VŨ ĐIỆU CỦA TRUNG TÁ

“Anh đến trễ rồi.”Cô không ngừng lặp lại những lời này, còn có khuôn mặt của anh, đến rồi đi đến rồi đi không thể nào quên được. Cảnh tượng máu me đầm đìa kinh khủng kia lại hiện về. Cô cảm thấy toàn thân như bị xé nát, bụng quặn thẳt.

Cô lắc đầu hoảng loạn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Tịch Hạo Trạch nhìn thấy cô không ngừng dậm chân, hai tay nhanh chóng ôm chặt cô, nhẹ nhàng an ủi: “Sơ Vũ, không sao rồi, đã không sao rồi.”

Anh không ngừng lặp lại câu nói kia, tựa như kỳ tích Sơ Vũ đã bình tĩnh trở lại.

Lúc cô tỉnh dậy, đôi mắt chậm rãi mở ra, ánh mắt đen láy nhưng mơ hồ nhìn sang người bên cạnh giường, ánh đèn bao phủ lên người anh, đây không phải là mơ! Tay cô hơi động đậy, Tịch Hạo Trạch giật mình, đôi mắt sáng rực: “Em tỉnh rồi à.”

Sơ Vũ gượng dậy nhưng toàn thân đau nhức không chút sức lực. Anh vẫn nắm chặt tay cô như trước không có ý định buông ra.

Sơ Vũ nâng tay phải lên.

“Em muốn gì để anh đi lấy.” Hai hàng lông mày Tịch Hạo Trạch nhíu lại nói.

Sơ Vũ hơi nghiêng người, nắm chặt lấy tay, tựa hồ đã cố hết sức, mày nhíu chặt lại. Sắc mặt Tịch Hạo Trạch lộ lên một tia vui mừng.

Nhưng trong nháy mắt niềm hạnh phúc rạng ngời kia liền biến mất. Giây phút này đây, vứt bỏ đi thân phận, anh cũng chỉ là một người chồng người cha không tròn trách nhiệm. Nhìn chiếc bụng to của cô, chắc hẳn cô đã phải chịu biết bao khổ cực và tủi hờn, anh chua chát mở miệng: “Em có đói bụng không?”

Sơ Vũ không trả lời anh mà lại hỏi: “Tiểu Phân thế nào rồi ?” Nhớ lại bộ dạng đau đớn của Tiểu Phân lúc ấy tim cô lại đậm thình thịch.

Tịch Hạo Trạch ngơ ngác, nhưng rất nhanh liền hiểu ra: “Cô ấy rất tốt, đã sinh con trai. Mẹ tròn con vuông.” Nói xong ánh mắt anh nhìn xuống bụng Sơ Vũ, trong lòng lẳng lặng thở dài: “Anh đã nói với ngoại rồi.”

Sơ Vũ cũng hiểu rằng anh đã gặp bà ngoại , bằng không làm sao có thể biết cô đang ở trên thị trấn.

Sơ Vũ cố gượng ngồi dậy, Tịch Hạo Trạch lấy gối đặt sau lưng cô, rồi pha một cốc nước ấm. Sơ Vũ nhận lấy uống hết, đặt cốc sang một bên.

Hai người không nói chuyện, căn phòng chìm vào yên lặng. Sơ Vũ cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm vào bụng mình, hai đứa trẻ hôm nay đã bị hoảng sợ, ngày thường giờ này chúng nó hẳn là đang ngủ, lúc này lại động đậy, cô bất giác mỉm cười.

Lâu lắm rồi Tịch Hạo Trạch mới nhìn thấy được nụ cười trên đôi môi kia, nụ cười này tựa như một con dao xoáy sâu vào tim anh.

Tịch Hạo Trạch thấy khuôn mặt cô nhợt nhạt: “Em vẫn chưa ăn cơm tối, ở đây có một ít cháo nóng.”

Sơ Vũ rất muốn thẳng thừng nói: “Em không đói.” Nhưng bụng cô đã sôi ùng ục làm cô không thể thốt nên lời, cho dù cô không muốn ăn cũng không thể để hai đứa bé trong bụng đói được.

Tịch Hạo Trạch thấy cô không nói chuyện, múc cho cô một bát cháo gà, trong chớp mắt cả phòng tỏa ra mùi nồng đậm. Anh múc một thìa đưa đến bên miệng Sơ Vũ, Sơ Vũ vừa định cầm lấy bát, ngửi được mùi cháo, cả người khó chịu muốn nôn.

Tịch Hạo Trạch vội vàng đặt bát xuống, lòng thắt lại , Tịch Hạo Trạch dịu dàng vuốt nhẹ lưng cô, anh không dám tưởng tượng năm tháng qua cô đã một mình vượt qua như thế nào ?

Sơ Vũ thật vất vả mới nghiêng người lại, tay che miệng, vẻ mặt xám nhợt.

“Em muốn ăn gì?” Tịch Hạo Trạch đổ đi bát cháo kia.

Sơ Vũ vuốt bụng: “Miến chua cay.” Nói xong cô lại nhìn ra bầu trời tối đen như mực, lúc này đúng là có chút làm khó anh.

Tịch Hạo Trạch khoác áo vào rồi lên tiếng: “Anh đi mua giờ, có chuyện gì thì em cứ tìm y tá.” Anh trìu mến nhìn cô. Anh đi rồi, Sơ Vũ lẳng lặng nhìn ra cửa, trong không khí dường như còn lưu lại của hơi thở anh, bỗng nhiên hai đứa nhỏ trong bụng cô ra sức đá. Chẳng lẽ hai đứa không nỡ rời xa ba mình ?

Cô nhắm mắt lại, chuyện xảy ra hôm nay đều vượt ngoài tầm dự đoán của cô. Cô mơ màng lại ngủ thiếp đi, cô lại mơ thấy ngày đó cô mặc một chiếc váy trắng rất đẹp trong một khung cảnh hữu tình, thế nhưng cô lại cảm thấy hạnh phúc ấy thật xa vời.

Cô mê man cho đến khi bị mùi vị miến chua cay làm tỉnh dậy. Cô không hỏi anh đã mua ở đâu được, cô đói bụng ăn cả một bát lớn. Tịch Hạo Trạch lặng thinh không nói một lời đợi cô ăn xong, anh mới nhấc đũa bắt đầu ăn, nhưng khoảng thời gian chờ đợi kia có hơi dài, miến trong bất đã trương lên,vậy mà ăn hết sạch trơn.

Sơ Vũ kinh ngạc nhìn anh vài lần, nhìn thấy trên áo khoác anh có hơi ướt lại quay sang cửa sổ, quả nhiên ngoài trời đang mưa lất phất.

Điều kiện phòng bệnh trong thị trấn có hạn, giường ngủ nhỏ, ban đêm Tịch Hạo Trạch ngủ trên ghế sô pha nhỏ, Sơ Vũ đã ngủ suốt một buổi chiều bây giờ không còn muốn ngủ nữa. Cô nghiêng mình lặng lặng ngắm nhìn người trên sô pha. Cúc áo sơ mi thỉnh thoảng lại phản lên ánh sáng bóng, Sơ Vũ còn nhớ rõ đó chính là chiếc áo mà cô đã tặng anh sau khi nhận được tháng lương đầu tiên, nay lại nhìn thấy nó nhưng đã là cảnh còn người mất. Sau những chuyện đắng cay, cô đã quyết tâm buông tay. Cô cắn môi, trái tim cô thắt lại, đau nhói.

Sắc mặt anh nhợt nhạt, mệt mỏi, thỉnh thoảng lại ho nhẹ vài tiếng, những anh vẫn cẩn thận cố ho thật nhỏ giọng.

Tình yêu là một thứ rất rõ ràng, nếu có nhân ắt có quả. Tịch Hạo Trạch nghĩ rằng là không yêu vẫn có thể vui vẻ cưới cô. Sơ Vũ vì tình yêu không hề do dự đồng ý cưới anh. Ai có thể ngờ được, khi mọi chuyện đỗ vỡ, người sớm không còn là người lúc ấy nữa rồi, trái tim bất giác đã rơi vào bể tình .

“Sơ Vũ, cùng anh trở về nhé.” Giọng anh hơi khàn.

Nghe xong lời anh nói, cô nhợt nhạt cười nhếch môi. Mấy tháng này cô trải qua đau khổ không phải vì chờ đợi một câu nói cùng anh trở về.

“Bởi vì đứa nhỏ?” cô nghẹn ngào hỏi.

Tịch Hạo Trạch ngẩn ra: “Không phải, là vì em.” Anh ngồi dậy, hơi thở gấp gáp tựa hồ cố đè nén gì đấy. Anh từng bước đến gần cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh dường,một chân quỳ gối lên sàn nhà, ánh mắt đối diện cô. Trong bóng tối, anh vẫn có thể cảm nhận được nụ cười trên môi cô.

“Chỉ vì em.” Anh lặp lại, thanh âm bình thản nhưng kiên định, nắm chặt tay cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô: “Sơ Vũ, đừng tự dày vò bản thân nũa .” Hạo Nguyệt từng hỏi anh rằng anh có yêu Sơ Vũ không, vào thời điểm anh nghĩ rằng Sơ Vũ bị bắt cóc, cuối cùng trong lòng anh cũng đã có câu trả lời rõ ràng

Sơ Vũ lặng yên nghe anh nói rồi quay người lại, nở nụ cười chua sót: “Em mệt mỏi lắm rồi.” Toàn thân cô mệt mỏi, trái tim cô càng mệt hơn, cô tựa như mê man.

“Vì đứa nhỏ phải miễn cưỡng như vậy anh có cảm thấy hạnh phúc không? ” Một lúc sau cô lại lên tiếng.

Trầm mặc, vẫn là trầm mặc. Mãi đến khi đôi chân đã tê cứng, tựa như bị hàng vạn con kiến chích, anh đứng lên, trầm giọng nói, từng từ rất rõ ràng: “Không phải vì đứa nhỏ, mà là bởi vì yêu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi