VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Nhưng nếu có người bằng lòng trao đổi vũ kỹ, thì hắn có thể dùngViêm Dương để đổi, nhưng tông môn nghiêm cấm đệ tử lén trao đổi vũ kỹ, điều này khiến hắn thấy tiếc nuối.

Đang định bước đi thì có một tiếng gọi to vang lên:

- Dương Khai!

Đưa mắt theo tiếng gọi, Dương Khai khẽ chau mày.

Một chàng thanh niên tầm hai sáu hai bảy tuổi, người này Dương Khai biết, Tào Chính Văn của Chấp Pháp đường, mấy tháng trước chính hắn hạ lệnh tống Dương Khai và đám người Lý Vân Thiên vào ngục.

Tào Chính Văn chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng tiến lại gần Dương Khai, ánh mắt vô cùng ác độc.

- Sư huynh có việc gì vậy?

Tào Chính Văn hừ một tiếng, không nói gì, cánh tay phất ra một vật lao thẳng vào Dương Khai.

Dương Khai giơ hai ngón tay kẹp chặt lấy vật lạ, phản ứng nhanh như chớp khiến Tào Chính Văn run lên. Chắc chắn y không hề nghĩ ám khí của mình lại bị Dương Khai hóa giải dễ dàng như vậy.

- Đây là cái gì?

Dương Khai nhìn vật trong tay, đó là một phong thư nhưng không mở ra vội.

- Lệnh thăng tiến!

Tào Chính Văn sa sầm mặt mày trả lời:

- Truyền lệnh của trưởng lão, thí luyện đệ tử Dương Khai đã đột phá Khai Nguyên cảnh nên tấn thăng làm đệ tử thông thường.

Cặp lông mày Dương Khai chau lại:

- Thăng tiến?

- Đúng thế!

Tào Chính Văn gật đầu:

- Ngươi gia nhập tông môn đã ba, mãi mà không qua Thối Thể cảnh, vì thế mới giáng ngươi xuống làm đệ tử thí luyện, nhưng niệm tình người khổ công tu luyện, cuối cùng đã đột phá đếnKhai Nguyên cảnh, hội trưởng lão đã bàn bạc quyết định cho ngươi một cơ hội để thăng tiến!

- Cơ hội?

Dương Khai hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời nói của y.

Tào Chính Văn ý vị thâm trường nói:

- Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ mà hội Trưởng lão giao thì sẽ được tấn thăng làm đệ tử thông thường! Truyền đời Lăng Tiêu các, trong hàng ngàn đệ tử thí luyện chỉ có mình ngươi có được vinh hạnh đặc biệt này. Đây là cơ hội khó mà có được, Dương sư đệ cố mà nắm bắt, có thể đổi đời hay không, đều phải trông vào lần này vậy .

- Không hứng thú!

Dương Khai phất tay ném lệnh thăng tiến trả lại.

Tào Chính Văn biến sắc nhận lại, lạnh lùng nói:

- Dương Khai, đây là lệnh của Trưởng lão hội, ngươi dám khước từ sao?

- Trưởng lãohội thì sao?

Dương Khai không đủ kiên nhẫn,

- Ta không trộm không cướp, yên phận làm đệ tử thí luyện, bọn họ lại nhất định ép ta phải thăng tiến mới được sao?

Mặc dù Dương Khai không biết nhiệm vụ trong phong thư là gì nhưng chắc chắn không dễ dàng để hoàn thành, thậm chí nguy hiểm còn rất lớn.

- Hóa ra ngươi chỉ là kẻ cam chịu tầm thường thôi.

Tào Chính Văn cười châm chọc.

Nói tới lệnh thăng tiến này, ngay saukhi Dương Khai được Tô Nhan cứu ra khỏi ngục đày đã phải ban cho hắn rồi, nhưng sau đó hắn lại đến thung lũng Cửu âm cùng với Hạ Ngưng Thường, trở lại chưa đầy hai ngày thì lại xuất hiệnvụ việc Truyền Thừa Động Thiên, nên mới kéo dài đến tận bây giờ.

- Ta tầm thường hay không cũng không đến lượt huynh nói.

Dương Khai bĩu môi, đi qua người Tào Chính Văn.

- Dương Khai!

Tào Chính Văn gầm lên khiến nhiều đệ tử khác của Lăng Tiêu các chú ý:

- Đừng có nghĩ mình có được chút cơ duyên trong Truyền Thừa Động Thiên Lý mà không coi ai ra gì! Dám không nhận lệnh của hội Trưởng lão, không biết hậu quả sẽ ra sao đâu!

- Cút!

Dương Khai quay đầu lại, vẻ mặt đầy sát khí gầm lên với Tào Chính Văn. Tào Chính Văn được một phen thất thần, chưa kịp phản ứng lại, Dương Khai đã không thấy đâu nữa.

Phía trước Vũ Kỹ các, một đám khá đông các đệ tử Lăng Tiêu các đang im lặng, kinh sợ trước cảnh tượng vừa chứng kiến.

Dương Khai lại dám không nhận lệnh của hội Trưởng Lão! Việc này… không thể tượng tượng được. Với cả đám bọn họ, lệnh của hội Trưởng Lão chính là khuôn vàng thước ngọc, một khi lệnh ban xuống, dù phải xông vào núi đao bể lửa cũng không dám có ý niệm kháng cự. Nhưng vừa rồi có một đệ tử thí luyện đã kháng cự mệnh lệnh của hội Trưởng Lão ngay trước mắt họ.

Đây chẳng phải là lý kinh phản đạo sao? Trong mắt có coi Trưởng Lão ra gì không? Không ít người trong lòng bái phục nhưng cũng lại ngần chửi rủa tên Dương Khai này đúng là một kẻ cam chịu tầm thường nên mới cự tuyệt lệnh tấn thăng.

Tào Chính Văn xanh mặt đứng yên một chỗ, lệnh thăng tiến trên tay bị vò nát không còn hình dáng, trong lòng vừa căm tức lại vừa ngỡ ngàng.

Chính Đại Trưởng Lão đã nói bất luận thế nào cũng phải bắt Dương Khai tiếp nhận lệnh thăng tiến này, bắt hắn phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Nhiệm vụ đó rốt cuộc là gì, Tào Chính Văn liếc mắt nhìn qua.

Một mình đi tới Thương Vân Tà Địa, chém chết một vị tà chủcó thực lực không thua kém mình!

Nhiệm vụ này nói đơn giản cũng đúng mà khó cũng không sai. Thương Vân Tà Địa là nơi tụ họp của vô số các võ giả tà sát, nếu đụng tới những tà sĩ đơn lập thì nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành nhưng nếu vận khí không tốt gặp phải những người có thực lực cao cường thì e rằng đến các trưởng Lão cũng khó mà thoát thân.

Tào Chính Văn vốn nghĩ bất kể thế nào Dương Khai cũng sẽ tiếp nhận nhiệm vụ, không ngờ hắn lại to gan đến thế, dám cự tuyệt mệnh lệnh của hội trưởng lão trước mặt đông người.

Việc này… Mình phải giao phó thế nào đây? Đứng im tại chỗ một hồi lâu, Tào Chính Văn cắn răng căm phẫn rồi xoay người rời đi.

Trong buổi sáng ấy, tinh thần Tào Chính Văn rối loạn, sắc mặt Dương Khai có chút trầm ngâm.

Nếu không phải ba năm trước, có người chỉ danh hắn đến Lăng Tiêu các thì mình cũng không vượt ngàn dặm xa xôi đến đây. Nhưng vì sao hắn muốn mình đến Lăng Tiêu các? Nơi đây có liên quan gì đến hắn?

Gia nhập Tông môn hơn ba năm, nểm đủ mọi nhân tình thế thái, đối với Lăng Tiêu các, Dương Khai không có một chút trung thành nào.

Nếu nói là còn lưu luyến thì chỉ có Tô Nhan thôi.

Nhưng những lưu luyến này gần đây mới có.

Phải rồi, còn có Hạ Ngưng Thường nữa, lúc ở cạnh vị sư tỷ này cũng có cảm giác rất ấm áp.

Đang đi, sau lưng có một người vội vàng đuổi theo, một làn gió thơm ngát thoảng qua, một người thở hổn hển nói:

- Dương sư đệ…

Dương Khai dừng bước quay lại, không ngờ là Lam Sơ Điệp.

Cho dù việc xảy ra trong Truyền Thừa Động Thiên không phải vui vẻ gìnhưng dù sao cũng là đồng môn, hơn nữa nàng ta cũng không trêu chọc gì đến mình. Dương Khai kiên nhẫn trả lời:

- Lam sư tỷ!

Lam Sơ Điệp cười, có lẽ do thở dốc khiến bộ ngực đầy đặn run rẩy làm rung động lòng người, dường như nàng đã quên tất cả những chuyện ở Truyền Thừa Động Thiên , vẻ mặt tự nhiên nhìn Dương Khai nói:

- Ta còn tưởng từ giờ về sau đệ sẽ không để ý đến ta nữa đấy.

- Làm gì có chuyện đó, sư tỷ nghĩ nhiều rồi.

Dương Khai nhẹ nhàng cười.

Cặp mắt Lam Sơ Điệp sáng ngời nhìn Dương Khai chằm chằm, cười nói:

- Chuyện ở Truyền Thừa Động Thiên là ta không đúng, mong sư đệ đại nhân không chấp tiểu nhân, không so đo với ta nữa.

Nàng ta là cô gái thông minh, thắng thắn nói đến việc xảy ra ở Truyền Thừa Động Thiên, lại ăn nói nhẹ nhàng, thật là chân thành không giả tạo chút nào.

Đừng nói Dương Khai không nhỏ mọn, cho dù thật sự có thành kiến với nàng thì giờ phút này cũng được hóa giải hết.

Cười thản nhiên, Dương Khai lắc lắc đầu:

- Sư tỷ nghiêm trọng hóa rồi, đâu có chuyện gì to tát đâu.

- Sư đệ nói như vậy thì ta cũng yên tâm rồi.

Lam Sơ Điệp tay ôm ngực, vẻ mặt như trút bỏ được gánh nặng, chợt lại nhíu mày:

- Nhưng việc hôm nay sư đệ quá lỗ mãng rồi, vì sao lại từ chối lệnh của hội trưởng lão chứ? Như vậy sẽ rất phiền toái đấy!

- Không phải Tào Chính Văn đã nói đệ là kẻ cam chịu tầm thường sao? Nếu tầm thường thì cũng không cần phải suy nghĩ thăng tiến hay không thăng tiến cả, làm đệ tử thí luyện không được sao?

Thấy Lam Sơ Điệp định nói gì đó, Dương Khai chau mày:

- Hôm nay không muốn nói gì cả, xin thứ lỗi, cáo từ.

Lam Sơ Điệp ngẩn ra, mỉm cười gật đầu.

Đương nhiên nàng ta có thể nhận ra, tuy giọng điệu nói chuyện của Dương Khai rất bình thản, nhưng cặp lông mày vẫn tỏ ra rất lãnh đạm. Lúc này không nên dây dưa nữa không sẽ khiến người ta chán ghét.

Từ biệt Lam Sơ Điệp, Dương Khai trở về động phủ của mình. Không thấy bóng dáng Hạ Ngưng Thường đâu, chắc là đã rời đi rồi. Không chỉ thế, ở đây còn có hai chậu hoa, Dương Khai nhìn rất quen nhưng mãi sau mới nhớ ra, đây có lẽ là hai chậu hoa bày đặt ở quầy trong Cống Hiến đường.

Ngày thường vẫn thấy Mộng lão đầu chăm bón chúng, giờ Hạ Ngưng Thường lại chuyển đến đây.

Trong Lăng Tiêu các, vì sự khước từ lần này của Dương Khai mà dấy lên một làn sóng ngầm.

Ở chỗ đại trưởng lão, Tào Chính Văn căm phẫn thêm mắm thêm muối vào lời báo cáo chuyện hồi sáng. Sau khi nghe xong, Ngụy Tích Đồng nhổ toẹt ngụm trà trong miệng ra.

- Hắn khước từ?

Đại trưởng lão nghĩ đến vô số khả năng có thể xảy ranhưng không ngờ Dương Khai lại to gan đến vậy.

- Vâng!

Tào Chính Văn chưa nuốt được cục tức nói:

- Chẳng những khước từ, hắn còn bôi nhọ uy danh của hội trưởng tão trước mặt biết bao sư đệ sư muội, đại trưởng lão, hắn xưng bá ở Truyền Thừa Động Thiên chỉ với một võ kỹ không rõ lai lịch, e là vì thế mớikiêu ngạo như vậy, tự cho mình là nhân vật có tiếng mà không coi hội trưởng lão ra gì nữa.Người này phải nghiêm trị, nếu không khó mà phục chúng! Nếu sau này hội trưởng ão ra lệnh, các đệ tử lại tùy tiện khước từ, thì…

- Ngươi câm miệng đi!

Ngụy Tích Đồng đập bàn, bực tức nhìn Tào Chính Văn nói:

- Hắn cự tuyệt mà ngươi không nhét chỉ lệnh cho hắn, bắt hắn phải nhận sao?

Tào Chính Văn không biết nói gì, thầm nghĩ hắn đã khước từ vì sao còn gây phiền phức cho mình nữa? Đây chẳng phải dán mặt mình vào mông người ta sao?

Hắn khước từ chẳng phải chuyện tốt sao, có thể mượn chuyện này mà giáo huấn hắn một chút. Nhưng sao Đại Trưởng Lão lại phản ứng như vậy?

Thế nhưng nhìn sắc mặt sầm lại của đại trưởng lão Tào Chính Văn không dám nói gì thêm.

- Đi đi, không cần biết bằng cách nào, dù ngươi có phải quỳ xuống cầu xin hắn cũng phải bắt hắn nhận lệnh này cho ta!

Ngụy Tích Đồng suy nghĩ một lúc lâu rồi trầm giọng nói.

- Há…...

Tào Chính Văn ngẩn ra.

Quỳ xuống cầu xin hắn?

- Còn không đi mau!

Đại trưởng lão lại đập bàn một cái mạnh hơn khiến bụi bay mù mịt.

- Vâng!

Tào Chính Văn không dám đứng lại, vội vàng thối lui.

Ở chỗ nhị trưởng lão, Tô Huyền Vũ ngồi khoanh chân dưới đất, trước mặt là một bàn cờ, quân đen trắng giải khắp nói. Quân đen khí thế ngập trời, vây quanh quân trắng mà không giết, đây là một tàn cục tử khí trùng trùng.

Bên cạnh có một đệ tử đang báo cáo tình hình. Nghe xong nét mặt Tô Huyền Vũ có chút kỳ quái:

- Khước từ?

Đệ tử kia giọng cung kính:

- Vâng, rất lộ liễu, thật không coi ai ra gì.

Sắc mặt Tô Huyền Vũ thay đổi không ngừng, lâu sau mới cười ha hả:

- Tốt, cự tuyệt tốt! Đại sư huynh à, đại sư huynh, gậy ông lại đập lưng ông rồi, mùi vị này xem ra không dễ chịu chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi