VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Dương Khai trầm giọng nói: - Gặp qua mấy lần, trước đó lão luôn hoạt động trong Phong Lâm Thành, lần trước Tinh Thần Cung các ngươi mở ra Ngũ Sắc Bảo Tháp, lão còn chào hàng một loại Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, xưng là tổ truyền, có thể cải tử hồi sinh! Hắn còn lừa một chút nguyên tinh của Tiểu Thất!

- Có chuyện này? Mọi người liền giật mình.

Lam Huân sắc mặt khó coi:

- Vậy còn không phải kẻ lừa đảo?

Cái gì Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, Lam Huân căn bản chưa từng nghe, đừng nói cải tử hồi sinh, linh dược có hiệu quả này trước giờ đều là chí bảo thiên địa, bản thân cất giấu còn không kịp, làm sao chào bán ra ngoài?

Vốn nhìn lão già tràn đầy lòng tin đứng ra, Lam Huân còn tưởng gặp được kỳ nhân không xuất thế, có chút hy vọng, nhưng nghe Dương Khai nói rồi, cõi lòng liền chìm xuống đáy.

Với biểu hiện trước đó của lão già này, rõ ràng lão không có bản lĩnh thật gì, lúc này rõ ràng chỉ là đang nói nhăn cuội, nếu để lão tới gần Mạc Tiểu Thất còn thế nào nữa?

Lương Khâu giận dữ quát: - Lão già kia, mau cút ngay cho bổn thiếu!

Mặc kệ thế nào, tình trạng Mạc Tiểu Thất hiện giờ cũng có một chút trách nhiệm của hắn, dù trách nhiệm không lớn, nhưng một khi Mạc Tiểu Thất xảy ra chuyện gì, Thú Vũ Đại Đế chưa chắc sẽ nghe hắn giải thích, bởi vậy nhìn lão lừa đảo đã đến gần Mạc Tiểu Thất, hắn vội tế ra một thương, muốn đẩy lùi lão lừa đảo, miễn cho lão đụng chạm lung tung tới Mạc Tiểu Thất khiến tình huống chuyển biến xấu đi.

Hiện tại Mạc Tiểu Thất chỉ là mở ra phong ấn, không nguy hiểm gì tới bản thân, nhưng nếu để người ta động tay chân gì trên người nàng, không chừng sẽ khiến nàng tan hoa nát ngọc, Lương Khâu nào dám mạo hiểm như thế.

Một thương đâm ra, uy thế kinh người bùng nổ, có thể xuyên thấu hư không, ngăn cách không thời gian, nháy mắt đánh tới trước lão lừa đảo.

Tuy nhiên một thương của Lương Khâu dù kinh người, nhưng không có chút sát khí, hắn không có ý giết lão lừa đảo, chỉ muốn đẩy lùi lão mà thôi.

Mà đối mặt một đòn của Đế Tôn Cảnh, lão lừa đảo bình thản như không, như không nhận ra nguy hiểm ập tới, híp mắt toát ra tia sáng, nhìn chằm chằm vào Mạc Tiểu Thất.

Đợi khi thương ý ập tới, lão mới nhẹ nhàng vung tay.

Như đang xua muỗi, biểu tình thoải mái, động tác tự nhiên.

Cảnh tượng kinh người xuất hiện, lão lừa đảo phất tay, bóng thương kinh người nháy mắt tan biến, thương thức kéo theo dao động lực lượng mãnh liệt nháy mắt bị dẹp yên.

Giống như Lương Khâu vừa công kích không phải lão giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, mà là một vị Đế Tôn tam tầng cảnh. Lão lừa đảo giơ tay nhấc chân, hiện rõ phong phạm cao nhân, làm người ta cảm giác sâu không lường.

Xung đột thị giác rõ ràng làm mọi người ngây dại, mở to mắt kinh ngạc nhìn lão, kinh ngạc không thôi.

Lương Khâu càng không tin vào mắt mình, ngây ra một hồi liền dùng sức dụi mắt, muốn nhìn cho rõ ràng.

Nhưng ở bên kia, lão già đứng đó yên lành, thậm chí còn không thổi được góc áo.

- Cái quỷ gì thế! Lương Khâu hét lên, vừa khiếp sợ, trong lòng cũng bị đả kích rất lớn, không khỏi trở nên tâm ý nguội lạnh.

Lúc trước hắn ỷ vào tu vi Đế Tôn Cảnh, muốn dạy dỗ Dương Khai, kết quả bị Dương Khai một quyền hóa giải, hiện tại muốn đẩy lùi lão già, cũng bị đối phương thuận tay xua tan.

Nếu không phải xảy ra trên người mình, Lương Khâu làm sao cũng không tin nổi trên đời có chuyện như vậy.

Đầu năm nay, võ giả Đạo Nguyên Cảnh đều điên cuồng như thế? Có thể tùy tiện hóa giải được công kích của Đế Tôn Cảnh? Nếu là thế, mọi người liều mạng thăng cấp Đế Tôn làm gì chứ? Cả đời dừng lại ở Đạo Nguyên Cảnh là được rồi.

Hay là nói... bản thân Đế Tôn Cảnh hắn đây là giả?

Nháy mắt, trong đầu Lương Khâu xẹt qua vô số ý nghĩ, không còn một chút mừng rỡ hăm hở khi đột phá Đế Tôn, sắc mặt suy sụp.

Dương Khai cũng cả kinh.

Dù rằng trước đó hắn đỡ được một đòn của Lương Khâu, nhưng vẫn không thể phủ nhận Lương Khâu mạnh mẽ. Thật đánh một trận sinh tử, dù hắn có thắng cũng không dễ dàng, dù sao Lương Khâu tư chất phi phàm, là đệ tử thủ tịch Bách Man Sơn, đại tông môn Tây Vực, thiên tài trong ngàn vạn người.

Uy lực một thương đó dù hắn có thể ước chừng, nhắm vào mình thì hóa giải cũng không khó, nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng như lão lừa đảo.

Lão già này là chuyện gì thế? Không phải là cường giả che giấu tu vi đó chứ?

Nhưng nghĩ lại thì không thể, bởi vì năm đó khi Tinh Thần Cung mở ra Ngũ Sắc Bảo Tháp, chỉ có võ giả Hư Vương Cảnh mới đi vào được, lão già này có thể đi vào, nói rõ khi đó lão quả thật là Hư Vương Cảnh.

Những năm qua, hắn có thể thăng cấp Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tốc độ đã đủ nhanh, cơ bản không thể nào che giấu tu vi.

Chỉ là... Dương Khai căn bản không hiểu được lão hóa giải một đòn của Lương Khâu như thế nào.

Chẳng những Dương Khai không rõ, mọi người nơi này đều không hiểu, chỉ là cảnh tượng rung động làm mọi người không bình tĩnh được.

Nhưng vừa như thế, đã không ai dám coi thường lão lừa đảo này.

Dù lão thật là kẻ lừa gạt, có thể phất tay hóa giải một đòn của Đế Tôn Cảnh, cũng nói lão là kẻ lừa đảo có bản lĩnh!

- Người tuổi trẻ đừng kích động như thế, lão phu tuổi già sức yếu, hơi sức không tràn đầy như những người trẻ tuổi các ngươi, không chịu nổi dày vò đâu. Lão già hóa giải một đòn của Lương Khâu rồi, nhẹ nhàng nói.

Lương Khâu nghe mà mặt đầy chỉ đen, luôn cảm thấy lời này như châm chọc hắn vô năng.

- Tiền bối... Lam Huân nhìn lão già, run giọng hô: - Ngài thật có cách giải quyết được vấn đề của Tiểu Thất muội muội?

Nhìn thấy thủ đoạn kinh người của lão lừa đảo, Lam Huân cũng hồi phục một chút lòng tin, trên đời này luôn có những kỳ nhân dị sĩ, đại ẩn ở đô thị tiểu ẩn ở hoang vu, bình thường nhìn không có gì lạ, nhưng đến lúc mấu chốt sẽ toát ra hào quang kinh người.

Nói không chừng, lão lừa đảo mà Dương Khai nói là kỳ nhân như thế.

Tâm tình kích động, Lam Huân xưng hô cũng thay đổi, dù đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng lại gọi là tiền bối.

Ngoài dự liệu, lão già lại thản nhiên tiếp nhận, mỉm cười nói: - Có thể thử xem.

Lam Huân ánh mắt sáng ngời, kinh hô: - Chẳng lẽ tiền bối hiểu được Phần Nguyệt Hoa Hồng Ấn? Trước kia ta nghe phụ thân đại nhân nói qua, thủ pháp phong ấn Huyễn Thiên Điệp của Thú Vũ đại nhân chính là Phần Nguyệt Hoa Hồng Ấn, cực kỳ huyền diệu, vô cùng phức tạp, trong thiên hạ cũng chỉ có Phần Nguyệt Hoa Hồng Ấn mới phong ấn được tinh hồn thánh linh.

Lão già lắc đầu: - Phần Nguyệt Hoa Hồng Ấn là bí mật bất truyền của Thú Vũ, lão hủ vô duyên hiểu được.

Lam Huân sắc mặt ảm đạm: - Vậy phải làm thế nào đây.

Vốn nàng tưởng vị tiền bối này hiểu được thủ pháp phong ấn, nhưng nghe lão nói, trong lòng liền lạnh.

Minh Nguyệt Đại Đế từng nói với nàng, muốn phong ấn tinh hồn thánh linh, ngoại trừ Phần Nguyệt Hoa Hồng Ấn thì không còn cách nào, nếu vị tiền bối này không hiểu huyền ấn, làm sao mà phong ấn đây?

Ngẫm lại cũng phải, Phần Nguyệt Hoa Hồng Ấn là Thú Vũ Đại Đế sáng chế, ngay cả phụ thân đại nhân từng xin hỏi mấy lần, hắn cũng nói này nói nọ, không muốn tiết lộ.

- Cái tên Thú Vũ kia, cực kỳ nhỏ mọn! Bên tai Lam Huân quẩn quanh lời của Minh Nguyệt Đại Đế.

- Cái tên Thú Vũ này, tuy rằng thực lực không kém, nhưng tính tình nhỏ mọn, ngay cả rượu ngon trong nhà cũng không chịu đem ra chia sẻ với bạn bè, hắn làm sao chịu đem Phần Nguyệt Hoa Hồng Ấn truyền ra ngoài. Lão già tràn đầy khó chịu lẩm bẩm, nói rất nhỏ, nhưng các Đế Tôn Cảnh gần đó đều nghe rõ ràng.

Rầm, mọi người đều té nhào.

Thú Vũ Đại Đế là một trong 10 đại Đế Tôn hiện tại, tu vi thông thiên, thân phận siêu nhiên, đối với võ giả Tinh Giới là tồn tại như thần, nhắc tới tục danh của hắn, mặc kệ là ai cũng đều sùng bái kính ngưỡng, gần như là tượng trưng võ lực tối cao của Tinh Giới, tới miệng lão già này lại thành cái tên kia...

Vậy cũng quá không tôn trọng Đại Đế đi chứ.

Lam Huân sắc mặt kỳ quái.

Bởi vì lời này... lại không khác những gì cha nàng đã nói.

Lão già giống như ý thức được mình vừa nói quá kinh thế hãi tục, vội đánh trống lảng: - Lão phu không có bản lĩnh phong ấn lại tinh hồn thánh linh.

- A? Dương Khai nghe vậy, sắc mặt trầm xướng, giận dữ:

- Nếu không có bản lĩnh, vì sao ngươi biểu hiện như đã định liệu trước, còn không phải lừa gạt cảm tình mọi người hay sao!

Lão già nhe răng cười, nói: - Tuy rằng lão phu không có bản lĩnh này, nhưng có người làm được.

- Là ai! Dương Khai nhướng mày, quét nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Hào Tự.

Nếu nói ở chỗ này có người phong ấn lại tinh hồn thánh linh, vậy cũng chỉ có hai người con của Đại Đế, Lam Huân khẳng định không làm được, không biết Hào Tự có bản lĩnh này không.

Thấy Dương Khai nhìn lại, Hào Tự nhàn nhạt nói: - Giết người ta biết, cứu người không phải sở trưởng của ta, ngươi có muốn thử xem!

Dương Khai trừng hắn, mới quay lại lão già, nói: - Đừng có lề mề nữa, mau tìm người kia ra làm mau.

Lão già cười ha ha: - Người tuổi trẻ đúng là nóng vội, yên tâm, đến lúc phong ấn mở ra hoàn toàn còn có một chút thời gian, dù sao cũng không phải lần đầu mở ra, tinh hồn thánh linh phải dung hợp với tiểu nha đầu một chút mới có thể hành động tự nhiên.

Thấy sắc mặt Dương Khai càng khó coi hơn, cuối cùng lão già không nói nhảm nữa, quay đầu ngưng trọng nhìn về phía một người, vẫy gọi: - Bé con kia, qua đây giúp lão phu một chút.

Nhìn theo hướng lão chỉ, mọi người quay đầu, chỉ thấy một thiếu nữ sắc mặt tái nhợt đứng đó, nguyên lực lên xuống không ổn, hẳn là có vấn đề gì.

Trương Nhược Tích!

Dương Khai kinh ngạc nhìn sang, sắc mặt cổ quái không thôi.

Làm sao hắn cũng không ngờ, lão già nói tới lại là Trương Nhược Tích!

Nói tới, hình như Mạc Tiểu Thất xuất hiện dị biến, tình huống Trương Nhược Tích có chút khác thường, nhưng bởi vì phong ấn thánh hồn quá mức trọng đại, cho nên Dương Khai không có thời gian kiểm tra kỹ tình trạng của Trương Nhược Tích, chỉ thầm căn dặn Lưu Viêm chăm sóc, nếu có gì không đúng thì lập tức báo cho hắn biết.

Lúc này lão già chỉ rõ Trương Nhược Tích, muốn nàng đi qua hỗ trợ.

Lão già này có ý gì? Dương Khai hoàn toàn hồ đồ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi