VŨ HẬU THANH THẦN


Phát nổ.

Một bức ảnh trượt ván của Tống Khinh Trầm, chỉ trong vòng vài giờ ngắn ngủi đã được được truyền đi khắp nơi dưới danh nghĩa bạn bè bình thường của Chu Trì Vọng, rất nhanh cả lớp 6 mỗi người có một suy nghĩ, người có lá gan lớn trong lớp hỏi Chu Trì Vọng.

[Thật sự là bạn bình thường sao, anh Chu, trả lời tôi đi][Mẹ kiếp, diễn trò lừa đảo, diễn lừa tôi 555]Cũng có người vừa mới bước ra từ tiểu thuyết tiên hiệp, suýt chút nữa bỏ lỡ quả dưa hấu nóng hổi, hú hét lên.

[Thiên đạo thật bất công, thành tích thì tốt đến nỗi trời đất sụp đổ, bạn bè bình thường thì xinh đẹp như hoa][@Z.

Anh có ở đây không? Anh Chu mau ra cho em biết đây là ai, có phải Tống Khinh Trầm lớp năm kia không?]Thông thường, bọn họ ở trong nhóm lớp gắn thẻ tên nhau, cũng không có ai trả lời, người khác cũng sẽ không, Chu Trì Vọng sẽ càng không, thường mọi người trả lời là biểu tượng icon.

Ngay khi mọi người trong lớp 6 cảm thấy vô vọng vì sẽ không lấy được thông tin gì từ người liên quan, đột nhiên xuất hiện một tin nhắn.

[Z.

: Hỏi người bạn đó đi.

]Ngay sau đó, tất cả mọi người trong lớp sáu thấy một tin nhắn.

[Z.

mời Khinh Trầm tham gia nhóm trò chuyện.

[Z.

: @Khinh Trầm]Sáng sớm, bạn học Tống Khinh Trầm nhìn vào giao diện WeChat có thêm một nhóm trò chuyện "Lớp 6 có muốn giải cứu thế giới không?" và rơi vào trầm tư.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn cẩn thận nhập một dòng tin nhắn [Xin chào tất cả mọi người]Nhóm lớp im lặng trong 5 phút.

Năm phút sau, người đàn ông đầu tiên bước ra phá vỡ băng.

[Không thể nào Rất nhanh náo nhiệt trở lại, ngoại trừ thả hoa cùng 666 ra, còn có biểu tượng icon lộn xộn từ những người khác nhau.


Tống Khinh Trầm nhìn không nổi, cô cảm thấy đau đầu không thôi, dứt khoát giả vờ như không nhìn thấy.

Năm phẳng.

Có một nhóm cộng đồng của trường để mọi người tỏ tình.

Có người nặc danh đóng góp lời tỏ tình trên trang chủ: "Làm thế nào bây giờ, tôi cũng muốn một người bạn bình thường như vậy, làm sao để quen biết đây?”Kèm theo đó là một bức ảnh của Tống Khinh Trầm.

Phía dưới nhanh chóng được lấp đầy với các ý kiến.

[Thực tế đi, ít mơ mộng thôi.

][Ai nha, chị gái xinh đẹp nhất định phải quen biết anh đẹp trai rồi, làm sao có quan hệ với cậu.

][Ảo tưởng, trừ khi bạn là ZCW]Nhiệt độ đang lên men, Tống Khinh Trầm cả đêm cũng không được yên tĩnh, các tài khoản wechat đều sôi động, trong kỳ nghỉ hè của trường có vẻ tất cả mọi người đều rảnh rỗi khủng khiếp.

Tống Khinh Trầm thật sự là lười quản, cô dứt khoát đặt điện thoại di động xuống dưới gối của mình, tắt đèn, trực tiếp đi ngủ.

Ngày hôm sau, điện thoại di động vừa được thoát khỏi chế độ im lặng, Tống Khinh Trầm liền nhận được một cuộc điện thoại wechat, đến từ Ứng Minh Sầm.

Cô mơ màng nhận lấy, lần mò chiếc kính cận bên giường, lời nói đều mơ hồ không rõ: "Xin chào?”Ứng Minh Sầm ở đầu dây bên kia, đặc biệt năng động: "Nhìn bình luận của bạn bè.

”"Cái gì?”"Bình luận bạn bè.

”Đây là lần thứ hai Ứng Minh Sầm nhắc nhở Tống Khinh Trầm xem thông báo bình luận bạn bè, cô lại bàng hoành nhấp vào những chấm đỏ nhỏ trong bảng thông báo bạn bè, rất nhanh đã nhận được một tin nhắn.

Lần này là Khương Triệt đăng lên, một tấm ảnh mua ván trượt.

Chú thích: Ván trượt mới đã đến.

Rất nhiều lượt thích, có vô số bình luận bên dưới.


Một trong số đó là, ôi chao, anh Triệt cũng muốn chơi ván trượt sao?Khương Triệt trả lời: Thêm một kỹ năng, thêm một cơ hội.

Tống Khinh Trầm cũng không thèm tìm kính mắt, trực tiếp đem điện thoại di động đến gần trước mắt mình, một lúc lâu sau, bật ra một câu: "Người này sao, sao lại có thể quấy rầy như vậy chứ?”Sai lầm lớn nhất của cô chính là lúc trước không xóa kết bạn với Khương Triệt, mặc dù đã gỡ bỏ ghim và nhắc nhở liên quan đến anh ấy, nhưng tên anh ấy vẫn lẳng lặng nằm trong danh sách bạn bè của cô.

Ứng Minh Sầm ở đối diện nói: "Chậc chậc, cậu không biết, nhóm Khương và nhóm Chu trong trường chúng ta sắp đánh nhau, vì cậu.

”"Tấm ảnh của Khương Triệt lại bị chuyển đến nhóm cộng đồng tỏ tình, hiện tại bình luận phía dưới đang mượn cớ cấu xé nhau, thật tai hại, cậu cũng coi như là người của XFXY rồi, trời sinh đào hoa nha.

”Tống Khinh Trầm không biết nên nói với ai, cô chỉ đảo mắt nhìn lên nóc nhà, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hai ngày tới tôi, tôi sẽ tắt điện thoại di động.

”Cô ấy thậm chí còn khó chịu hơn.

"Tống Khinh Trầm, cậu có biết hai loại hành vi này gọi là gì không?”Tống Khinh Trầm không biết.

"Gọi là hành vi tam giác, cậu thật sự cho bọn họ cơ hội, cậu còn chưa đồng ý ai, bọn họ sẽ đều muốn bao vây lấy cậu.

”Hành vi tam giác! Tống Khinh Trầm yên lặng chốc lát, trong nháy mắt, trong đầu cô hiện ra rất nhiều hình ảnh lộn xộn, cô lại lắc đầu.

"Tớ, tớ muốn dọn dẹp đồ đi, đi phòng bệnh”"Cứ, cứ để họ muốn làm gì thì làm.

”Ứng Minh Sầm lại ở đầu kia hô to kêu nhỏ: "Đừng mà Tống Khinh Trầm, tình tay ba cẩu huyết kí.ch thích thì tớ phải làm gì bây giờ, có người còn biên soạn ra cốt truyện rối rắm một vạn chữ về các cậu kia kìa!”Tống Khinh Trầm dừng lại trong chớp mắt: "Không ổn, không ổn rồi.

“Trong khoảng thời gian nửa kỳ nghỉ hè, chuyện về Tống Khinh Trầm, Chu Trì Vọng và Khương Triệt ba người được rất nhiều học sinh ở trường Trung học Số 7 truyền miệng nhau, một lần trở thành bí ẩn lớn nhất trong lòng mọi người, không ít bạn cùng lớp thêm mắm thêm muối vào câu chuyện, thậm chí còn có người biến câu chuyện của ba người thành một tiểu thuyết dài, các chương liên tục được đăng trên tường tỏ tình như lũ lụt gió bão, mọi người cũng say mê theo đuổi.

Nhiệt độ vẫn cao mãi không tan, nhưng Tống Khinh Trầm lại không có quan tâm nhiều như vậy.

Ngoại trừ nhiệm vụ bổ sung kiến thức môn học cho mình ra, Tống Khinh Trầm còn có bài tập mà giáo viên giao về, ngoài thời gian nghỉ ngơi vào buổi tối thì bình thường phần lớn thời gian cô đều vùi đầu đắm chìm trong sách giáo khoa, người cô nói chuyện cùng nhiều nhất là Chu Trì Vọng.

Cô cũng nhận được wechat do Khương Triệt gửi tới, hẹn cô đến thư viện rồi hẹn cô ra ngoài uống cà phê, cô đều không để ý, cuối cùng, Khương Triệt gửi cho cô một câu hỏi trong đề, hỏi cô làm thế nào.


Cô chỉ gửi đáp án, không nói thêm một lời.

Khi Khương Triệt nhận được đáp án, anh ấy vẫn còn ở Nhà họ Chu, cách vách là phòng Chu Trì Vọng, anh ấy dứt khoát đi thêm vài bước, gõ cửa phòng Chu Trì Vọng.

Chờ người bên trong mở cửa, anh ấy mới hỏi: "Em trai, cô ấy trước sau như một không thích nói chuyện với người khác sao?”Cô ấy là đang ám chỉ ai, hai người đều biết.

Lúc mở cửa, trong tay Chu Trì Vọng đang cầm một cây súng lắp ráp.

Anh vô cảm tháo hộp đạn ra, từ bên trong lấy ra viên đạn cao su, bóp nó, híp mắt: "Không hợp nhau, không thích phản ứng với cậu.

”Khương Triệt chậc chậc một tiếng, nhìn đồ vật trong tay cậu, lười biếng cắn âm cuối: "Nói như vậy, tôi ở trong lòng cô ấy, đặc biệt như vậy sao?”Chu Trì liếc nhìn anh một cái, dường như là vẻ mặt khinh thường người gọi là anh trai trước mắt này, nhẹ nhàng trả lời: "Trong vòng ba tháng, cậu sẽ phát hiện, cậu trong mắt cô ấy không khác gì chó mèo ven đường.

”Một bức tường ngăn cách hai người đàn ông trong hai phòng khác nhau, một cánh cửa đủ để cho hai người hoàn toàn mất quyền đối thoại.

Lại là không vui mà tạm biệt, chờ mẹ Khương trở về liền phát hiện Khương Triệt đã không còn ở đây nữa.

Vào khoảng giữa tháng 8, học sinh lớp 12 đã đến trường để học thêm.

Một ngày trước khi đi học, Tống Khinh Trầm đã chuẩn bị sách vở của mình và kết quả đã hoàn thành sách giáo khoa trong một tháng trước, viết thành từng tập sách nhỏ, bỏ vào trong cặp sách của mình, chuẩn bị mang theo tất cả.

Một phần sách giáo khoa của cô vẫn để lại trong văn phòng giáo viên và có thể được chuyển qua sau khi bắt đầu khai giảng.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 6 họ Triệu, dạy toán, vóc dáng so với Tống Khinh Trầm còn cao gầy hơn một chút, đeo kính mắt, mặc váy giáo viên chuyên nghiệp chỉnh tề, người tỏa ra hương thơm.

Không khí giữa mùa hè oi bức, hơi động một chút, liền có thể cảm nhận được trên người như vừa tắm mưa, đi trong hành lang, thấy rất nhiều học sinh vừa mới chạy đến lớp học mà còn ngái ngủ.

Tống Khinh Trầm đi theo phía sau cô Triệu, chủ nhiệm lớp 6, trên tay cô ấy còn ôm một xấp tài liệu thường dùng, một đường thong thả đi, nghe được chủ nhiệm lớp lải nhải nói chuyện với cô: "Tống Khinh Trầm, rất hoan nghênh em đến lớp sáu, sau khi tiến vào lớp sáu, em chính là một thành viên của lớp sáu, sau này có vấn đề hoặc khó khăn gì, đều có thể nói với cô.

" "Lập tức vào lớp 12 rồi, học tập mới là ưu tiên hàng đầu, những thứ khác đều phải ném ra sau đầu, mỗi lớp đều có học sinh có thành tích tốt, cũng có học sinh có thành tích không tốt, cố gắng trao đổi với những học sinh ham học! , ví dụ như! " cô Triệu dừng một chút: "Tóm lại, có thể thi vào đại học lý tưởng hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân em.

”Khi giáo viên Triệu nói chuyện, dùng mắt quan sát Tống Khinh Trầm bên cạnh.

Cô ấy biết được từ giáo viên chủ nhiệm lớp 5, Tống Khinh Trầm là một cà lăm nhỏ, bình thường không thích nói nhiều lắm, rất thích học tập, không thuộc về dạng tính cách thích đánh nhau, lúc trước khi xin chuyển lớp, còn đang lo lắng mấy học sinh vừa mới thi lại lần hai, có ổn định hay không.

Cho đến khi cô ấy trực tiếp gặp được cô.

Ngay cả bây giờ, Tống Khinh Trầm vẫn quy củ mặc đồng phục học sinh ngắn tay của mùa hè, mái tóc xõa xuống má, vén qua tai, có mấy sợi tóc vướng vào cổ áo sau, phối áo khoác đen trắng, rất dễ thương.


Điểm nổi bật duy nhất, là có thêm một chiếc nơ bạc trên đầu, cố định tóc dư thừa phía sau.

Cô giáo Triệu rất là hài lòng với Tống Khinh Trầm.

Cô ấy đặc biệt dặn dò: "Những học sinh lớp 6 này, ai nấy đều ỷ vào thành tích của mình, có đôi khi cũng thích đùa giỡn, em nhìn thấy bọn chúng đừng để ý là được rồi, không nên cùng bọn họ dây dưa.

Tống Khinh Trầm gật gật đầu, hít một hơi thật dài qua mũi trong nháy mắt.

Bọn họ đi trên đường, liền đụng phải nam sinh lớp sáu, giờ phút này đang xách cặp sách, sốt ruột chạy vào trong lớp, nhìn thấy chủ nhiệm lớp, lại đứng vững bước chân nói: "Chào buổi sáng cô giáo Triệu, một kỳ nghỉ hè không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp rồi.

”Cô Triệu bỗng nhiên không để ý tới câu nói nhanh như tàu hỏa của nam sinh, chỉ hỏi, "Sắp đến giờ vào học rồi, em còn làm gì ở hành lang?”Nam sinh chớp chớp mắt: “Em không phải là đang diễn tập gặp bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào, cũng có thể nhanh chóng chạy tới phòng thi sao?”Cậu ta vừa nói, ánh mắt vừa di chuyển, nhìn thấy Tống Khinh Trầm đứng bên cạnh cô giáo Triệu, "Cô Triệu à, bạn nữ này là! ”"Học sinh mới trong lớp chúng ta, lát nữa các em sẽ biết.

”Không cần một lát nữa.

Trước khi Tống Khinh Trầm tiến vào lớp 6, nam sinh này giống như một cái loa phát thanh thật lớn, dùng tốc độ cực nhanh chạy thoát khỏi cô Triệu, đứng ở cửa, hướng về phía mọi người trong lớp hô to.

"Đến đây! Đến rồi! Tống Khinh Trầm thật sự chuyển vào lớp chúng ta! Tôi thấy cô ấy đi theo cô Triệu!”Sau một chiến dịch mùa hè, học sinh lớp 6 là một trong những lực lượng chính theo đuổi câu chuyện mắt sáng lên.

"Cẩu huyết về tam giác tình yêu trong khuôn viên trường", từng người một "Đẹp không? Cậu ấy có thực sự đẹp như trong bức ảnh không?”"Tôi thấy đẹp hơn ảnh chụp.

”Đây là điểm chú ý của nam sinh, thuận tiện ý tứ không rõ đưa mắt hướng về Chu Trì Vọng ngồi phía dưới lớp học, muốn bảo cậu phát biểu cảm nhận một chút, lại phát hiện lúc này cậu đang một tay chống gò má, nửa người tựa vào tường, mí mắt khép lại.

Mấy người hai mặt nhìn nhau.

Không dám gọi, bỏ đi.

Trong lúc ầm ĩ, bên ngoài có người báo tin: "Mau, Triệu lão sư tới rồi!”Lớp sáu là lớp giỏi nhất năm lớp 12, đồng thời cũng là lớp năng động nhất, trong vòng mười mấy giây, đám người vừa rồi còn đang huyên náo trong nháy mắt trở lại vị trí của mình, chỉnh đốn dọn dẹp đồ đạc, một đám tràn đầy tinh thần chờ đợi.

Cho đến khi Triệu lão sư vào cửa, nhìn quanh một vòng, bảo Tống Khinh Trầm đặt đồ lên bục giảng trước, đồng thời mỉm cười mở miệng với các bạn học dưới lớp.

"Bắt đầu từ hôm nay, lớp chúng ta phải có thêm một bạn học mới.

" "Nào, Tống Khinh Trầm, giới thiệu bản thân em một chút đi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi