VŨ HẬU THANH THẦN


Câu hỏi này khiến Tống Khinh Trầm dừng lại.Trên thực tế, cho dù Tống Khinh Trầm thường xuyên ăn cơm với Chu Trì Vọng, cũng hiếm khi nhìn thấy anh uống bất cứ thứ gì khác ở trên bàn ngoài nước đun sôi hoặc trà, với gia cảnh gia đình Của Chu Trì Vọng, đáng lẽ tuổi này đã sớm đã ra ngoài tìm người nói chuyện.

Anh lại thay phiên nhau trò chuyện về tương lai với người lớn tuổi trên bàn rượu.Tống Khinh Trầm luôn luôn cảm thấy, cô không uống rượu là bởi vì cô chưa trưởng thành, giống như vẽ một đường cấm lửa cho rừng rậm, 18 tuổi cũng là đường cấm rượu của Chu Trì Vọng, anh phòng thủ nghiêm ngặt, cố chấp không dính một giọt, cũng ngăn cản rất nhiều người uống qua lại.Nhưng nói về trà sữa, Tống Khinh Trầm thật sự không biết, cũng chưa từng nhìn thấy.Cô nhìn về phía ánh mắt Bạch Chỉ Đình.Ánh mắt Bạch Chỉ Đình thẳng tắp, không có hưng phấn quá độ, cũng không có một tia khiếp đảm hoặc thẹn thùng.


Trong ánh mắt ẩn chứa ánh sáng bình tĩnh, giống như một vịnh nước trong suốt không ánh trăng, không thủy triều.Sợ nhất là sự bình tĩnh cố chấp, đáy lòng cô đã hạ quyết tâm, đến chỗ cô ấy tìm kiếm lối thoát cuối cùng.Tống Khinh Trầm đối diện với cô ấy, nhưng lần này cô không lập tức đưa ra ý kiến, mà là rời tầm mắt, lời nói căng thẳng: "Tôi cũng không dám xác định, cậu ấy sẽ thích, hay là, không thích.”Trái tim cô đang đánh trống.Bạch Chỉ Đình không nói gì cả.Năm ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cũng là năm ngày cuối cùng bạn có thể ăn chơi điên cuồng trước khi lên lớp 12.Trong khoảng thời gian này, Tống Khinh Trầm dường như học đến mệt mỏi, một trang trên sách cũng không đọc, liên tục mấy ngày vẫn cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng rung một chút, cô mở ra xem.Là tin tức của Khương Triệt.Avatar của anh ấy đã được thay thế, từ một chữ J trên nền đen trở thành một hình đại diện con mèo màu xanh dương mát mẻ.Phong cách này không giống anh ấy, ngược lại phù hợp với phong cách của Tống Khinh Trầm.Trước khi nghỉ lễ, Tống Khinh Trầm từng gặp Nhị Hoàng ở cầu thang, người bình thường hay cười nói đi theo sau Khương Triệt nay lại vẻ mặt nghiêm túc ngăn cản cô, sau đó nói cho cô biết: "Anh Triệt tìm được một họa sĩ, để học vẽ tranh phong cách giống như cậu.”Khi đó Tống Khinh Trầm còn chưa hiểu.Nhưng bây giờ cô đã hiểu, đó là ảnh đại diện.Nếu như là nửa năm trước, cô còn có thể cảm giác được trong lòng rung động, nhưng hiện tại, Tống Khinh Trầm bình tĩnh như nước, yên lặng mở ảnh đại diện Khương Triệt nhìn lướt qua bức ảnh lớn, lại tắt, từ đầu đến cuối, không quá ba giây.Cuộc trò chuyện với Khương Triệt, còn dừng lại ở ngày hôm qua.Khương Triệt nói với cô, anh sẽ chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật.Tống Khinh Trầm rõ tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, ngón tay tùy tiện nhập mấy chữ vào hộp thoại, lại xóa đi, cuối cùng cũng chỉ trả lời một chữ.[O]Bên kia đối với thái độ của cô cũng không ngạc nhiên, ném qua một câu thoại.[Không có cậu, tôi cũng không quyết tâm như vậy, để cảm ơn, tôi đã chuẩn bị cho cậu một bất ngờ]Lúc nhận được câu thoại này, Tống Khinh Trầm tình cờ đang ở bàn ăn của các trưởng bối.


Bố cô xuất viện sớm, bố Chu Trì Vọng đề nghị mở một buổi lễ kỷ niệm nhỏ, gọi mấy người bạn cũ, đương nhiên, còn có Chu Trì Vọng.Dựa theo lời chú Chu nói, đặc biệt gọi Chu Trì Vọng tới để trò chuyện với Tống Khinh Trầm."Các cháu là bạn cùng trang lứa, bây giờ lại là bạn học cùng lớp, có đề tài tán gẫu, ở cùng bàn với chúng ta, không hợp lý, cháu gái cũng không thoải mái.”Vì vậy, chuẩn bị để chia bàn.Lúc thu dọn đồ đạc, Tống Khinh Trầm không cẩn thận nhấn vào câu thoại kia, giọng nói của Khương Triệt vừa lười vừa nặng, không báo trước mà bị thả ra, phát được ba chữ, cô lập tức nhanh tay nhấn tạm dừng.Nhìn trái phải, xác định không ai chú ý tới cô, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên quay đầu đi.Thân hình cao lớn của Chu Trì Vọng đứng sau lưng cô, không biết vừa nghe được bao nhiêu, ánh mắt lạnh lùng, mặt không chút thay đổi nhìn về phía cô, trong tay bưng hai ly, một ly trà, một ly sữa chua lạnh.Tống Khinh Trầm lại cảm thấy tầm mắt anh hơi nặng nề, tâm tình không rõ ràng, con ngươi u ám đang ở giữa trung tâm, phản chiếu hình ảnh của cô vừa bối rối vừa xấu hổ."Cậu, cậu đi đường sao lại không có tiếng động.”Cô tấn công trước, giống như chột dạ.Chu Trì vọng nhấc mí mắt lên, liếc mắt nhìn cô một cái, đẩy sữa chua lạnh lên trước mặt cô, không chút để ý tựa vào lưng ghế mềm mại: "Không đi giày cao gót “Giọng điệu không mặn không nhạt khiến Tống Khinh Trầm nghe ra vài phần âm dương kì quái.

Cô nhíu mày, lơ đãng nhìn thấy ngón tay của Chu Trì Vọng.Xương ngón tay thon dài nối liền móng tay bằng phẳng, ngón tay nắm trên tay cầm chén trà, vuốt ve.Cô nhúc nhích khóe môi, dứt khoát ném điện thoại di động vào ba lô nhỏ của mình, cũng không thèm nhìn, chỉ nói chuyện với anh."Cậu muốn uống một ly, một ly trà?”Đồ ăn nóng còn chưa lên, trên bàn ăn của hai người bọn họ chỉ có đồ ăn lạnh và nước, Tống Khinh Trầm nói chuyện: "Có muốn đổi thành cà phê hay là...”Tạm dừng một giây: "Trà sữa.”Chu Trì Vọng liếc cô một cái.Cái nhìn này rất thú vị, anh không hỏi cô vì sao lại chuyển đề tài, cũng không chủ động trả lời câu hỏi của cô, bình tĩnh gọi nhân viên phục vụ tới, hỏi thực đơn, xương ngón tay gõ hai cái ở khu vực đồ uống."Một ly sữa nhài xanh, không đường.”Giọng anh trầm xuống.Thực sự đổi đồ.Tống Khinh Trầm nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trắng nõn của anh, ngẩn người, mấy lần muốn nói chuyện, đều nhúc nhích khóe môi, lại cúi đầu, yên lặng ăn cơm.Loại trà sữa này, trong vài ngày ngắn ngủi Tống Khinh Trầm đã nhìn thấy lần thứ hai, trên mặt bàn của Chu Trì Vọng.Sau khi khai giảng vào tháng 9, trường Trung học Số 7 quá đông đúc, học sinh lần lượt đeo cặp sách, tạm biệt phụ huynh ở cổng trường, bước ra khỏi kỳ nghỉ dài, miễn cưỡng bước vào bên trong.Tống Khinh Trầm trước sau như một rời giường, ngậm một miếng bánh mì đi ra ngoài, theo bản năng đi lên lầu ba, chợt ý thức được mình đã chuyển lớp, lại yên lặng đi xuống tầng một, chuyển hướng sang lớp sáu.Một số bạn cùng lớp siêng năng đã đến từ lâu, đọc sách, lớp học im lặng.Bạch Chỉ Đình hiển nhiên cũng được người nhà đưa tới, cô ấy ở phía sau cô đi vào cửa, khi nhìn thấy cô mơ hồ phất phất tay với cô."Chào buôit sáng, Tống Khinh Trầm.”Tống Khinh Trầm cũng chào hỏi cô ấy.Ánh mắt nàng tinh tường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái ly trên tay Bạch Chỉ Đình.Không giống như chiếc cốc giữ nhiệt mà cô ấy thường cầm, mà là một chiếc cốc màu trắng trong suốt, bên trong chứa đồ uống màu cà phê, trên đó có một ống hút.Vốn là đồ của người khác, không nên hỏi quá nhiều, nhưng Tống Khinh Trầm giống như có chút để ý, cô nhướng mí mắt lên."Cậu, trong tay cậu cầm đồ uống sao?”Bạch Chỉ Đình lẳng lặng nhìn cô một cái, đi vào trong, sau đó đứng trước chỗ ngồi của mình ở hàng ghế sau, dường như đang chờ cô đi vào.Nghe thấy câu hỏi của cô, gật đầu: "Đó là trà sữa.”Tống Khinh Trầm chỉ cảm thấy tim đập nặng vài cái, mí mắt giật giật, trong nháy mắt, cô có dự cảm.Chiếc cốc này sẽ tặng cho Chu Trì Vọng.Trường Trung học Số 7 luôn có giờ tự học sáng sớm, ngoại trừ thứ hai, tám giờ đã được yêu cầu đến lớp học đọc sách, thậm chí đôi khi còn sắp xếp giáo viên trực trông chừng từng lớp.Chỉ có học sinh bán trú là ngoại lệ, những học sinh chỉ cần đảm bảo có mặt ở trường trước tiết học đầu tiên, ngoại trừ thứ hai.Tống Khinh Trầm nếu dậy đủ sớm, sẽ đến sớm tự học, nếu không đủ sớm, sẽ đến trước tiết đầu tiên và lớp tự học 10 phút.Hôm nay rõ ràng là còn sớm.Gần đến tiết đầu tiên, Chu Trì Vọng mới buồn chán từ cửa sau đi vào, trên tại còn đeo tai nghe không dây, đại khái bản thân anh là nhân viên chấp pháp, cho nên giới hạn của nột quy trường học hiểu rõ ràng.Anh cởi cặp xách trên vai xuống, tiện tay quăng lên ghế bên cạnh, kéo ghế ngồi vào chỗ ngồi.Cho dù chỉ là một chút động tĩnh nhỏ, cũng có rất nhiều bạn học hàng đầu quay đầu nhìn câu.Tống Khinh Trầm cũng đang nhìn.Vừa nhìn anh vừa liếc điện thoại di động dưới ngăn bàn, còn chưa đầy hai phút nữa là đến giờ học.


"Cậu, sao hôm nay cậu lại đến trễ như vậy, sắp đến giờ học rồi.”Chu Trì lười biếng tựa vào lưng ghế.

Anh có thân hình cao, đôi chân thon dài, lúc ngồi xuống hai chân dài đủ để vươn tới dưới chỗ ngồi của Tống Khinh Trầm, có đôi khi chỉ cần anh hơi thay đổi tư thế, Tống Khinh Trầm đều có thể thông qua sự rung động của ghế ngồi, tinh tế cảm nhận được.Anh thản nhiên rút từ trong ba lỗ ra sách vở cần dùng để học bài, mở ra trên mặt bàn, mí mắt cũng không nhấc lên: "Kẹt xe.”Xem ra không phải đã xảy ra chuyện quan trọng gì, Tống Khinh Trầm yên tâm quay đầu, vừa quay đầu lại, chợt nghe thấy tiếng nói từ bên cạnh.Cô sững người dừng lại giữa không trung, ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Chỉ Đình bên cạnh đứng dậy, nhẹ nhàng lấy chiếc ly chứa ống hút trong suốt trong tay mình ra, đặt ở góc bàn Chu Trì Vọng."Cái này cho cậu.”Chu Trì Vọng nhấc mí mắt lên."Cậu tới vội vàng, hẳn là còn chưa kịp ăn gì đi, trước tiên uống chút trà sữa đi.”Thấy Chu Trì Vọng không trả lời, cô ấy lại nói: "Yên tâm, không phải mua bên ngoài, là người giúp việc trong nhà tôi làm, bên trong chỉ có sữa, trà tươi và một chút phô mai, không có pha trộn linh tinh.”Bạch Chỉ Đình vẻ mặt bình tĩnh, lúc tặng đồ một tay cầm chiếc cốc trong suốt, cứ như vậy cùng Chu Trì Vọng hai bên nhìn nhau.Đối với việc đưa đồ cho Chu Trì Vọng, học sinh lớp 6 đã sớm thấy không có gì lạ, là người nổi tiếng trong trường, trên cơ bản mỗi tuần trên bàn của anh đều có những đồ ăn vặt do người khác đưa tới, hoặc là thư tỏ tình, người gửi thư rất nhiều, không chỉ giới hạn trong lớp.


Nhưng đối với Bạch Chỉ Đình, quả thực hiếm thấy.Bạch Chỉ Đình đã quen với việc xa lánh, đối với đề tài nữ sinh lớp 6 không tham gia, đề tài nam sinh không để ý, một mình đi học một mình ra khỏi cổng trường, cũng không có bạn bè đặc biệt thân thiết, thể hiện cảm xúc với Chu Trì Vọng là lần đầu tiên.Ánh mắt của hai người chạm nhau trên không trung.Cả lớp quay lại quan sát, bọn họ xem kịch đồng thời còn quan sát phản ứng của Tống Khinh Trầm.Nếu thật sự có chút gì đó, Tống Khinh Trầm không có đạo lý một chút phản ứng cũng không có.Bầu không khí đang giằng co.Nửa phút sau, bàn tay to của Chu Trì Vọng cầm lấy ly chứa ống hút ở góc bàn, tiện tay lắc lắc: "Cảm ơn.”Hai từ bình tĩnh không gợn sóng.Trong lớp 6 lại nổi lên một trận huyên náo, có một số nam sinh ngồi bên cạnh kinh ngạc."Mẹ kiếp, tình huống này là gì?”Có người ở bên cạnh nói những lời mập mờ: "Còn có thể là tình huống gì nữa, coi như xong rồi.”Tống Khinh Trầm là người xem có khoảng cách gần nhất, ánh mắt của cô xoay quanh hai người, hơn nữa quan sát thấy, trong lúc Chu Trì Vọng cầm ly trà sữa, ngón tay Bạch Chỉ Đình đang nhè nhẹ run rẩy.Cô ấy cúi đầu, quay người lại, khẽ hít vào một hơi, rất nhanh lại chuyển thành bộ dáng không gợn sóng, cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa, giống như vừa rồi chuyện gì cũng không xảy ra, ánh mắt cả lớp cũng không phải nhìn cô ấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi