VŨ KHÍ HÌNH NGƯỜI

Edit: Ry

Tuy là quỷ quái không có cảm giác đau, nhưng giây phút này, ánh mắt "Lãng Phi Thâm" nhìn về phía Nguyên Dục Tuyết rõ ràng mang theo hoảng sợ.

Nguyên Dục Tuyết đợi một hồi cũng không thấy con quỷ biến mất, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nó một cái. Đúng lúc này Giới Chu Diễn mặt lạnh tanh đi tới, thấy hành động của Nguyên Dục Tuyết thì suy tư vài giây, lập tức hiểu được ý tưởng của cậu.

"Cậu đang làm nó bị bệnh?" Giới Chu Diễn hỏi.

"Ừ." Nguyên Dục Tuyết đáp: "Hình như gãy xương không có tác dụng."

Giới Chu Diễn: "Để tôi."

Hắn lạnh lùng nhìn "Lãng Phi Thâm" vài giây, bỗng hỏi: "Nội tạng bị tổn thương, có tính là, bệnh không?"

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu ngây ra vài giây mới gật đầu: "..."

Thấy Giới Chu Diễn chuẩn bị giơ chân, "Lãng Phi Thâm" vẫn còn giữ chút kí ức trước khi trở thành quỷ hồn có vẻ không chấp nhận được loại tra tấn này, không thể tin nổi trợn tròn mắt. Mà nó còn phát hiện mình không thoát được sự khống chế của Nguyên Dục Tuyết. Giới Chu Diễn lại gần, khí thế từ người này khiến nó run rẩy và sợ hãi từ tận đáy lòng, cảm thấy bọn họ chắc chắn không phải người bình thường. Chịu áp lực từ cả hai phía, "Lãng Phi Thâm" không thể làm gì khác ngoài há mồm gào lên, phun ra từ hàm răng sắc nhọn: "Nhét thuốc vào miệng tôi mới là cách giải quyết chính xác ---"

Mắt "Lãng Phi Thâm" đã đỏ hoe, hiển nhiên chưa từng chịu loại nhục nhã như phải chính miệng nói ra nhược điểm của mình thế này.

Nó khàn giọng giãy dụa khiến Giới Chu Diễn dừng chân, nhưng hắn không quan tâm quỷ quái nghĩ gì, chỉ nhìn về phía Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết hơi do dự: "Có thể tham khảo, nhưng không thể tin hoàn toàn."

Giới Chu Diễn tiếp tục giơ chân.

"Lãng Phi Thâm": "!!!!!"

Mấy người muốn giết quỷ đúng không!!


Trong chớp mắt, cơ thể Lãng Phi Thâm đột nhiên run bần bật, tứ chi cuộn lại. Nguyên Dục Tuyết buông tay, ngăn cản động tác của Giới Chu Diễn.

Bởi vì Giới Chu Diễn chuẩn bị dùng chân, Nguyên Dục Tuyết giơ tay đúng phần thắt lưng hắn, hơi ấn tay đè lại.

Cơ bắp dẻo dai dưới ngón tay lập tức cứng ngắc. Giới Chu Diễn bị đè eo, chỉ cảm thấy chỗ bị Nguyên Dục Tuyết chạm vào quái dị vô cùng, nhiệt độ dâng lên, xúc cảm truyền tới thật sự quá rõ nét. Chỉ là Nguyên Dục Tuyết không chú ý tới chỗ đó cứng đến khác thường, thấy Giới Chu Diễn dừng chân thì thu tay về.

Lãng Phi Thâm mơ màng tỉnh lại, thấy sống lưng lạnh lẽo thì vội mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà. Mà Nguyên Dục Tuyết thì đang ngồi xổm, tiện thể đỡ cậu ta dậy.

Lãng Phi Thâm vẫn nhớ mình ngủ quên, mơ một giấc mơ hết sức quái dị, nhưng chi tiết trong mơ rất mông lung, không thể nào nhớ nổi. Cậu ta ngơ ngác nhìn quanh: "Tôi, tôi đang truyền nước mà?"

Nguyên Dục Tuyết nói: "Truyền xong rồi."

Lãng Phi Thâm vẫn cảm thấy sai sai: "Vậy sao tôi lại ở đây? Sao tôi không nhớ gì hết vậy?"

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu nhìn vẻ mặt hoang mang của Lãng Phi Thâm, mất vài giây mới đáp: "Cậu ngủ xong bị mộng du."

Lãng Phi Thâm có vẻ chấp nhận lí do này, hoặc có thể là do cậu ta đã nhận ra vài yếu tố nguy hiểm nên ép bản thân phải chấp nhận nó. Yết hầu cậu trai chuyển động, khô khốc nuốt một ngụm, khẽ nói: "Tôi biết rồi. Nếu khám xong rồi thì bọn mình mau về thôi..."

Cậu ta nhớ tới những lời đồn quỷ dị liên quan tới trạm y tế.

Vốn tới đây để điền quy tắc cho trạm y tế, đương nhiên Nguyên Dục Tuyết không định ở lâu, nghe vậy thì gật đầu.

Khoảnh khắc bước chân ra ngoài, Lãng Phi Thâm cảm thấy khí lạnh lởn vởn xung quanh lập tức rút đi, cơn sốt và dạ dày vẫn luôn tra tấn cậu ta cũng đỡ hơn nhiều, như thể có được cuộc đời mới. Lãng Phi Thâm không khỏi cảm thán mình đúng là mạng lớn, bị bệnh lại gặp được hai bạn học tốt bụng giúp đỡ, tới cái nơi như trạm y tế mà vẫn bình an ra ngoài, không gặp phải sự kiện lạ gì.

Nghĩ vậy, Lãng Phi Thâm cảm kích cười với hai người kia, mở miệng: "Cảm..."

"Không còn sớm nữa, chúng tôi về trước." Nguyên Dục Tuyết tính thời gian còn lại xem có đủ để đi thám thính ba địa điểm kia không, rõ ràng không đủ, nhưng vẫn kịp ăn tối rồi trở về phòng kí túc trước giờ giới nghiêm.


"Được, làm phiền các cậu rồi." Lãng Phi Thâm lập tức quên mất định nói gì.

Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, phát hiện được quy tắc ở trạm y tế cũng nhờ có Lãng Phi Thâm. Cậu sẽ không bị bệnh, một mình đến đây điều tra thì e là không phát hiện được gì, thế là gật đầu: "Hôm nay cảm ơn cậu."

Lãng Phi Thâm: "Đúng rồi, cảm ơn... Hả?"

...

Hôm nay xử lý khá nhiều sự kiện, Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn trở lại kí túc trễ hơn bình thường, 7:45 mới bước chân vào cửa phòng. Lúc này thậm chí cả cổng kí túc xá cũng không một bóng người.

Nhưng điều bất ngờ hơn là Tăng Bạch và Đường Viễn cũng không ở trong phòng, hình như còn về trễ hơn họ.

Kim giờ sắp chạm tới số 8, Tăng Bạch mới bước một chân vào phòng, thở hổn hển mấy tiếng, mà Đường Viễn theo sau, trở tay khóa cửa lại.

"Cũng may chạy về kịp." Tăng Bạch phàn nàn.

Vì chưa tới giờ tắt đèn nên vẫn có thể nói chuyện phiếm.

Tăng Bạch và Đường Viễn đều trông có vẻ rất mệt mỏi, nhưng trên mặt vẫn chất chứa sự hưng phấn không thể giấu nổi. Tăng Bạch thậm chí còn mặt mày hớn hở, kiểu rất muốn kể hết ra ---

Anh ta quan sát đám bạn cùng phòng, rất tự nhiên bỏ qua Giới Chu Diễn, hỏi Nguyên Dục Tuyết: "Cậu không tò mò hôm nay bọn tôi đã đi làm những gì à?"

Nguyên Dục Tuyết: "?"

Tăng Bạch nghĩ, ầy, Nguyên Dục Tuyết quả nhiên là NPC, nhìn bộ dạng thiếu hào hứng của cậu ta kìa, đương nhiên là sẽ không hứng thú với nhiệm vụ của người chơi rồi.

Nhưng anh ta quả thực không thể nhịn được, thế là ậm ờ che giấu thông tin mấu chốt, khoe với Nguyên Dục Tuyết: "Tóm lại là bọn tôi phát hiện ra một thông tin rất quan trọng trong thư viện nên buổi chiều đi kiểm chứng thử. Nếu bọn tôi không đoán sai thì chắc ngày mai là có thể xác nhận."

Nguyên Dục Tuyết: "Ừ."


Tăng Bạch: "Phản ứng của cậu chỉ có vậy thôi hả?"

Nguyên Dục Tuyết: "... Hả?"

Tăng Bạch khẽ thở dài, vô cùng nặng nề nói: "Có đôi khi không hiểu gì cũng tốt, trên thế giới này có quá nhiều bí mật khó có thể tưởng tượng nổi."

Ngay sau đó Tăng Bạch bị vỗ đầu, anh ta ôm đầu kinh dị nhìn Đường Viễn --- Trước giờ y chưa từng làm hành động ấu trĩ như vậy.

Đường Viễn: "Đừng có nói linh tinh với bạn cùng phòng."

Đường Viễn cảm giác được ánh mắt của Nguyên Dục Tuyết, hơi mất tự nhiên quay đi, thấy mặt nong nóng.

Tăng Bạch chỉ cho là y đang ám chỉ mình đừng tùy tiện tiết lộ thông tin nhiệm vụ, tự biết đuối lý, ngượng ngùng nói: "Biết rồi." Sau đó chuồn đi tắm.

Sáng hôm sau, học xong tiết buổi sáng, quả nhiên tất cả nhận được thông báo tổ chức sinh hoạt lớp.

Tăng Bạch lập tức có vẻ không kiềm chế được hưng phấn, ngay cả tốc độ đến phòng học cũng nhanh hơn trước kia, còn tiện thể giữ ghế cho đám Nguyên Dục Tuyết --- Tuy là hàng đầu cũng không phải chỗ ngồi tốt để cần phải tranh giành.

Mà lần này, chủ nhiệm Nghiêm cũng tới sớm hơn bình thường một chút.

Đám sinh viên mới cũng đoán được đại khái nội dung, dù sao cô Nghiêm chưa từng về nói mấy vấn đề như học tập, thứ tự, hoạt động lớp hay cổ vũ gì đám thanh niên, mỗi lần sinh hoạt lớp đều sẽ liên quan tới "nội quy trường". Quả nhiên chủ đề của buổi sinh hoạt hôm nay cũng không nằm ngoài dự đoán.

Chủ nhiệm Nghiêm vừa đứng trên bục giảng đã vào thẳng vấn đề, chiếu lên ba nội quy mới ---

Đúng vậy, ba cái.

Tăng Bạch ở dưới khẽ "ơ" một tiếng, nhìn nội dung trên màn chiếu:

[Bảy, khi thi đấu với bạn học trên sân tập, nếu xảy ra bất cứ tranh chấp nào, mời rời khỏi sân ngay sau khi trận đấu kết thúc và không được nhận đồ uống, đồ ăn do người lạ đưa. Nếu nhận, mời bạn sinh viên trả tiền rồi mới được đi.

Tám, những bạn mắc chứng bệnh phổ biến sau khi khám xong hãychú ý tới trạng thái tinh thần của mình, không nên nói chuyện với người lạ. Nếu như người đồng hành phát hiện bạn mình có phản ứng kịch liệt lạ thường, xin hãy nhanh chóng cho người bệnh uống thuốc. (cũng có thể tiến hành tác động vật lí, chế tạo thương tích để người bệnh tỉnh táo trở lại. Điều lệ này được bổ sung căn cứ trên tình hình thực tế, nhưng không khuyến khích trong tình huống bình thường, hi vọng các bạn sinh viên sẽ châm chước sử dụng.)

Chín, không được tự tiện sử dụng thiết bị đang trong trạng thái sửa chữa ở trung tâm thể thao, nếu phát hiện thiết bị đang được vận hành, xin hãy nhanh chóng ngắt nguồn điện và thông báo với nhân viên quản lý.]


Nguyên Dục Tuyết nhìn thấy nội quy thứ 8: "..."

Xem ra "Lãng Phi Thâm" kia nói thật, hiểu nhầm người ta rồi.

Mà Tăng Bạch nhìn thấy nội quy thứ 8 thì vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Nội quy thứ 9 chính là sự kiện ma quỷ hôm qua anh ta và Đường Viễn phát hiện ở trung tâm thể dục thể thao.

Mặc dù không rõ nguyên lí lắm, nhưng hình như chỉ cần gặp phải sự kiện ma quái và thành công phá giải thì sẽ được đưa vào trong "nội quy trường học", hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh "bổ sung một nội quy".

Rõ ràng ích lợi mang lại không chỉ là nhận được điểm tích lũy của nhiệm vụ chi nhánh, Tăng Bạch rõ ràng nó cũng sẽ thúc đẩy tiến độ của nhiệm vụ chính, có liên quan tới nhiệm vụ "vượt qua kì thi giữa kì".

Không biết mấy nội quy kia là ai bổ sung... Cầu thang và thư viện thì Tăng Bạch biết. Cầu thang là do Nguyên Dục Tuyết tình cờ phá giải, thư viện thì liên quan tới tất cả bọn họ. Hai cái khác là nhà ăn và sân tập đều là nơi vô số học sinh sử dụng, khó xác định là có người đang làm nhiệm vụ hay chỉ tình cờ phát hiện, nhưng nội quy số 8 ---

Tăng Bạch nhìn dòng chữ bổ sung trong ngoặc, cảm thấy hơi vi diệu.

Trông... Có vẻ rất nguy hiểm.

Điều này chứng tỏ có một người, hoặc một nhóm người chơi rất mạnh đang che giấu thân phận, cho đến giờ vẫn chưa bị họ phát hiện.

Ánh mắt Tăng Bạch đảo qua phòng học, muốn thử tìm ra người chơi bí ẩn kia, nhưng không phát hiện bất cứ ai đáng ngờ. Đương nhiên là xác suất đối phương cùng ngành học với anh ta rất thấp, nên điều tra các chuyên ngành khác, chưa biết chừng có thể chạm mặt đấu một trận.

Tăng Bạch còn đang suy tư, chủ nhiệm Nghiêm đã tuyên bố kết thúc tiết sinh hoạt. Đám sinh viên nhao nhao đứng dậy rời đi, mỗi người có chủ đề riêng để thảo luận.

Nguyên Dục Tuyết ngồi cạnh Tăng Bạch chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt Tăng Bạch rơi trên người cậu, trong đầu bỗng hiện lên thứ gì đó, vô thức mở miệng: "Nguyên Dục Tuyết."

Nguyên Dục Tuyết quay đầu nhìn anh ta.

Bị Nguyên Dục Tuyết nhìn, ý tưởng chợt lóe lên kia bỗng biến mất, Tăng Bạch không kịp bắt lấy nó, ngẩn người một hồi mới ngập ngừng nói: "Ờm, hôm nay cùng đi ăn trưa không? Căn tin nhỏ trong trường mới nghiên cứu ra món cay Tứ Xuyên, nghe nói mọi người khen không dứt miệng."

Lần này Nguyên Dục Tuyết không từ chối, thậm chí đôi mắt hình như còn hơi sáng lên. Cậu gật đầu: "Được."

Thế là Tăng Bạch lập tức bỏ qua chuyện vừa rồi, hài lòng nghĩ, hôm nay lại là một ngày tăng điểm yêu thích thành công.

______________________________________


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi