “Rầm”, giận dữ mắng một câu: “Chết tiệt, ngày mai tôi đây sẽ chuyển nhà.”

Tịch Hạo Trạch cô đơn đứng tại chỗ, dường như có chút không thể tin, Sơ Vũ không đến Pháp, vậy cô ấy đi đâu ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi