98. Sống Thử Ở Nhà Ma (5): Có thứ gì đó rơi từ trên lầu xuống, nghe cái "rầm".
Edit: Ry
Bát canh thịt đó lại thơm một cách lạ thường.
Mùi của nó rất nồng, người chơi đang ngồi cách cực xa vẫn ngửi được. Nồi canh này giống như một thúng dầu trơn bỏ đầy thịt thừa và xương cốt, nấu lên, không thể nói là ngon, nhưng không hiểu sao nó lại khơi gợi cảm giác thèm thuồng của mọi người. Họ không kìm lòng được đứng dậy nhìn nồi canh nho nhỏ, trông như rất muốn được chia cho một chén.
Mà chị Đỏ lại thảng thốt, bị mùi thịt kia hun cho ngây người. Chẳng hiểu sao lúc này chị thèm ăn vô cùng, nuốt một ngụm nước bọt, rất muốn bất chấp tất cả nhấm nháp món canh kia --- Nhưng chị bị Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng kéo lại. Ngón tay lành lạnh của thiếu niên giống như bông tuyết rơi trên da, lạnh buốt, khiến chị rùng mình, tỉnh táo lại nhận ra, sao mình có thể mất kiểm soát như vậy.
Với cả canh mà chị nấu là canh ngọt, sao tự dưng lại thành nồi canh thịt sặc mùi thế kia?
Sắc mặt chị có chút khó coi, nhưng đã lí trí trở lại, ánh mắt nhìn chằm chằm nồi canh quen thuộc kia.
Bên cạnh nồi có đặt một chiếc thìa to, Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, bỏ thìa vào trong nồi vớt thứ bên dưới ra. Đó là một đống thịt nát thành cục đỏ thẫm trông như nội tạng bị nấu chín. Mùi thịt càng thêm nồng, Tiểu Minh ngồi gần đó đã đứng dậy, tuy vẫn là vẻ nhút nhát, nhưng cậu ta như bị hút hồn, cánh mũi hấp háy, hiếm thấy mà to gan hỏi Nguyên Dục Tuyết và chị Đỏ: "Tôi có thể... Xin một ngụm không?"
Những người khác cũng có cùng ý tưởng, ví dụ như lão Vương do dự không biết có nên mở miệng không, dù sao thì ông cũng chỉ uống một ngụm thôi, đúng một ngụm thôi... Chắc là sẽ không bị từ chối đâu.
"Tốt nhất là đừng." Nguyên Dục Tuyết đặt cái thìa xuống, một lần nữa đậy nắp nồi, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi thịt thoang thoảng. Cậu hết sức tỉnh táo, bình thản trần thuật: "Đây là thịt lấy ra từ trong robot quét rác."
"...?!"
Chấn động gây ra cho nhóm người chơi có hơi lớn, nhất là mấy người vừa rồi còn thèm canh. Họ nghe Nguyên Dục Tuyết nói vậy, biết là mình vừa mới thèm thịt người, lập tức thấy buồn nôn.
Nhưng họ cũng chỉ tin cậu trong khoảnh khắc đó. Mất vài giây mới phản ứng lại, nấu thành canh rồi thì sao nhìn ra được trong đó có thịt gì, thịt nào chẳng là thịt đâu có gì đặc thù. Bảo nó là đống thịt vừa lấy ra từ máy quét rác thì càng vô lí... Thứ như vậy, sao mà phân biệt được.
Thế là ánh mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết trở nên hoài nghi, nghi ngờ cậu cố ý dọa mọi người.
Nhưng thật sự vẻ mặt của Nguyên Dục Tuyết quá nghiêm túc, lời nói cũng hết sức bình thản, thế nên mới khiến phản ứng đầu tiên của mọi người là tin tưởng, chứ không phải cân nhắc mức độ logic.
Nguyên Dục Tuyết không định giải thích thêm, chỉ lùi lại, đẩy nồi canh kia ra xa hơn một chút.
Mà sắc mặt A Kiếm thoáng thay đổi, y do dự một hồi, quyết định đi lấy cái thùng chuyển phát nhanh mình đã niêm phong, mở ra trước mặt mọi người.
Bên trong chiếc túi kín chỉ còn sót lại chút máu, thịt và tóc đều không thấy đâu. Sắc mặt A Kiếm không được đẹp lắm, y nhìn thùng chuyển phát trống không, lại liếc nhìn nồi canh thịt thơm nồng, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng hiểu.
Nồi canh đó thật sự dùng đống thịt nát kia... Nấu ra.
Lão Vương không chịu nổi, buồn nôn vô cùng, phải cố nuốt xuống. Mùi thịt thơm lừng kia, sau khi biết thành phần của nó, không rõ từ lúc nào đã trở nên tanh tưởi khó ngửi. Giống như mùi thịt để thối mấy ngày, bị nấu lên thành một mùi quái dị, làm gì còn thơm ngon nữa. Thậm chí còn không hiểu sao trước đó mình lại muốn ăn cái thứ này, lập tức quay đầu, che mũi che miệng đứng cách ra một chút, có lẽ là sợ mình sẽ phun đầy bàn.
Sắc mặt của những người khác cũng không mấy tốt đẹp. Tiểu Minh ngơ ngẩn ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt tái nhợt, dường như bị dọa đến ngây dại.
A Kiếm không nói một lời, bưng nồi canh kia đi, định đổ hết mấy thứ bên trong. Nguyên Dục Tuyết nhìn động tác của y, hơi ngẩn người, ánh mắt di chuyển theo chiếc nồi. Lão Vương lại tưởng là cậu phát hiện ra gì khác, dè dặt hỏi: "Còn vấn đề gì sao?"
Nguyên Dục Tuyết im lặng một lát mới đáp: "... Không có canh ngọt."
Lão Vương: "..."
Lời Nguyên Dục Tuyết nói lại không giống phàn nàn, mà kiểu hơi thất vọng, có vẻ vừa ngoan vừa săn sóc hiểu chuyện.
Ban đầu lão Vương không biết nói gì, nhưng thấy Nguyên Dục Tuyết như vậy, lại cảm thấy hình như cũng tội thằng bé thật...
Tâm trạng tốt đẹp của chị Đỏ vốn bị nồi canh thịt kia phá tan tành, nghe Nguyên Dục Tuyết nói thì không hiểu sao lại thấy đỡ hơn. Chị khẽ gẩy điếu thuốc trong tay, nhướng mày: "Lát nữa chị nấu nồi khác cho, lần này sẽ để ý, không cho mấy thứ kì quái xuất hiện nữa."
Nguyên Dục Tuyết rất dễ dỗ, lập tức gật đầu nói cảm ơn chị Đỏ.
A Kiếm trở về, canh thịt người đã xử lý xong, đương nhiên không để lại dụng cụ, chắc cũng vào thùng rác hết. Mọi người ăn ý không hỏi y xử lý như thế nào.
Vốn đã không có khẩu vị, trải qua một phen rửa tội đầy máu thịt thế này, cả đám càng không mấy hứng thú buông đũa. Chỉ có mình Nguyên Dục Tuyết là cụp mắt, ăn nốt miếng cơm cuối đã nguội trong bát. Google ?gay tra?g + ?R?? ?R??ỆN.VN +
Tiểu Minh có vẻ còn chưa hết sợ, thấy động tác của Nguyên Dục Tuyết thì không khỏi kinh ngạc hỏi: "Cậu vẫn còn ăn được à?"
Nguyên Dục Tuyết không hiểu sao cậu ta lại thấy kinh ngạc, giải thích: "Tôi không chạm vào nước canh."
Nên không cần rửa tay.
Tiểu Minh bất lực, ý cậu ta không phải thế... Gặp phải mấy thứ đó mà sao vẫn còn khẩu vị vậy.
Nguyên Dục Tuyết ăn cơm xong, cùng chị Đỏ dọn bát đũa, mang vào máy rửa bát trong bếp. Giữa chừng Nguyên Dục Tuyết phát hiện máy rửa bát cũng có dấu hiệu sắp hỏng, thế là đổi một vài linh kiện, điều chỉnh xong mới ra ngoài.
Người chơi khác cũng tản ra, ít nhiều đều không mấy bình tĩnh --- Mới ngày đầu tiên mà đã xảy ra chuyện, chỉ e sau này bọn họ muốn ăn cơm cũng phải cẩn thận một chút, sợ trong thức ăn lại xuất hiện mấy thứ kì quái.
Qua giờ cơm tối, tuy vẫn còn sớm, nhưng ban đêm thường là thời gian nguy hiểm nhất trong phó bản, thế nên tất cả mọi người đều về phòng nghỉ sớm. Kể cả mấy người chơi kì cựu, trừ khi cốt truyện yêu cầu, còn không sẽ không lang thang ở ngoài vào ban đêm. Người chơi mới thì có bản năng xu lợi tỵ hại, thời điểm nguy hiểm như ban đêm cũng sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng mình. Chỉ có mỗi Tiểu La nói muốn xem phim hoạt hình, ở lại phòng chiếu phim thêm một lát, nhưng cũng chạy về phòng mình trước khi trời hoàn toàn tối hẳn.
Theo lý mà nói, bọn họ tập trung lại ngủ cùng một chỗ sẽ an toàn hơn, trong phó bản cũng không cần ngại này kia. Nhưng phó bản này, chủ nhà lại yêu cầu mỗi người ở một phòng cố định --- Nếu không thì ai gọi là sống thử nữa, sao thuyết phục được quần chúng.
Có điều chỗ này mà là nhà ma thật, các người chơi cảm thán, thì điều kiện sống vẫn thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều phó bản khác.
Đệm giường mềm mại bồng bềnh, gối còn là loại lông thiên nga thượng hạng, phòng cũng rộng, không hề bí bách, bài trí ấm áp xinh đẹp. Nếu không phải bối cảnh của nó không được tươi đẹp lắm thì chỗ này thật sự rất thích hợp để sinh sống.
Có người chơi cẩn thận, sau khi trở lại phòng thì trước hết là khóa cửa, rồi bố trí một vài thứ đơn giản.
A Kiếm chất đầy quần áo và gối không dùng đến ở nửa giường khác --- Nghe nói nếu để trống không gian quá lớn trên giường, sẽ hấp dẫn quỷ tới ngủ cùng.
Lại kiểm tra xem trong phòng có cửa hay cửa sổ đối diện, TV, gương hay các loại vật phẩm đặc thù nào khác*. Che lại gương trong phòng và trong nhà tắm, chú ý tới hướng để giày... Nếu giày chỉ vào giường thì sẽ dẫn đường cho quỷ.
*Gốc là 又关注完房间内没有对应的门, 窗, 电视, 镜子或是特殊物品. Tui đoán kiểu kiểm tra xem có cửa, cửa sổ hay bất cứ thứ gì ma quỷ có thể chui ra mà đối diện với giường không.
Làm xong tất cả những chuyện rườm rà này, tuân theo những kiêng kị của mình, A Kiếm mới trở lại giường nằm. Y liếc nhìn con mắt điện tử, số khán giả vậy mà còn đông hơn ban ngày, cũng không biết y ngủ thì có gì hay mà xem. Nghĩ đến nhắc nhở nhiệm vụ, A Kiếm do dự một hồi vẫn không tắt phát sóng, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếp tục đề cao cảnh giác.
Lão Vương nằm trên giường, lúc này đã ngủ say. Con mắt điện tử lơ lửng bên cạnh ông, đong đưa qua lại trong căn phòng, tự do quay chụp.
Chị Đỏ lại đặt một cái đạo cụ bên giường, ánh sáng nhạt bao phủ lấy đầu giường. Chị nằm xuống chợp mắt nghỉ ngơi, tiện thể cố định con mắt điện tử ở một vị trí.
Ở trong phòng Tiểu Minh, cậu ta co rúm trốn trong chăn, được sợi bông mềm mại bao trùm, không thấy mặt mũi, từ đầu đến chân không một kẽ hở, có vẻ rất sợ. Mà con mắt điện tử kia đã bị tắt, trong suốt lơ lửng cạnh giường.
Tiểu La nằm trên ghế sô pha trong phòng, mở chiếc TV ở đối diện --- Khác hoàn toàn với lúc xem phim hoạt hình ở dưới lầu, cô bé đang xem một bộ phim kinh dị máu me. Cô gái nhỏ mềm mại vùi mình trong chiếc thảm lông, ôm một chiếc gối. Ánh đèn tối tăm chiếu lên vách tường trắng xóa, lập lòe ánh lục quái gở.
Cô gái vừa xem phim máu me, vừa điều chỉnh con mắt điện tử, dường như lại trò chuyện với người xem.
"Bộ này hay, tớ thích diễn viên trong này."
"Không đổi đâu." Cô bé có vẻ bướng bỉnh, nhỏ nhẹ từ chối. Dường như thấy khán giả thảo luận gì đó, lại nở nụ cười: "Vậy à... Các cậu ghét anh ấy sao?"
"Nhưng mà tớ thích anh ấy lắm."
Chữ "anh ấy" được cô nhỏ nói vừa mềm vừa ngọt, ngữ điệu còn hơi kéo dài, nghe rất đáng yêu. Cô bé gác cằm lên chiếc gối mềm, nũng nịu nói: "Nếu được, tớ muốn giữ anh ấy ở bên tớ."
...
Nguyên Dục Tuyết không cần ngủ.
Nhưng cậu vẫn bắt chước hành vi của con người, nằm xuống chăn đệm mềm mại, thở nhẹ hơn, mô phỏng trạng thái ngủ --- Cậu không bật trạng thái chờ để tiết kiệm năng lượng vì không phù hợp trong môi trường này.
Đệm giường thật ấm áp, thậm chí Nguyên Dục Tuyết có thể cảm nhận được xúc cảm dễ chịu giống với trải nghiệm của con người.
Phòng phát sóng không mở, con mắt điện tử buồn bã đi theo cậu, cả ngày không có đất dụng võ.
Thời gian chầm chậm trôi về khuya, chuông đồng nằm trên tầng cao nhất của biệt thự gõ vang. Tiếng chuông thanh thúy quấy nhiễu người chơi đang trong giấc mộng lành, khiến mí mắt họ giật giật.
Có vài người đã bị đánh thức.
Nhưng nói thì nói vậy, mặc dù đã tỉnh lại, bọn họ cũng sẽ không bao giờ mạo hiểm chạy ra ngoài. Huống hồ trong những phó bản thần quái như này, lúc giả ngu thì cần phải giả ngu.
Giống như lão Vương, tuy bị đánh thức, nhưng ông không hề mở mắt, giữ tư thế nghiêng người, ngủ tiếp.
Cũng chính vào thời khắc đó --- Bên tai chợt vang lên tiếng thét chói tai của một phụ nữ.
Các phòng trong biệt thự được thiết kế cách âm rất tốt, nhưng lúc này, tiếng thét kia như thể đang ghé bên tai, xuyên thủng màng nhĩ, vô cùng rõ ràng. Mí mắt lão Vương bất an giật giật mấy lần, không khống chế được nuốt mấy ngụm nước bọt khô khốc, nhưng cơ thể lại cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Tiếng hét kia kéo dài rất lâu, mỗi lúc một thê lương, xen lẫn ít ngôn từ khó hiểu, nhưng từ giọng điệu của ả thì có thể đoán được là chửi mắng gì đó.
Cuối cùng là tiếng một vật nặng rơi xuống đất --- "Rầm" rất lớn.
Thế giới trở nên tĩnh lặng.
Lão Vương không khỏi bắt đầu phác họa hình ảnh tưởng tượng trong đầu.
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất đó rất giống một khối thịt chừng 40-50 kg, rơi từ trên tầng sáu xuống.
Mà ông đang ở tầng 6.
Lão Vương cắn răng, cố giữ cho bản thân không nhúc nhích, cứ vậy mơ mơ màng màng chịu tới hừng đông, tiếng chuông trên tầng cao nhất lại vang lên lần nữa.
7 giờ sáng.
Đáy mắt lão Vương hơi thâm, ông lim dim ngủ được một chút, ý thức không ngừng trôi nổi trong mơ, nghỉ ngơi không được tốt. Giờ nghĩ tới chuyện đêm qua, không biết là mơ hay thật.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng tỏ, ông thử nhắn một tin vào nhóm chat mọi người tạo hôm qua rồi mới ra khỏi cửa.
Người chơi khác cũng đã dậy. Mặc dù sợ, nhưng cũng không thể cứ ở mãi trong phòng.
Vừa ra cửa, lão Vương đã không kìm lòng được làm một động tác --- Ghé vào lan can ngó xuống dưới.
Thị lực của ông khá tốt, cách sáu tầng lầu vẫn thấy được ở sảnh lớn dưới tầng... Văng tung tóe đầy máu khô.
Đã có người đi xuống tầng một.
A Kiếm có vẻ rất bình tĩnh, y ở ngay tầng một, thậm chí đánh răng rửa mặt xong mới thong thả ra ngoài, đang quay chụp lại đống hỗn độn kia.
Chính giữa sảnh là vết máu bắn tung tóe trên sàn nhà, lúc này máu đã khô, biến thành một màu nâu đục. Ở giữa có một đoạn sạch sẽ không bị máu chảy tới, mơ hồ ghép lại thành một hình người nằm sấp với tứ chi vặn vẹo.
Ngoài lượng lớn vết máu ra, những vị trí khác trên sàn không hề xuất hiện mấy thứ như thịt nát hay bộ phận cơ thể, nhưng căn cứ vào dấu vết để lại, cùng với tiếng "rầm" động trời đêm qua, mọi người cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh sống động đó.
12 giờ đêm nghe tiếng chửi mắng, sau 12 giờ, một người phụ nữ... Nhảy từ trên lầu xuống, rơi thẳng xuống sảnh chính tầng một.
Lão Vương nhìn chỗ không có vết máu, mấp máy môi nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng hỏi A Kiếm bên cạnh: "... Có thi thể không?"
"Không." A Kiếm lắc đầu: "Lúc tôi đến đây đã như vậy rồi. Hiện trường ngoài máu ra thì không có bất cứ dấu vết nào khác."
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng hét đầy hoảng loạn, là giọng bọn họ rất quen --- Đến từ người mới nhút nhát ít nói Tiểu Minh.
Dường như cậu ta gặp phải thứ gì kinh khủng lắm, không thể kiềm chế được cảm xúc. A Kiếm và lão Vương nhìn nhau, chạy về phía có tiếng hét.