VŨ KHÍ HÌNH NGƯỜI

92. Khu vực an toàn - Kinh Đô Địa Ngục (5): Cậu ta mới thật sự là đứa con của ác ma.

Edit: Ry

Huống hồ lần này Nguyên Dục Tuyết đã không còn may mắn như ván trước.

Phương Thận có thể nhìn thấy, cậu rút một lá 9 chuồn. Tạo thành bài cao, điểm số còn không lớn.

Phương Thận chậm rãi rút ra lá cuối "10 cơ" của mình, lá bài được úp xuống, y còn che trước mặt, nở một nụ cười thân thiện với Nguyên Dục Tuyết.

Ván cược này đã kết thúc ngay từ lúc bắt đầu.

Vẫn là Nguyên Dục Tuyết lật bài trước. Là người chơi mới, đầu ngón tay cậu nhấc mép bài lên, dùng một tư thế khá xinh đẹp lật quân bài của mình. Ánh mắt Phương Thận cũng di chuyển theo đầu ngón tay Nguyên Dục Tuyết cùng với lá bài poker được lật lên, nhìn thấy con số đúng như dự đoán.

"8 chuồn".

Phương Thận khẽ gật đầu, dùng giọng điệu khó có thể miêu tả nói: "Khởi đầu không tồi."

Nguyên Dục Tuyết không trả lời --- Phương Thận cũng không để ý, lật lá bài đầu tiên trước mặt mình lên, là lá "10 bích" y tỉ mỉ chọn lựa.

Lần lật bài đầu tiên y thắng.

Phương Thận vơ đống thẻ về phía mình, hơi kiêu căng gật đầu với Nguyên Dục Tuyết ---

Cho tới giờ, thẻ đánh bạc trong tay Nguyên Dục Tuyết cũng chưa tiêu hao, thậm chí qua ván đầu còn kiếm được 100 điểm tích lũy, nhưng đó chỉ là trận khởi đầu mà thôi.

Hai bên lại bỏ ra 800 điểm, trong ao cược lúc này là 1600 điểm tích lũy.

Lá bài thứ hai do Phương Thận lật trước, y lật ra lá "10 rô" của mình, vờ như kinh ngạc khẽ nhướng mày, khá hài lòng tán thưởng nói: "Không tồi."

Bài trong tay y đã thành dạng bài hình nhỏ nhất là "một đôi", cộng thêm con số 10 cũng không tính là nhỏ, tỉ lệ thắng rất lớn, lộ vẻ đắc ý hớn hở như vậy cũng là bình thường. Huống hồ Phương Thận biết rõ, mục tiêu của y không phải "một đôi", mà là thứ gần với sảnh nhất, "sám".

Đương nhiên hiện giờ đã đủ gây áp lực cho đối phương. Nụ cười trên môi Phương Thận càng thêm nho nhã, y điều chỉnh lại tư thế ngồi, hai tay khoanh lại đặt trước bàn. Ánh mắt lia tới, rơi trên mặt bàn phía trước Nguyên Dục Tuyết, dường như đang tò mò không biết thiếu niên rút được quân gì.

Nguyên Dục Tuyết không phải kiểu thích thừa nước đục thả câu, sau khi Phương Thận lật bài, cậu cũng giở lá bài trước mặt lên. Mà con số trên lá bài đó đập vào mắt Phương Thận --- Nụ cười của y cứng lại. Một phản ứng kinh ngạc khó có thể che giấu, nếu là ở sòng bạc khác, loại phản ứng này của Phương Thận sẽ khiến người ta nghi ngờ y gian lận, là sai lầm một tay lão luyện trong việc che giấu cảm xúc như y không nên phạm phải.

Huống hồ đây chỉ là một ván cược trị giá 800 điểm tích lũy, lúc chơi dã man nhất, cho dù có là 8000 điểm tích lũy Phương Thận cũng có thể mắt không chớp vứt ra ngoài. Nhưng khi đó y là thiếu niên hăng hái, là cái tuổi dám liều cũng dám chắc thắng lợi trong tay, so với lúc này bị đả kích vì hỏng kế hoạch là hai loại tâm tính hoàn toàn khác biệt.

Phương Thận nhìn chằm chằm lá bài trong tay Nguyên Dục Tuyết --- Có thế nào cũng không nghĩ ra tại sao nó không phải là quân 2 rô mà mình nhìn thấy.

Mà lại là 10 chuồn.

10 chuồn ngang với 10 rô của y, trong poker 3 cây không quy định chất nào lớn hơn, thế nên ván này họ hòa, thu hồi tiền cược của mình.

Trông như cả hai ngang tay, không ai bị thiệt thòi. Thậm chí bên phía Phương Thận còn có ưu thế hơn: Y đã góp được "một đôi", bên Nguyên Dục Tuyết chỉ là bài lẻ 8 chuồn và 10 chuồn.

Nhưng Phương Thận biết, lá cuối cùng của Nguyên Dục Tuyết là 9 chuồn!

Nói cách khác cậu có thể tạo thành sảnh, còn là loại bài hình lớn nhất, sảnh cùng chất chuồn.


- -- Thứ duy nhất lớn hơn "sám" trong tay y, thùng phá sảnh.

Nguyên Dục Tuyết ném 16 thẻ vào trong ao cược, những đồng tiền viền vàng được khảm nạm tinh xảo rơi vào trong chiếc hố, va chạm với nhau vang lên những tiếng kim loại đinh đang êm tai.

Trong sòng bạc, gần như từng giây từng phút, mỗi ngóc ngách đều vang lên thứ âm thanh tương tự, là bản sonat của đồng tiền, là tiếng chuông tang kéo người ta vào vòng xoáy của d.ục vọng.

Có người nghe được âm thanh này thì sợ hãi, mà Phương Thận nghe được lại trở nên cuồng nhiệt. Nhưng lúc này, máu trong người y lại không bị kí.ch thích, thậm chí còn rùng mình. Phương Thận dùng một loại ánh mắt cẩn thận, tương đối kiềm chế nhìn về phía Nguyên Dục Tuyết.

Là một người chơi mới, động tác ném 16 thẻ đánh bạc của Nguyên Dục Tuyết quá tùy ý, cũng quá bình tĩnh thờ ơ, không giống dân cờ bạc, như thể cậu hoàn toàn không quan tâm chút điểm thắng thua ấy, chỉ là một vị khách tiện tay vào chơi mà thôi.

Trong tình huống không ai biết lá thứ ba là gì, dựa theo tỉ lệ thắng hiện giờ, Nguyên Dục Tuyết không nên có thái độ thảnh thơi như vậy, ít nhiều cũng nên thấp thỏm một chút chứ?

Nhưng cậu ta lại không.

... Là trùng hợp sao?

Phương Thận bắt đầu thuyết phục mình, là y nhìn nhầm lá bài kia, nhìn nhầm kí hiệu của 10 chuồn thành 2 rô --- Có thể sao?

Căn bản là không thể nào!

Phương Thận rất rõ, trong sòng bạc không có cái gọi là sơ ý, mọi kết quả tưởng như may mắn lại là hiển nhiên. Y đã giả heo ăn thịt hổ khiến không ít khách cược phải ngã ngựa, không có chuyện nhìn nhầm kí hiệu được. Cược bài gần như là bản năng giống ăn uống, có lẽ sẽ có lúc hoa mắt, nhưng tuyệt đối không bao giờ phạm loại sai lầm nghiêm trọng này --- Trừ khi y thật sự cần về quê dưỡng lão.

Nếu như ôm ý nghĩ may mắn chỉ là một chút sơ sẩy với đánh cược, y sẽ bị đối phương đùa bỡn, bước vào vực sâu vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi.

Nụ cười của Phương Thận đã phai nhạt, y khẽ mím môi. Nhìn từ phía bên sườn thì khuôn mặt y đã căng cứng thành góc cạnh, không còn vẻ nho nhã lúc trước, thậm chí còn hiện chút công kích, có phần giống với khí thế thời trẻ.

Cho nên Nguyên Dục Tuyết làm thế nào để nhìn thấu thủ đoạn của y?

Cậu ta giấu bài? Hay là dùng phương pháp đặc biệt nào đó gian lận? Ván này nên phá như thế nào?

Phương Thận ngẫm nghĩ, càng thêm thận trọng, tay không ngừng mân mê thẻ cược, cuối cùng cũng ném 16 thẻ vào ao rồi nói: "Mở bài."

Y lật bài mình lên, một lá 10 cơ.

Mặt bài đã hình thành, ba con 10, một bài hình tương đối lớn. Phương Thận lại chẳng có vẻ gì là vui, chỉ thản nhiên nói: "Đúng là trùng hợp."

Đúng là trùng hợp, y không chỉ rút được 3 quân 10, mà con 10 cuối cùng còn nằm trong tay đối phương. Loại xác suất này chỉ e chơi cả trăm ván cũng khó thấy được một lần.

Phương Thận kín đáo quan sát vẻ mặt của Nguyên Dục Tuyết, thấy thiếu niên vẫn bình thản, không có cảm xúc gì nhìn quân bài poker trong tay, đáy lòng lập tức chìm xuống. Y nghĩ, Nguyên Dục Tuyết chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì đó để thấy được quân bài.

Lá bài cuối cùng được lật lên. Quân "9 chuồn" lại chướng mắt như vậy, khiến con ngươi Phương Thận cũng co rụt theo.

"8 chuồn, 9 chuồn, 10 chuồn", thùng phá sảnh.

Nguyên Dục Tuyết thắng.

Ngón tay Phương Thận hơi căng cứng, nhưng lúc này y lại cười ra tiếng, chầm chậm vỗ tay tán thưởng: "Nguyên Dục Tuyết, vận may của cậu tốt thật đấy, quả nhiên là nữ thần may mắn sẽ ưu ái người mới tuổi trẻ xinh đẹp hơn."


Nguyên Dục Tuyết đang thu 32 đồng tiền cược trong ao về, nghe thấy câu khích lệ có thể nói là chân thành của Phương Thận thì cũng không phản ứng mấy, chỉ gật đầu đáp: "Cũng bình thường."

Ván cược thứ ba sắp bắt đầu, Nguyên Dục Tuyết đã thắng được 1700 điểm tích lũy trên chiếu bạc.

Đây gần như là số điểm tối đa mà một người chơi bình thường phải liều mạng vượt ải, hoàn thành tất cả nhiệm vụ chi nhánh trong phó bản mới miễn cưỡng tích được ra. Với rất nhiều người chơi mới, số điểm này càng là thứ họ phải móc sạch tài sản mới lấy được ra. Có điều với một người quản lý sòng bạc khổng lồ như Phương Thận, nó chỉ là một con số nhỏ không đáng để y ghé mắt. Nhưng con số nhỏ này bây giờ đang khiến y đổ mồ hôi ròng ròng.

Y đã tính sai, người trước mặt này không phải cừu non thơm ngon vô hại, hàm răng sắc mà đối phương che giấu đủ để xé rách miệng y, khiến y chảy hết máu mà chết.

Nguyên Dục Tuyết lại tiện tay ném vào trong ao cược 16 thẻ đánh bạc, động tác vô cùng xinh đẹp, ném cũng rất chính xác, giống như một cậu ấm đã quen trò ném thẻ vào bình rượu.

Dáng vẻ hờ hững đó như thể cậu chỉ đang tiêu 16 điểm tích lũy mà thôi.

Phương Thận ngơ ngác nhìn theo mấy đồng xu, lúc dealer xáo bài xong, chuẩn bị xòe bài, y bỗng mở miệng: "Chờ chút."

Dealer rất nghe lời dừng tay, mà Nguyên Dục Tuyết cũng giương mắt, thản nhiên nhìn y.

Ánh mắt thiếu niên tựa gió tuyết, hờ hững mà lạnh thấu xương. Rơi trên người Phương Thận khiến y rùng mình, đầu óc càng thêm tỉnh táo.

"Xin lỗi." Phương Thận dè dặt giải thích: "Ban nãy tôi cầm bài có hơi căng thẳng nên đã bẻ một góc bài, vậy không ổn lắm, chi bằng chúng ta đổi một bộ mới."

Y ra hiệu cho dealer kiểm tra bài, mà dealer tỉ mỉ xem xét xong, như thể phát hiện một dấu vết nào đó, khẽ gật đầu xác nhận với Phương Thận, sau đó nhìn sang Nguyên Dục Tuyết hỏi ý.

Đang ở sân nhà mình, bỗng dưng muốn đổi bài không phải chuyện gì quá đáng, chỉ là không được khí phách lắm.

Nguyên Dục Tuyết nhìn bộ bài poker xong cũng gật đầu: "Được."

Dễ nói chuyện tới bất ngờ.

Phương Thận hơi nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nở nụ cười nhã nhặn: "Làm phiền rồi."

Lần này đổi sang một bộ bài có hoa văn màu trắng. Kiểm tra như thường lệ, Nguyên Dục Tuyết không có bất cứ ý kiến gì, dealer xáo bài xong lại xếp chúng thành hình quạt xinh đẹp.

Không giống với bộ poker màu đen ban nãy ---

Phương Thận tháo chiếc kính đơn xuống, gấp gọn lại bỏ vào túi áo.

Đây là một bộ bài không có bất cứ mánh khóe gì.

Phương Thận biết Nguyên Dục Tuyết đã phá giải kĩ xảo của mình. Thậm chí có khả năng là kĩ xảo của cậu còn mạnh hơn y, có thể nhìn ra được bộ bài kia có vấn đề, còn biết biến đổi và che giấu. Trong khoảng thời gian ngắn, Phương Thận không tìm được cách kiềm chế hay phá giải kĩ xảo của Nguyên Dục Tuyết.

Vậy thì dứt khoát được ăn cả ngã về không, chơi một ván không chịu ảnh hưởng của bất cứ yếu tố nào, vô cùng "công bằng".

Phương Thận ngồi nghiêm chỉnh, khí thế biến hóa một cách vi diệu.

Y leo được lên tới chức quản lý của Viên Mộng cũng không chỉ bằng mấy kĩ xảo kia, chủ yếu là dựa vào kĩ thuật đổ xúc xắc, hoặc là vận may.


Sau khi dealer xáo bài, Phương Thận chăm chú quan sát bộ poker màu trắng, hơi nhắm mắt lại, đáy lòng nảy sinh dự cảm mãnh liệt. Cảm giác huyền bí nhanh chóng lướt qua não bộ giống như ánh sáng chợt lóe, mà Phương Thận thì tóm được cái đuôi của nó, cùng thời khắc đó, ngón tay vô thức vươn về một phía ---

Phương Thận mở mắt ra, cơ thể vì kích động mà khẽ run, ngón tay lại vững vàng rút ra một lá bài.

So ra thì quy luật rút bài của Nguyên Dục Tuyết lại chẳng có mánh khóe huyền bí gì, chỉ rút lá ngoài cùng, một, hai, ba, dùng tốc độ cực nhanh hoàn thành giai đoạn rút bài... Đây còn là trong tình huống mỗi lần rút Phương Thận đều nhắm mắt cầu nguyện, kéo dài thời gian.

Động tác của Nguyên Dục Tuyết khiến Phương Thận không thể hiểu được.

Lượt thứ nhất là Nguyên Dục Tuyết lật bài, cậu rút được "A bích".

Quân bài lớn nhất.

Dù Phương Thận có rút được A thì ván này tối đa cũng chỉ hòa được thôi.

Tình huống trước mắt châm chọc như một trò đùa tăm tối. Lúc Phương Thận gian lận, Nguyên Dục Tuyết rút được quân nhỏ nhất là 2 bích, giờ đổi sang bộ bài mới, phát đầu tiên cậu đã rút được quân lớn nhất là A bích. Điều này khiến nhịp thở của Phương Thận trở nên dồn dập, bỗng cảnh giác một cách kì lạ, y lật bài mình lên, 10 cơ.

Thua một cách rõ rệt.

Phương Thận không nói năng gì, chỉ nhìn Nguyên Dục Tuyết lấy 32 thẻ trong ao cược.

Trước khi lần rút bài thứ 2 bắt đầu, phải tiếp tục bỏ vào ao cược 32 thẻ.

Phương Thận đặt tiền cược theo Nguyên Dục Tuyết.

Ván này Phương Thận rút trước, y bình tĩnh cầm bài, lại quay mặt sau ra hôn một cái, dựng thẳng mặt trước đối diện với Nguyên Dục Tuyết, để cậu nhìn kí hiệu trên đó.

Đôi mắt Nguyên Dục Tuyết phản chiếu mặt bài, bình thản, không có bất cứ kích động cuồng nhiệt nào của người sa vào cá cược, như một người đứng xem. Mà lúc này Phương Thận lại hỏi: "Là quân gì vậy?"

Nguyên Dục Tuyết đáp: "J cơ."

Phương Thận đặt bài xuống trước mặt.

Quả nhiên là J cơ. Nguyên Dục Tuyết không lừa y, mà giờ cũng không cần thiết phải lừa y.

Nếu so điểm thì J cơ là quân bài lớn, thắng được nó chỉ có Q, K và A. Mà hiện giờ y rút được 10 và J, chỉ cần bốc được Q hoặc 9 là có thể tạo sảnh. Mà nếu quân Q và 9 đó là chất cơ thì nó sẽ là thùng phá sảnh.

"10, J, Q", "9, 10, J".

Kể cả khi cùng là thùng phá sảnh thì bộ ba này vẫn đứng thứ 3 hoặc thứ 4.

Nhưng Phương Thận không hề cảm thấy nhẹ nhõm, y chăm chú nhìn Nguyên Dục Tuyết lật bài của mình ---

Bài của Nguyên Dục Tuyết là "K bích".

Đầu Phương Thận ong một tiếng, choáng váng.

Không thể nào, tại sao có thể trúng xác suất nhỏ như vậy được, chắc chắn là Nguyên Dục Tuyết gian lận!

Nhưng đáng buồn là Phương Thận nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn với những ngón thon dài kia của đối phương, không hề phát hiện bất cứ động tác nào khác ngoài lật bài. Thậm chí ống tay áo Nguyên Dục Tuyết còn được xắn lên một đoạn, để lộ phần cổ tay tái nhợt, không hề có chỗ nào để giấu bài.

Y không phát hiện được sơ hở của Nguyên Dục Tuyết.

Lúc này Phương Thận đổ mồ hôi như tắm, không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể nhìn Nguyên Dục Tuyết thu về 64 thẻ đánh bạc.

Đến lúc này, y đã thua mất 6500 điểm tích lũy.


Số điểm tích lũy này trông thì rất nhiều, với Phương Thận thì vẫn chưa đạt tới mức đau lòng. Nhưng điểm đáng sợ là y không thể dứt ra được, xu đánh bạc về sau sẽ như vết dầu loang, cho dù là y cũng không thể trả nổi ván bài cuối cùng có tiền cược lên tới 100000*.

*Tính sương sương thì ván cuối là 2^10 x 100 = 102 400 điểm nha bà con.

Như thế sẽ hủy hoại y.

Lúc còn trẻ Phương Thận dám cược với người ta là vì khi ấy y không có gì hết, cùng lắm là gán cái mạng rách của mình cho người ta. Nhưng giờ khác rồi, y là quản lý của Viên Mộng, là Phương quản lý được mọi người kính trọng, không cần phải liều mạng bất chấp nguy hiểm làm nhiệm vụ kiếm chút ít điểm tích lũy, y có thể dễ dàng leo lên bảng xếp hạng tổng điểm tích lũy.

Nhưng y lại đánh cược với Nguyên Dục Tuyết.

Lúc này Phương Thận vô cùng hối hận, tại sao mình không để tay cược khác ra, tại sao không để "Hoàng Hậu" ra đấu với Nguyên Dục Tuyết, hết lần này tới lần khác lại muốn tự nhúng tay, để rồi cuối cùng hãm sâu trong cái vũng bùn này --- Y sợ.

Sợ phải cược.

"Quản lý Phương?"

Tiếng dealer vang lên, dè dặt nhắc nhở quản lý Phương đặt cược.

Lúc này bên trong ao cược, Nguyên Dục Tuyết đã đẩy 64 thẻ vào trong. Những chiếc thẻ đánh bạc sáng lấp lánh như những đồng vàng chồng chất trong ao cược, hình thành độ cong chập trùng, như một núi vàng hoặc một kho báu cỡ nhỏ.

Trên thực tế, xét theo số điểm tích lũy tương ứng với nó, nói nó là kho báu cũng không có gì không đúng.

Ngón tay Phương Thận lạnh buốt, gần như không ý thức được hành vi của mình lúc này cứng ngắc đến kìa lạ. Lúc đẩy thẻ cược vào trong ao, thậm chí y còn đẩy thiếu một thẻ, bị dealer nhắc nhở mới lại ngơ ngác bổ sung.

Hiện giờ trong ao cược có tổng cộng 128 thẻ đánh bạc.

Với rất nhiều người chơi, đây là số điểm họ có sống hết đời trong phó bản cũng khó có thể tích lũy được.

Phương Thận cảm thấy cổ họng mình khô rát, như thể có thứ gì đó chặn ở khí quản làm họng y ngứa ngáy, rất muốn nôn ra.

Cảm giác căng thẳng khiến người ta muốn nổi điên này, đã lâu lắm rồi y không trải qua.

Sau khi đặt tiền cược, Phương Thận cũng lật lá bài thứ ba của mình lên.

Dealer đã từng chứng kiến vô số kì tích ở sòng bạc cũng không nhịn được thở ra một tiếng, như đang cảm thán trước vận may của Phương Thận.

Lá bài cuối cùng của y là "Q cơ"!

10, J, Q cùng chất. Thùng phá sảnh, loại bài hình cao nhất, thậm chí bài này còn xếp thứ ba trong thùng phá sảnh.

Nhưng Phương Thận không cười nổi, y cảm giác mọi thứ đều nằm trong tính toán của Nguyên Dục Tuyết. Cậu ta trước đó chỉ là muốn đùa bỡn đối thủ, đưa người ta lên Thiên Đường rồi lại tống xuống Địa Ngục.

Cậu ta chính là ác ma đáng sợ nhất!

Từ lúc Nguyên Dục Tuyết rút được "A bích", "K bích", lá bài thứ ba của cậu ta chắc chắn là "Q bích", là thùng phá sảnh lớn nhất. Thùng phá sảnh 10, J, Q thì sao, ai mà hơn được cậu ta!

Cảm giác bị người tùy ý trêu đùa trong lòng bàn tay này khiến Phương Thận không khống chế được mà run rẩy. Con ngươi thít chặt, y sợ hãi nhìn Nguyên Dục Tuyết, dường như thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt đã hóa thành ác ma, đang làm vẻ mặt độc ác đùa bỡn y.

Phương Thận như thấy được Nguyên Dục Tuyết nở một nụ cười rất nhạt, chỉ trong một thoáng.

Nụ cười tùy ý đó lại khiến con người ta rơi xuống Địa Ngục.

Y đã hoàn toàn rơi vào trong cạm bẫy của người khác.

Trước khi Nguyên Dục Tuyết lật lá bài cuối lên, Phương Thận bỗng nói: "Khoan, xin chờ chút!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi