VŨ KHÍ HÌNH NGƯỜI

Edit: Ry

Một thoáng sơ ý, lửa trong tay Tóc Quăn lụi tắt, đùi dồn sức, gần như muốn nhảy theo vào đó. Giữa làn sóng quái vật nhung nhúc, đội trưởng đã đi trước gã một bước, sét đánh xuống, quái vật trước mắt cũng hóa thành một luồng khói đen.

Nhưng dường như không còn kịp nữa rồi. Đám quái vật thèm thuồng thịt người sống đã bị bỏ đói quá lâu, một vật tế ngon lành như vậy xuất hiện, chỉ e chúng đã dùng cái lưỡi cạo xương của mình li3m sạch từng tấc máu thịt của cậu lính mới. Ánh mắt họ trở nên hoảng hốt, sợ rằng khi gỡ ra những con quái vật kia, thứ họ nhìn thấy sẽ là Nguyên Dục Tuyết đã mất đi âm thanh ---

Lần đả kích này quá ác liệt, mắt người chơi gần như đỏ lên, đánh mất lí trí.

Thiên phú của Tóc Quăn bùng nổ, gã xông vào vòng vây quái vật, đang định thả ra biển lửa có thể nhấn chìm cả chính gã, lại thấy một chùm ánh bạc chiếu vào trong đáy mắt.

Là âm thanh trong trẻo khi rút đao, lưỡi đao ma sát với lớp vỏ tạo ra.

Trường đao dần hiện hình trong tay Nguyên Dục Tuyết.

Nó từ trống rỗng mà thành, nghiêng nghiêng nằm trong tay cậu, như thể nó trời sinh là để Nguyên Dục Tuyết cầm như vậy.

Thân đao sáng như tuyết hết sức xinh đẹp, mang theo một loại sát khí lẫn sát ý thấu xương. Lưỡi đao đầu đao là màu trắng lạnh, chuôi đao lại mang màu đỏ thẫm đậm đặc như màu máu chảy xuôi, nằm trong những ngón tay thon dài trắng đến nõn nà kia hình thành một loại tương phản cực kì rõ rệt.

Ở thế giới này, chưa ai từng thấy nó.

Nhưng nó chính là vũ khí tốt nhất trong tay Nguyên Dục Tuyết, là thứ đã từng khiến thế gian ở vô số thời đại phải kinh hoàng, bảo đao Phá Hồng Mông.

Lúc Nguyên Dục Tuyết chiến đấu với Trùng Tộc, cậu có thể dễ dàng dùng Phá Hồng Mông chém vỡ lớp giáp da bên ngoài Trùng Tộc dù trải qua bao vũ khí nóng oanh tạc vẫn cứng rắn, là đủ để thấy sự sắc bén của nó. Có lẽ là do truyền thừa từ rất lâu về trước, Phá Hồng Mông thấm đẫm vô số máu tươi sát khí cũng có thể làm ma quỷ khiếp sợ. Rất tiện để dọn dẹp đống quỷ vật kia, khiến những thứ tà ma không hề có thần trí ngoài khát vọng với máu thịt đều phải né tránh dưới sự thúc giục của bản năng.

Vô số quỷ vật, hàng ngàn hàng vạn vọt tới, lại bị một đao cản địch.

Thần Phật chớ gần.

Bức tường quái vật mãnh liệt che kín tới mức dường như không khí cũng không còn chỗ chảy, không lọt một tia gió. Chỉ có mùi máu tanh hôi nát rữa sặc sụa, tràn ngập từng ngóc ngách, ngay cả Nguyên Dục Tuyết cũng đã thấm đẫm mùi máu tanh đó.

Nhưng tay cậu vẫn rất sạch sẽ, từ cổ tay với ngón tay uốn lượn một vệt máu, hai mắt đen thẳm không mang theo bất cứ tâm tình gì, chỉ có phán đoán của lý trí tỉnh táo tới cực đoan. Nguyên Dục Tuyết đứng lặng trong biển quái vật, thân đao hơi nâng lên, lập tức có một tia máu thuận theo mặt đao lăn xuống --- Bảo đao chân chính sẽ không bao giờ dính máu. Phá Hồng Đao vẫn sáng trắng như mới, dưới bóng ma của vô số quỷ quái vây xung quanh, nó lại càng thêm chói sáng đến rạng ngời.

Thế là tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này.


Nhìn thấy bảo đao sáng như tuyết đó.

Cũng nhìn thấy người cầm đao.

Cảnh tượng tà dị hung tàn đó vô cùng không phù hợp với bề ngoài lạnh lẽo xinh đẹp tột độ của Nguyên Dục Tuyết, nhưng lại có một loại hài hòa đến kì diệu.

Tóc Quăn nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt, ngây ngẩn. Tình cảnh mà gã trông thấy dường như đã hoàn toàn nằm ngoài phạm vi nhận thức của gã. Tóc Quăn cảm giác đầu óc mình như đang thắt nút, lưỡi cũng thắt nút. Cuối cùng chỉ có thể dựa vào bản năng thốt ra âm thanh: "... Nguyên Dục Tuyết?"

Người đó là Nguyên Dục Tuyết sao?

Đã có người thốt ra nghi ngờ, Váy sửng sốt, vô thức nói: "Là, là cậu sao?"

Mắt Kính chiêm ngưỡng một màn trước mắt, như thể bị quy tắc kì quái nào đó cướp mất tầm nhìn, hoàn toàn không thể dời đi. Y cắn ngón tay trong sự rúng động to lớn này, răng nhọn cắn rách làn da, vị máu tanh lan tràn trong miệng lại không thể khiến y tỉnh táo trở lại. Đáy mắt y phản chiếu dáng người dong dỏng kia, phản chiếu cây đao bạc sáng như tuyết, chấn động lòng người, khiến vạn vật trong thiên hạ vì nó mà phai màu.

Trên đời này hẳn là không ai có thể bắt chước được một người như vậy, dù là khuôn mặt hay thần thái, nhưng những gì đang phát sinh hiện giờ lại vượt quá nhận thức vốn có của họ. Tất cả người chơi, tuy không có biểu hiện nào quá khoa trương--- như cằm rơi xuống đất gì đó ---- nhưng vẻ hoài nghi bản thân, tam quan dao động đã hết sức rõ ràng.

Không thể trách họ không dám tin, vì cậu lính mới trong ấn tượng của họ tuy rất thông minh, khả năng tổng hợp thông tin cực tốt, nhưng quá dễ bị thương, cơ thể suy nhược cần được bảo vệ, sao giờ lại đột nhiên đứng trước mặt họ, dùng một cây đao chém giết vô số quỷ quái?

Thức tỉnh thiên phú sao?

Tân binh thiên tài ngay phó bản đầu tiên đã kích hoạt được thiên phú liên quan tới vũ khí lạnh?

Về lý thuyết thì thiên phú có cao có thấp, dù không có bảng xếp hạng chính thức, nhưng người chơi cũng sẽ đưa ra đánh giá cá nhân trên diễn đàn. Thiên phú có tính công kích chưa bao giờ xếp hạng thấp, thiên phú dạng điều khiển nguyên tố lại càng là "hạng nhất". Nhưng thiên phú liên quan tới vũ khí lạnh, không thể không nói là nó rất vô bổ, thà lấy một cái thiên phú bắn súng bách phát bách trúng còn hơn.

Nhưng tất cả người chơi ở đây đều không cảm thấy thiên phú của Nguyên Dục Tuyết yếu.

Bởi vì khi nhìn vào cây đao kia, bọn họ đều cảm nhận được sự kinh hoàng run rẩy từ sâu trong linh hồn, thậm chí có người còn theo bản năng bảo vệ bản thân mà tránh né và sợ hãi, đủ để chứng minh trong đó ẩn chứa sức mạnh đáng sợ tới cỡ nào.

Huống hồ thực chiến luôn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm thực lực.

Chỉ là Nguyên Dục Tuyết trong thời gian ngắn đã chém giết một đống quỷ quái khiến họ rất hoài nghi cuộc đời.

... Nguyên Dục Tuyết, mạnh đến vậy sao?


Đội trưởng Hành hoàn hồn, muốn đi lên trước hỗ trợ hấp dẫn đám quỷ quái đang tấn công Nguyên Dục Tuyết, ngay sau đó lại nghe được thanh âm của cậu thiếu niên.

Vẫn bình tĩnh mát lạnh như cũ, nhịp thở không hề loạn, lời nói ra cũng rất lạnh nhạt: "Không được qua đây."

Nguyên Dục Tuyết lập tức phân tích được ý đồ của đội trưởng Hành từ động tác của anh, cậu tránh khỏi hàm răng sắc nhọn của một con quái vật, chuyển tay chém chết nó, tiếp tục vững vàng bổ sung: "Sẽ phân tâm."

Phá Hồng Mông rất hung hãn, quỷ quái cậu phải giải quyết cũng quá nhiều, không thể khống chế chuẩn xác từng chiêu thức, rất có thể sẽ ngoài ý muốn ngộ thương con người nếu ở quá gần.

Cơ thể của con người quá yếu đuối.

Đội trưởng Hành dừng bước.

Từ khi anh tiến vào phó bản đến nay, chưa một lần trở thành gánh nặng về phương diện chiến đấu, thậm chí còn luôn là người mạnh nhất. Nhưng lúc này lại hiếm thấy mà ngẩn người không biết nên làm gì.

Nguyên Dục Tuyết liếc nhìn đội trưởng Hành đã dừng bước, hài lòng thu tầm mắt lại. Cậu đã giải quyết xong quỷ quái ở xung quanh, nhưng không dừng lại mà tiếp tục tiến vào sâu trong biển quái vật.

Gi ết chết tất cả quỷ quái, bảo đảm sự an toàn của con người ---

Có lẽ đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng cậu sẽ cố gắng trước khi năng lượng cạn kiệt, dùng hết khả năng gi ết chết bất cứ con quái vật nào trong tầm mắt.

Cho đến khi cậu mất đi tất cả sức mạnh, biến thành một thứ bỏ đi mới thôi.

Những người khác thấy Nguyên Dục Tuyết không hề dừng bước, thậm chí còn đi về phía nhiều quỷ quái hơn, đáy lòng bỗng dấy lên linh cảm chẳng lành, lo lắng nhanh chóng che lấp sự kinh hoàng trong lòng. Cảm giác cõi lòng bồn chồn như vậy cũng chẳng tốt đẹp gì, Tóc Quăn nhấc chân đuổi theo: "Nguyên Dục Tuyết, đừng đi về phía trước nữa, rất nguy hiểm!

Nguyên Dục Tuyết lại quay đầu nhìn về phía gã: "Đừng đến đây."

Lúc này Tóc Quăn còn lòng dạ nào lo mình bị ghét hay không nữa: "Tôi cứ đến đấy. Tôi nói thật đấy, cậu đừng sính chủ nghĩa anh hùng cá nhân nữa được không, cậu giết nhiều quái vật như vậy rồi, không bị thương à? Có thể trở lại đây kiểm tra được không?"

"Đống quái vật còn lại chúng tôi sẽ giải quyết."

Gã nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đã đủ rồi."


Nguyên Dục Tuyết hơi khựng lại.

Vẫn chưa đủ.

Năng lượng của cậu đã giảm xuống con số cực kì nguy hiểm, dù không tiếp tục chiến đấu thì cũng không thể duy trì trạng thái tỉnh táo. Cảnh báo của hệ thống ngập tràn trong đầu, chỉ là Nguyên Dục Tuyết vẫn mắt điếc tai ngơ.

Thời gian không còn nhiều.

Thế nên cậu làm chưa đủ.

Nguyên Dục Tuyết xoay khuôn mặt không cảm xúc lại, hơi vung Phá Hồng Mông lên, nương theo tư thế này, dùng chút năng lượng dự trữ cuối cùng trong người, ném lồ ng phòng ngự tới trước mặt Tóc Quăn.

Tóc Quăn chỉ cảm thấy có cơn gió ập qua mặt, còn chưa nhận ra có gì lạ, nhưng khi gã tiếp tục bước về phía trước, cái mũi đột nhiên đau nhói như đập mạnh vào thứ gì đó.

Gã mở to mắt như gặp quỷ, chạm lên thứ đột nhiên xuất hiện trước mặt ---

Một bức tường không khí vô hình đang chặn trước mặt gã.

Đây là đạo cụ gì?

Người chơi khác nhìn thấy vẻ mặt của Tóc Quăn, nhận ra bất thường, tiến tới thăm dò, nhưng đều bị chặn lại bởi bức tường không khí trong suốt kia, sắc mặt lập tức biến đổi.

Đặt họ vào trong đạo cụ bảo vệ, Nguyên Dục Tuyết lại vẫn tiếp tục đi vào trong biển quái vật...

Vẫn là Thỏ mạnh mẽ giữ cho bản thân bình tĩnh, gõ lên lồ ng bảo vệ thương lượng với Nguyên Dục Tuyết: "Nguyên Dục Tuyết, trước hết cậu hãy vào đây đi. Chúng ta không biết chừng nào mới có thể thoát khỏi phó bản, ưu tiên giữ thể lực, kéo dài thời gian mới là quan trọng nhất."

Nhưng Nguyên Dục Tuyết đã không còn nhiều thời gian như vậy.

Cậu hơi nhắm mắt lại, bóng lưng kia trong từng cặp mắt đỏ lên vì lo lắng, chui vào trong biển quái vật.

...

Nguyên Dục Tuyết nhìn chất lỏng sền sệt chảy trên người, thấy kì lạ.

Cậu không có cảm giác đau đớn, nhưng chất lỏng giống như máu của con người này vẫn khiến cậu nảy sinh một sự rối loạn quái lạ trong nhận thức, giống như cậu đang sử dụng một khung máy đã bị biến dị thành cơ thể con người.

Tốc độ chém xuống của Phá hồng Mông vẫn lưu loát tàn nhẫn như cũ, không hề do dự chậm chạp vì trạng thái của khung máy. Nhưng số lượng quái vật quá nhiều, dù có là Nguyên Dục Tuyết thì trên người vẫn có từng mảng lớn vết thương do quái vật để lại vì không kịp đối phó, chất lỏng màu đỏ tươi gần như đẫm nửa người.

Cậu giết ra từ biển quái vật, khiến bản thân cũng như một con quái vật.


Nguồn năng lượng đã có báo động từ trước khô kiệt, động tác của Nguyên Dục Tuyết hơi ngừng lại, cuối cùng chém bay đầu một con quái vật bên cạnh. Cậu dọn ra được một mảng đất dính đầy chất dịch tanh hôi, nửa quỳ ở đó. Trong tay vẫn cầm cây đao Phá Hồng Mông, chống đỡ cơ thể sắp ngã xuống.

Xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Nguyên Dục Tuyết không nghe được âm thanh của những con quái vật kia nữa, không nghe được âm thanh thèm thuồng nuốt nước dãi từ miệng bọn chúng, chỉ có thể ngửi thấy mùi máu nồng nặc tỏa ra từ cơ thể mình.

... Thật kì lạ.

Nghi hoặc sau cùng của Nguyên Dục Tuyết là chuyện này.

"Tinh tinh."

Một âm thanh nhắc nhở rất nhỏ, bảng hệ thống đột nhiên nhảy ra trước mặt, giao diện ánh bạc chiếu sáng gương mặt xinh đẹp tột cùng của cậu.

[Phó bản Trò Đùa Quái Ác (kết thúc đổi mới)

Nhiệm vụ hoàn thành, người chơi đang ở trong thời gian an toàn, mười phút sau sẽ được nhảy về không gian hệ thống.

Nhiệm vụ chính: Nhiệm vụ đặc thù hoàn thành.]

Lần này bên tai là tĩnh lặng thật sự, những quỷ quái kia lập tức chịu sự trói buộc của quy tắc, chết lặng tản đi.

Nguyên Dục Tuyết mở mắt ra, liếc nhìn cái bảng.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, thật tốt.

Nhưng hoàn thành xong còn có thời gian an toàn sao?

Nguyên Dục Tuyết cau mày bắt đầu hồi tưởng những lần hoàn thành nhiệm vụ trước đó, bỗng bị một tiếng kêu có thể nói là bi thương cắt đứt.

"Nguyên Dục Tuyết."

Có người ngồi xuống cạnh cậu, dường như đang khóc gọi tên cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Dục Tuyết: Thật ra chưa chết mà


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi