VŨ KHÍ HÌNH NGƯỜI

Edit: Ry

Bọt nước bắn từ suối phun trong hồ nhỏ văng lên người Nguyên Dục Tuyết, khiến quần áo cậu ướt nhẹp, chật vật dính vào người. Nguyên Dục Tuyết hơi khựng lại, chỉ đành phí công xắn tay áo lên một đoạn, để tránh bị nước thấm ướt hoàn toàn. Giới Chu Diễn nhíu mày, hiển nhiên không vui lắm, bảo Nguyên Dục Tuyết lùi lại: "Để tôi."

"Không cần." Nguyên Dục Tuyết rủ mi, giọt nước óng ánh theo đó nhỏ xuống. Hiển nhiên cậu cũng hơi bất đắc dĩ: "Vớt được người rồi, cậu đứng cách ra một chút đi, đừng để bị ướt."

Giới Chu Diễn im lặng tiếp tục đứng cạnh cậu, kết quả là hai người đều bị nước bắn cho ướt nhẹp.

Gần tòa Phong Đô có vài đài phun nước nhỏ dùng để trang trí cảnh quan, bên trong thường đặt một bức tượng nữ thần sắc đẹp hoặc hòn non bộ gì đó. Nước trong đài luôn chầm chậm phun lên, trong veo mát lạnh, có thể thấy được cả đáy, ước chừng chỉ sâu tới bắp chân, dù có học sinh thích mát mẻ chạy vào chơi đùa thì cũng không sợ xảy ra tai nạn.

Nhưng vừa rồi, bọn họ tận mắt chứng kiến một sinh viên suýt chết đuối trong này. Mặt hắn chôn trong hồ, cơ thể kịch liệt giãy giụa. Nước bắn tung tóe khiến người ta khó có thể cho rằng người này muốn tự sát hoặc cơ thể bị hạn chế hành động, nhưng mặt mũi hắn vẫn kiên cố chôn dưới mặt nước, cho đến khi cường độ giãy giụa dần suy yếu.

Nguyên Dục Tuyết lôi hắn ra khỏi đài phun với độ sâu chỉ tới bắp chân. Sau khi ra ngoài, sắc mặt cậu sinh viên này đã trắng xanh như người chết, miệng mũi chảy ra chút nước đọng, không còn hô hấp. Nguyên Dục Tuyết tiến hành cấp cứu đơn giản, hắn quay mặt đi, bỗng nôn ra một đống nước ao tanh bẩn, vừa ho khù khụ vừa tỉnh lại.

Đống nước hắn nôn ra bốc lên một mùi tanh nồng nặc, thậm chí còn có một ít loại tảo thường chỉ sinh trưởng ở dưới đáy sông.

Nguyên Dục Tuyết đối mặt với hắn.

Dù chỉ gặp một lần, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn nhận ra, người này chính là Trần Minh hôm đó vì nhận "sai đề" mà phải rời khỏi phòng thi.

Trần Minh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thấy Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn thì mới dần hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Hắn ta nói một tiếng cảm ơn, âm thanh khản đặc như bị giấy nhám chà qua.

Tình trạng của Trần Minh khá ổn, có thể chống tay tự ngồi dậy. Thấy hồ nước bên cạnh thì đáy mắt tràn lan một nỗi sợ khó có thể miêu tả ----

Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn sang hồ nước kia. Bọt nước bắn ra dưới ánh mặt trời trong suốt xinh đẹp, không có gì lạ. Nhưng Nguyên Dục Tuyết rất rõ, lúc cậu vớt người này ra, có thứ gì đó đã mượn sóng nước vỗ ra bọt trắng, lặn xuống dưới, không thấy đâu nữa.

"Vừa rồi... Vừa rồi tôi có cảm giác như mình bị lôi xuống đáy biển vậy." Trần Minh bỗng nói. Giọng hắn ta thật sự rất khàn, hiển nhiên vừa rồi ngâm nước đã khiến cổ họng bị tổn thương, nhưng Trần Minh vẫn khó khăn nói: "Tôi vẫn luôn cố gắng vùng vẫy, nhưng tay chân bị cuốn chặt, có thứ gì không ngừng kéo tôi xuống dưới đáy sâu. Mắt mở không ra, thậm chí cảm giác nội tạng cũng bị đè ép sắp vỡ, tôi còn tưởng mình chết rồi, nhưng... Không ngờ tôi còn được vớt lên."


Không chỉ được vớt lên, ở đây vốn chẳng có đáy biển nào hết, bên cạnh hắn ta chỉ là một cái đài phun nước rất nông mà thôi.

Trần Minh cũng cảm thấy mình đang nói khùng điên, trong mắt bọn họ, hắn ta hẳn là một thằng điên ngu tới nỗi sắp chết đuối trong cái hồ này, thế là sợ sệt ngậm miệng. Nhưng Trần Minh lại nghe được Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng trả lời: "Tôi hiểu."

Cậu khẽ rủ mắt, liếc nhìn làn nước trong vắt thấy được cả đáy, cùng với bức tượng nữ thần được dựng ở chính giữa đang không ngừng đổ xuống dòng nước sạch: "... Sắp tới cẩn thận một chút."

Vẫn còn rất lâu mới tới tiết tiếp theo, Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn có thời gian về kí túc thay quần áo. Sau khi vào phòng học, hai người phát hiện gần như tất cả đều đang nhỏ giọng thì thầm, bàn tán chuyện gì đó, vẻ sợ hãi trên mặt cực kì rõ rệt.

"Bạn tôi ở tòa Tiểu Bạch Lâu khu A2 đều bảo người ở chỗ đó sắp chết ngất vì sợ rồi. Tội nhất là đám ở tầng ba ấy, nghe bọn họ kể thì thật sự không ở nổi trong kí túc nữa, đóng cửa lại vẫn còn ngửi được mùi."

"Ừ, đúng thật là... Thảm quá. Tôi có liếc xem ảnh ai đó gửi vào nhóm WeChat còn cảm thấy tối nay chắc không ngủ nổi."

Bởi vì có quá nhiều người thảo luận, Nguyên Dục Tuyết cũng nhanh chóng chắp vá được đầu đuôi sự việc.

Hôm qua kí túc xá khu A2, có thể là bị mộng du, nhưng một sinh viên đã mở cửa ra khỏi phòng kí túc sau giờ tắt đèn.

Người ở chung phòng với cậu ta đều không ngủ say, đúng là có loáng thoáng nghe được tiếng động, nhưng không ai dám mở miệng ngăn cản. Thế là cậu học sinh đó một đi không trở lại, từ hành lang vọng vào vẫn là tiếng quét dọn như mọi ngày.

Cứ như vậy mở to mắt đến hừng đông, bạn cùng phòng của cậu ta hoảng hốt mở cửa, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hành lang đã nôn không ngừng.

Trên sàn nhà, trên trần nhà, trên mặt tường, khắp nơi đều bị trét đầy máu tươi, còn lẫn một ít thịt vụn, rải khắp hành lang trước cửa phòng kí túc của bọn họ. Thậm chí còn thấy được vài bộ phận cơ thể người như tóc hoặc con ngươi...

Mà lúc mở cửa, mùi tanh lập tức ùa vào phòng ngủ, khiến rất nhiều người nôn ọe, bọn họ không dậy nổi dũng khí để bước qua đống có thể là thịt vụn của bạn cùng phòng.

Nhưng vì quy định không được trốn học, họ buộc phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, xỏ một đôi giày có thể đem đi giặt, cố hết sức để không giẫm lên những cục máu kia, bước trên hành lang.


Giờ vẫn chưa hết sợ, không biết tối nay tính làm thế nào để về phòng, để có thể yên tâm nằm ngủ nữa.

Thật ra trong trường vẫn luôn có sinh viên mất tích, mọi người ít nhiều đều biết là những sự kiện ma quỷ kia, dù vài người biến mất cũng không phải chuyện to tát, sẽ không ai đi điều tra ngọn ngành. Nhưng lần này, người "biến mất" chết quá thảm thiết, đến mức dù có vô tâm đến mấy cũng khó mà bỏ qua được, mà lần này còn là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với hiện trường chưa trải qua bất cứ xử lí nào.

Thảo luận về tòa kí túc xá ở khu A2 vẫn chưa kết thúc, trọng tâm câu chuyện của nhóm người lại đổi sang hướng khác, có người lo sợ nhắc nhở: "Mấy bà xem diễn đàn trường chưa, cái bài đăng đang hot mới được treo lên đó..."

Nguyên Dục Tuyết ngẩn người, cúi xuống mở điện thoại lên diễn đàn.

Ngay trang đầu tiên đã có một bài đăng ở trên cùng, tiêu đề vô cùng khiến người ta sợ hãi:

[Đám khốn nạn vì mạng sống mà giế.t chết người yêu, báo ứng của các người tới rồi.]

Người đăng bài là một tài khoản nặc danh, đại khái tiết lộ bí mật trong rừng. Các cặp đôi khi hẹn hò trong rừng cây sẽ gặp phải quỷ, để sống sót, một bên phải giế.t chết người còn lại thì mới có thể thành công thoát ra ngoài.

Giờ, những người khốn khổ bị giết kia đã trở thành lệ quỷ, quay lại đòi mạng.

Cái này dĩ nhiên không phải một bài thông báo hay cảnh cáo khiến người ta phải sợ, cũng không phải một bài được viết ra theo khuôn sáo cũ để thu hút người đọc. Bởi vì dưới bài đăng, chủ lầu còn đính kèm rất nhiều bức ảnh ghi lại tình trạng chết thê thảm của rất nhiều người.

Bị vật nặng rơi từ trên trời xuống đập vỡ đầu tử vong tại chỗ, té ngã ở nhà ăn đúng lúc bị một cây nĩa cắm vào yết hầu gây tử vong, lúc tắm bất cẩn ngã sấp xuống chết đuối trong bồn, còn có cả ảnh người nhảy từ trên cao xuống, máu thịt be bét.

Liên hệ với những gì chủ lầu cung cấp, rất dễ để người đọc nghĩ rằng đây chính là những kẻ "khốn nạn" đó.

Tổng thể mà nói, cái này được coi như là ác giả ác báo. Những người trả lời bài đăng này cũng không sợ, có người nói chỉ cần không làm việc gì trái với lương tâm thì không sợ báo ứng đến phiên mình, thậm chí còn có người vỗ tay khen hay. Nhưng Nguyên Dục Tuyết càng lướt xuống đọc, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, hàng mi khẽ rung...


Những bình luận này đều quá bình tĩnh.

Nếu chỉ được miêu tả bằng chữ, e là rất nhiều người sẽ nói trừng phạt đúng tội. Nhưng chịu tác động về mặt hình ảnh, với mức độ phức tạp của tâm lý con người, thật sự rất khó để rạch ròi cảm xúc được rõ rệt như vậy. Giống như các sinh viên khác trong phòng học lúc này, thường là sợ hãi sẽ chiếm nhiều hơn.

Những tấm hình này là ai chụp?

Những người trả lời bài đăng là ai?

Ai có thể chứng minh nhân vật chính bên trong những bức ảnh đó là đám "khốn nạn" vứt bỏ người yêu, chứ không phải là sinh viên bình thường?

Mà quan trọng nhất là...

Nguyên Dục Tuyết tắt màn hình.

Lúc trước cậu tìm kiếm tư liệu, những nơi công khai như diễn đàn trường đều phong tỏa rất nghiêm ngặt thông tin về các sự kiện ma quỷ, gần như không thấy được ai thảo luận. Nhưng hôm nay không chỉ có bài đăng công khai bàn tán, thậm chí còn được nhân viên nhà trường gắn lên trang đầu.

Giống như mọi chuyện đã bắt đầu mất kiểm soát.

Phòng học nhốn nháo tiếng trò chuyện, cho đến khi giáo viên bước lên bục giảng vẫn chưa ngừng lại.

Khi bà hắng giọng, đám học sinh mới nhận ra, ngậm miệng nhìn bà.

Trên bục giảng không phải là giáo viên bộ môn này của họ, mà là chủ nhiệm Nghiêm mặc áo khoác màu xanh ngọc.

Khi tất cả kinh ngạc nhìn bà, bà cũng mở miệng nói: "Tôi sẽ chiếm dụng tiết đầu của môn này để công bố bảng xếp hạng điểm thi giữa kì vừa rồi."

Bảng xếp hạng --- Bọn họ còn tưởng lên hệ thống giáo vụ xem là được. Thế mà còn dành riêng một tiết để công bố, có vẻ rất trịnh trọng. Học sinh ngồi ở dưới không hiểu gì, còn thấy hơi xấu hổ chột dạ.

Mà bất ngờ hơn nữa là, hiệu suất phê chữa bài thi của nhân viên nhà trường thật sự quá nhanh. Với đống đề kì quái không theo quy luật nào đó, bọn họ còn tưởng ít nhất phải mất nửa tháng mới có bảng xếp hạng thành tích.


Mà đám sinh viên vì "sai đề" mà bỏ thi cũng trợn tròn mắt ---- Cứ ù ù cạc cạc rớt tín chỉ như vậy sao?

Chủ nhiệm Nghiêm trông có vẻ càng thêm gầy gò. Bà đứng trên bục giảng, chỉ còn da bọc xương, như thể một cơn gió cũng đủ đẩy ngã, hốc mắt hãm sâu, giọng đọc lại vô cùng dõng dạc:

"Nguyên Dục Tuyết, 120 điểm tuyệt đối, xếp thứ nhất toàn trường."

Bởi vì Nguyên Dục Tuyết vốn là thánh học nổi tiếng trong khoa, đối với điểm số này của cậu, không ai có thắc mắc. Chỉ có Tăng Bạch ngồi cạnh Nguyên Dục Tuyết thì ngạc nhiên chửi một câu: "Á đù thang điểm 120, tôi còn tưởng 100 là max rồi chứ."

Nguyên Dục Tuyết: "..."

"Đường Viễn, 103.3, xếp thứ 11 toàn trường."

"Tăng Bạch, 97.4, xếp thứ 14."

"Giới Chu Diễn, 96, xếp thứ 16."

"Hiểu Vân, 92.7, xếp thứ 23."

....

"Phương Tư Văn, 83.9, xếp thứ 99."

Chủ nhiệm Nghiêm đọc đến đây thì hơi ngừng lại vài giây, sau đó báo tiếp các thứ tự còn lại.

Từ bảng xếp hạng có thể thấy tỉ lệ sinh viên đạt điểm tiêu chuẩn trong kì thi lần này không cao... Thế là đám sinh viên tròn mắt há mồm, còn hơi lo lắng, khe khẽ bàn luận xem có được thi lại không.

Không ngờ chủ nhiệm Nghiêm đứng trên bục giảng lại nghe được đối thoại của họ, bà buông phiếu điểm trong tay, bỗng nói: "Không có thi lại."

"Không cần phải thi lại."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi