VŨ KHÍ HÌNH NGƯỜI

Edit: Ry

Thật ra Đặng Xu Xu cũng mơ hồ cảm thấy được, trong giới sinh viên năm nhất đại học Hòe Âm chào đón mỗi năm, sẽ có vài người khác biệt.

Bọn họ có thứ sức mạnh kì quái nào đó, cảnh giác với quy tắc tử vong hơn hẳn những học sinh khác, có mục tiêu và bí mật không ai biết. Có điều Đặng Xu Xu không quá tò mò, nên vẫn luôn không mấy chú ý tới những người kì quái đó.

Cô không có khái niệm "người chơi", chỉ lén gọi họ là người đến từ bên ngoài.

Cho đến ngày "nó" xuất hiện, nói cho Đặng Xu Xu biết, người chơi là biến số duy nhất có thể phá vỡ quy tắc, chỉ có người chơi mới có thể cứu cô thoát khỏi cảnh khốn cùng.

Bọn họ đến từ một thế giới khác, không chịu quản thúc của quy tắc, có thể can thiệp vào ngày cô tử vong, cứu Đặng Xu Xu đang chôn thân trong biển lửa, phá vỡ cơn ác mộng tuần hoàn mãi mãi không kết thúc.

Đặng Xu Xu động lòng.

Cô không thể không động lòng.

Trải qua nhiều lần chết trong đau đớn như vậy, dù chỉ có một tia hi vọng, cô cũng không muốn từ bỏ.

Dưới sự trợ giúp của "nó", Đặng Xu Xu hoàn mỹ có được thân phận con người. Cô trở thành "sinh viên mới", dốc sức tiếp cận người chơi, trợ giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, gánh chịu nguy hiểm thay họ, cung cấp tin tức. Dường như người chơi coi cô như đồng loại, bọn họ trao đổi cách thức liên lạc, hẹn rằng sau khi rời khỏi đây lại tổ đội... Mặc dù Đặng Xu Xu cũng không biết "rời khỏi đây" là đi đâu.

Mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, thậm chí Đặng Xu Xu còn mơ hồ nghĩ, không ngờ lúc còn sống mình quái gở đơn độc, sau khi chết lại có thể kết bạn... Cho đến khi bọn họ phát hiện Đặng Xu Xu là quỷ.

Ngay sau đó là quyết liệt, đấu đá, chém giết --- Lại một lần nữa mở mắt ra, Đặng Xu Xu trở về đêm hôm đó.

Lồng ngực cô có hơi chấn động, sản sinh một loại xúc cảm kì quái.


Thậm chí Đặng Xu Xu còn muốn khóc, nhưng mắt đã khô cạn. Quỷ không có nước mắt.

Lần này là cô không giấu tốt. Đặng Xu Xu nghĩ.

Tình bạn của cô và những người đó bắt đầu từ dối trá, đôi bên đều có toan tính, sao có thể xem như là tình bạn được?

Cũng may cô vẫn còn cơ hội, chắc chắn sẽ được một lần cứu vớt.

Nhóm người chơi thứ hai xuất hiện, Đặng Xu Xu lại bắt đầu dùng thân phận con người tiếp cận họ.

Nhưng có cẩn thận đến mấy, coi chừng từng lời nói hành động, thậm chí cố ý không tiếp xúc với người chơi, thì cuối cùng, thận phận ma quỷ của cô cũng sẽ bại lộ. Lần khoa trương nhất, có người còn tìm được nơi chôn xác của cô, ngay cả tìm cớ cũng thật mệt mỏi... Đặng Xu Xu cuối cùng cũng hiểu, cô không thể che giấu thân phận của mình, đó là quy tắc không thể trái.

"Nó" là quả táo độc trát lên mình lớp mật ngọt ngào, là con mồi móc trên lưỡi câu, giao dịch này ngay từ đầu đã không công bằng. Có lẽ người chơi sẽ cứu người, nhưng sẽ không có ai đi cứu một con quỷ.

Cô không còn nhiệt tình đi theo người chơi, không còn muốn mơ những giấc mơ hão huyền đó nữa. Nhưng thói quen để lại sau vô số lần tiếp xúc vẫn khiến Đặng Xu Xu thỉnh thoảng sẽ trợ giúp người chơi, dù chính họ cũng không nhận ra, để rồi đến lúc kết thúc, đôi bên lại đứng ở hai phe đối lập ---

Người và quỷ không chung đường.

Người chơi không ra tay giết cô đã là tình huống tốt nhất.

Làm gì có ai lại chịu tin lời cầu cứu của một con quỷ, đưa cô ra khỏi trận hỏa hoạn đã cướp đi tính mạng mình.

Dù mục đích ban đầu không thuần khiết, Đặng Xu Xu cũng đã giúp đỡ rất nhiều người.


Nhưng không một ai giúp cô.

Khi lại trải qua cái chết, giống như lần đầu tiên, biết rất rõ bản thân không thể trốn thoát, biết rất rõ sẽ không có ai đến, Đặng Xu Xu vẫn sẽ tự khiến bản thân chật vật thương tích đầy mình.

Làn da bị bỏng trên diện rộng, mắt cháy hỏng, cổ họng sặc khói, chân không đứng nổi, nhưng ham mu/ốn sống sót mãnh liệt vẫn chống đỡ lấy cô. Đặng Xu Xu từng lần gõ cửa, khàn giọng kêu, thống khổ cầu cứu --- Giống như bao lần chết đi trước đó.

Cô lại sắp "chết" rồi.

Cô không thể trốn thoát.

Cửa bỗng được đẩy ra, so với phòng học nóng rực sặc khói, không khí xộc vào có thể nói là lạnh buốt tươi mát, Đặng Xu Xu mất khống chế ngã về phía trước, nhưng lần này có người đỡ được cô.

Cô đã gần như mất ý thức, không biết mình đang nói gì, con ngươi hư hỏng nghiêm trọng cũng không thể thấy rõ bóng người đứng trước mặt, chỉ cảm nhận được hơi lạnh truyền tới trên người, trong trận hỏa hoạn nóng cháy này có vẻ đáng quý tới vậy.

Đặng Xu Xu cảm giác mình được ai đó bế lên, từng bước đi ra cửa, phòng học 124 như ác mộng càng lúc càng cách xa ---

"Tôi sẽ đưa cậu ra ngoài."

Đặng Xu Xu nghe thấy ai đó nói bên tai mình.

Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi, đây là ảo giác của bản thân trước khi chết.

Nhưng dù là ảo giác thì nó cũng thật tốt đẹp.


Cô không nói nữa, hai mắt nhắm chặt.

...

Trong thời không cô đọng, tay Nguyên Dục Tuyết trống rỗng, Đặng Xu Xu đã biến mất.

Cậu cảm giác được sau lưng mình có thứ gì đó đang đứng, trước khi kịp quay lại đã nghe thấy tiếng Đặng Xu Xu: "Đừng quay lại!"

"Bây giờ trông tớ đáng sợ lắm, tớ không muốn xuất hiện trước mặt cậu." Tiếng Đặng Xu Xu hơi run, cô vẫn duy trì dáng vẻ lúc chết, trạng thái có thể nói là thê thảm, thật sự rất xấu xí, nhưng cặp mắt vẫn tròn xoe sáng ngời: "Nguyên Dục Tuyết, cảm ơn cậu."

Thật ra cô cũng không giúp được gì cho Nguyên Dục Tuyết, cũng không xa vời nghĩ rằng cậu sẽ tới cứu mình, có thể nói quan hệ của hai người hết sức xa lạ.

Nhưng chính việc không thể tưởng tượng nổi ấy đã xảy ra.

Cô sợ Nguyên Dục Tuyết không hiểu, nhẹ giọng kể lại những chuyện mình đã trải qua, nói xong còn đắng chát tự giễu: "Nói thế mới thấy từ lúc còn sống cho tới khi chết rồi tớ đều thật thê thảm."

"Nhưng cũng may, nhờ phúc của cậu, tớ không cần phải chết nữa, sẽ trở thành một linh hồn không bị bất cứ điều gì ràng buộc." Có thể sẽ hoàn toàn biết mất, cũng có thể sẽ được đầu thai. Rõ ràng với Đặng Xu Xu, đây gần như là nguyện vọng duy nhất của cô sau khi chết, nhưng sắp thực hiện được rồi, cô lại có chút tiếc nuối.

Cô còn chưa kịp làm quen với Nguyên Dục Tuyết, đã phải đi rồi.

"Trước đó, tớ có câu này muốn hỏi..." Đặng Xu Xu nói: "Tại sao cậu lại cứu tớ, không sợ đây là bẫy sao?"

Chính bản thân Đặng Xu Xu ở trong tình huống như vậy, cô cũng sẽ lựa chọn điều an toàn hơn.

Nguyên Dục Tuyết là người máy, rất khó để cậu có thể đồng cảm với tâm trạng suy sụp của Đặng Xu Xu lúc này. Hành động duy nhất thể hiện sự săn sóc là sau khi Đặng Xu Xu yêu cầu, cậu không quay đầu lại nhìn cô.

Trong tình huống bình thường, Nguyên Dục Tuyết hẳn nên nhân cơ hội an ủi cô một chút. Nhưng Nguyên Dục Tuyết đứng một hồi, câu trả lời lại rất bình thản, không nghe ra được chút cảm động nào.

"Nguy hiểm kích hoạt cơ chế bảo vệ."


Đặng Xu Xu sửng sốt, trên mặt hiện vẻ khó hiểu: "Ừm? Tức là cậu nghĩ tớ gặp nguy hiểm, nên tới cứu tớ à?"

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Có thể giải thích như vậy sao?

"... Cũng có thể nói là như vậy." Cậu đáp.

Đặng Xu Xu: "Hì hì, cảm ơn cậu nhé."

"Nếu mười năm trước, tớ cũng gặp được cậu thì tốt rồi."

Mười năm trước, hiển nhiên Đặng Xu Xu là con người, thế là Nguyên Dục Tuyết nói: "Nếu là mười năm trước, tôi sẽ đến sớm hơn một chút."

Đặng Xu Xu ngỡ ngàng.

Chút không cam lòng cuối cùng trong tim cũng theo đó mà tan biến, lại để lại sự tiếc nuối nhàn nhạt. Đặng Xu Xu cười, mặc dù trên mặt là vết bỏng đáng sợ, lại vẫn có phần ngượng ngùng đáng yêu.

Cô lặng lẽ nhét vào trong tay Nguyên Dục Tuyết một tờ giấy, không nói gì hết, nhẹ nhàng đẩy cậu một cái.

"Nguyên Dục Tuyết!"

Rõ ràng hành lang trước đó còn không có một bóng người, nhưng một giây sau, thiếu niên bỗng bước ra từ tòa nhà.

Ban nãy bọn họ thật sự đã sợ đến mức mất hồn, tưởng là Nguyên Dục Tuyết sẽ không thể ra ngoài nữa.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi