VŨ KHUYNH THÀNH

Từng nghe, Tiêu đại công tử không thích nhất chính là nữ nhân, mặc dù Tiêu công tử yêu xem vũ khúc nhưng là chưa từng động vào bất cứ một vũ cơ nào, chỉ đơn thuần là xem mà thôi. Còn nhớ đệ nhất vũ cơ La Tuyết Nhiễm, một khúc trị giá vạn lượng hoàng kim, ái mộ Tiêu công tử Tiêu Dạ Thần, tìm mọi cách quyến rũ kết quả là bây giờ không biết mất tích nới nào, cho nên dù nữ nhân có ái mộ Tiêu công tử nhiều đến đâu cũng không dám đến gần trong vòng ba bước. Hoàng đế Ngọc quốc từng có ý đồ muốn gã tiểu công chúa được sủng ái nhất cho Tiêu công tử nhưng mà điều bị hắn từ chối khéo. Vậy nên câu nói của Tiêu Dạ Thần, quả thật là sét đánh ngang tai với người dân Kinh Nam, đồng thời cũng khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ lòng tan nát a…

“ Hiên Viên tiểu thư, nàng là một cô nương tốt, nhưng ta đã có người trong lòng”  Tiêu Dạ Thần ôn hòa, không mặn không nhạt nói. Nếu không phải Thành nhi bảo hắn đừng là quá quắt tổn thương đến Hiên Viên Tiếu Điệp thì hắn mới không nói nhỏ nhẹ như vậy đâu. Thành nhi của hắn a, tuy mặt ngoài bất cần đời nhưng mà lòng nhuyễn vô cùng.

“ Tiêu ca ca, không thể cho ta một cơ hội sao chứ….”  Hiên Viên Tiếu Điệp cười khổ.

“ Không thể, Hiên Viên cô nương, ta vĩnh viễn không thích ngươi” Tiêu Dạ Thần cau mày nói, kiên định mà quyết tuyệt.

“ Vĩnh viễn,..vĩnh viễn không thích sao chứ…”  Hiên Viên Tiếu Điệp lẫm bẫm, sau đó cười lớn, cười mà lòng đau quá, Tiêu Dạ Thần, ngươi thật nhẫn tâm, ta có gì không tốt, có gì thua kém Vũ Khuynh Thành, tiền tài, quyền lực địa vị,võ công, tài năng…có gì không tốt chứ. Hai năm thanh xuân vì người, chẳng lẽ không đáng để ngươi liếc nhìn ta dù chỉ là một chút. Hiên Viên Tiếu Điệp lạnh lùng cười, kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng rơi lệ, càng không cho phép nàng cầu xin, nếu như vậy, Tiêu Dạ Thần đừng trách nàng trở mặt.

“ Nếu như không thể làm nữ nhân của huynh, thì coi như ba ngày bồi bên cạnh ta cũng được đi, xin hỏi yêu cầu như vậy không quá đáng đi…”  Hiên Viên Tiếu Điệp mỉm cười nhìn người đại diện cuộc thi.

Người đại diện gật đầu, yêu cầu như vậy quả thật cũng không tính là quá đáng, bèn có lễ nhìn sang Tiêu Dạ Thần, ung dung nói: “ Tiêu công tử, yêu cầu này của Hiên Viên cô nương, công tử có thể chấp nhận được đi”

Tiêu Dạ Thần cau mày định lên tiếng từ chối thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, âm thanh cho thấy tâm trạng của chủ nhân vô cùng tức giận: “ Tiêu Dạ Thần, ngươi đừng làm quá”. Người đến không ai khác chính là Hiên Viên Ngạo. Tiểu Điệp là tiểu muội hắn sủng ái yêu thương từ nhỏ, ngay cả ủy khuất chuyện nhỏ nhất cũng chưa từng có. Hai năm trước vì Tiêu Dạ Thần mà cãi lời hắn đến Liễu gia. Hắn biết tình cảm không thể ép buộc nhưng dù gì Tiểu Điệp là nữ nhi lại lớn tiếng bày tỏ tình cảm với hắn, không chấp nhận cũng đừng quyết tuyệt như vậy, sau này Tiểu Điệp làm sao có mặt mũi sống đây.

Nổi danh không thua gì Tiêu Dạ Thần, Hiên Viên trang chủ Hiên Viên Ngạo cũng không kém. Chỉ mới hai mốt nhưng võ công đã độc bộ thiên hạ, dung mạo anh tuấn bức người, khí chất lạnh lùng khiến cho nhiều người sợ hãi. Hiên Viên trang chủ làm người ngạo nghễ lãnh khốc duy độc với tiểu muội là yêu thương có thêm, lần này vì tiểu muội ra mặt, cho thấy địa vị của Hiên Viên tiểu thư trong lòng trang chủ là có trọng lượng vô cùng.

“ Hiên Viên Ngạo, mọi chuyện không liên quan đến ngươi…” Tiêu Dạ Thần không hờn giận nói.

“ Hừ! Tiêu Dạ Thần, Hiên Viên sơn trang cũng không phải là dễ chọc…” Hiên Viên Ngạo lạnh lùng.

“ Dạ Thần, đừng nóng, yêu cầu này cũng không quá đáng, coi như bồi tiểu muội thôi…”  Liễu Cô Phong từ bên ngoài tiến vào khuyên giải Tiêu Dạ Thần, Hiên Viên sơn trang thế lực lớn vô cùng, tuy Dạ Thần không sợ nhưng mà mất một chuyện phiền phúc thì càng tốt.

“ Liễu Cô Phong, trên thế gian này không ai có thể ép những gì mà ta không muốn…” Tiêu Dạ Thần cười lạnh, ngạo nghễ mà khinh cuồng. Đúng vậy dù có là tam bậc đế vương cũng không thể bắt ép được hắn, hắn đủ ngạo đủ cuồng, đủ tư bản để mà sống tiêu sái không ép buộc, chỉ có duy nhất Vũ Khuynh Thành mới khiến cho Tiêu đại công tử Tiêu Dạ Thần lòng có ràng buộc, mới khiến hắn cam nguyện vì nàng đứng lại che gió chắn mưa, cam nguyện yêu chiều sủng nịnh, bao dung nàng cả đời cả kiếp.

Liễu Cô Phong thở dài, Tiêu Dạ Thần mỗi khi cứng đầu lên dù có là thánh chỉ cũng coi như không, xem ra lần này phiền phức rồi đây.

Hiên Viên Tiếu Điệp ủy khuất nhìn đại ca của mình, lòng đau vô cùng, Tiêu Dạ Thần thà đối nghịch với Hiên Viên sơn trang cũng không muốn cùng nàng ba ngày sao, Tiêu Dạ Thần, ngươi quả thật đủ lãnh. Nhìn thấy tiểu muội của mình chịu ủy khuất Hiên Viên Ngạo tức giận. Hiên Viên Ngạo hiếm khi tức giận, một khi tức giận, kiếm khí rút ra, sẽ xảy ra chuyện đó..

Nhìn thấy huynh trưởng của mình sắp rút kiếm, Hiên Viên Tiếu Điệp lo sợ, tuy nàng thật giận, thật giận Tiêu Dạ Thần nhưng cũng không muốn hắn bị thương nha. Tiêu Dạ Thần ngạo nghễ cười, hoàn toàn không để ý đến Hiên Viên Ngạo tức giận, hắn có đủ tự tin mình có thể đánh ngang tay với Hiên Viên Ngạo, cũng lắm là lưỡng bại câu thương. Liễu Cô Phong thở dài, mọi việc khi không lại phức tạp như vậy chứ. Không khí vô cùng căng thẳng, chỉ sợ một khi Hiên Viên trang chủ rút kiếm đấu cùng Tiêu Dạ Thần sẽ có máu chảy. Tiêu Dạ Thần cùng Hiên Viên Ngạo điều là những nhân vật có tiếng, không ai muốn bọn họ xảy ra xung đột cả. Mọi người điều lo lắng không thôi, thì một giọng nói ôn hòa truyền vào:

“ Khoan đã…”

Người vừa đến không ai khác chính là Vũ Khuynh Thành, nàng khẽ nhíu mi tiến về phía Tiêu Dạ Thần, bên cạnh còn dắt theo một tiểu hài tử đáng yêu, trên vai là một con tiểu bạch hổ đang lim dim ngủ. Nữ tử này vừa bước vào, toàn trường chấn động

Mỹ..mỹ đến tận cùng, khó có thể dùng từ nào diễn tả hết vẻ đẹp của nàng. Cái gọi là trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa cũng không đủ hết đảm lượng xứng với dung mạo của thiếu nữ này. Nàng ung dung dịu dàng, thanh lịch cao quý, mỗi bước đi uyển chuyển tựa như mỗi đóa huyết mẫu đơn rực rỡ nở ra. Thân hình tuyệt đẹp, cân xứng. Tóc thật dài nhẹ bay trong gió, màu đen mượt mà, ánh mặt trời nhàn nhạt phản chiếu khiến cho toàn thân nàng như nhuộm trong ánh hào quang, chẳng khác nào thiên nữ rơi xuống phàm trần. Ngũ quan thật đẹp, đôi con ngươi rực rỡ tựa như ngôi sao lấp lánh nhất trên bầu trời, rực rỡ nhưng cũng không mất ôn nhuận, sóng mắt lưu chuyển dịu dàng, tràn đầy linh khí. Môi anh đào quyến rũ cong lên nhè nhẹ tiếu dung. Tất cả mọi người dường như bị dung mạo ấy đoạt đi hô hấp, nữ nhân này rốt cuộc là ai, đẹp tuyệt mĩ, đứng trong nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, vẻ đẹp của nàng quả thật rực rỡ hơn cả, khiến cho người ta liếc sơ đã không muốn dời mắt.( Nam Cung Dao: mỗi lần tả vẻ đẹp của tỷ ấy, ta đừ gần chết >_<)

“ Thành nhi, nàng xuống đây làm gì…” Tiêu Dạ Thần ôn nhu hỏi, đương nhiên là không quên ôm lấy tiểu hài tử kia vào lòng, Thành nhi dẫn tiểu hài tử như vậy sẽ thật mệt a.

“ Thần, ngươi hình như gặp chuyện rắc rối lớn rồi đó”  Vũ Khuynh Thành tinh nghịch nói.

“ Thành nhi định giúp ta sao…”  Tiêu Dạ Thần lấy lòng cười, Thành nhi quả nhiên tâm nhuyễn a, nói là không quan tâm nhưng cũng giúp hắn giải vây không phải sao, tuy hắn không để ý Hiên Viên Ngạo nhưng mà hắn rất vui khi nàng ra mặt vì hắn, như vậy trong lòng nàng, hắn cũng rất có địa vị a.

“ Hừ! chỉ biết gây chuyện, ai biểu đẹp mặt chi cho lắm phiền phức..” Vũ Khuynh Thành điểm nhẹ hắn cái trán, tức cười nói. Hai người hành động tuy rất thường tình nhưng quả thật khiến cho người ta không khỏi kinh ngạc. Vì sao a? đương nhiên là đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Tiêu công tử ôn nhu đối với một nữ nhân như vậy, mà cái vẻ mặt quả là lấy lòng vô cùng, nào còn bộ dạng lạnh lùng như thường ngày. Hôm nay đúng là có nhiểu chuyện mới mẻ khiến cho mọi người cùng mở mang tầm nhìn 

Cách đó không xa, tại một tửu quán, một căn phòng thanh nhã, có một nam nhân đang ngồi trong đó, trên tay cốc trà đã bị bóp nát, máu theo bàn tay uốn lượn chảy xuống, màu đỏ đẹp tuyệt luân.

Nam nhân cũng gần ba mươi, khuôn mặt anh khí bức người, đôi ưng mâu sáng quắc, đuôi lông mày khóe mắt nhàn nhạt tang thương. Nam nhân trường bào cao quý, thành thục mị hoặc, mỗi giơ tay nhấc chân tràn đầy khí chất vương giả, cao quý hơn người.

Nam nhân thần tình đau xót, đôi mắt bình thường lạnh lùng không độ ấm nay nhàn nhạt bi thương…cùng mừng như điên.

“ Liên nhi…!!”  Âm thanh khàn khàn khô khốc, như xa như gần, cũng tràn đầy mê hoặc. Là nàng sao, Liên nhi của ta, nàng đã trở về sao?!!

Lệ, bất giác theo khóe mắt chảy xuống, nóng hổi, từng giọt, từng giọt.., rơi xuống lòng bàn tay của hắn, ngơ ngác đưa tay lên, ánh mắt có chút mê ly. Hắn đây là đang khóc sao?!!

Hắc y thiếu niên đứng bên cạnh, một thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh khôi phục thái độ nhất quán lạnh băng. Chủ nhân? Người làm sao vậy?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi