VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Nguyên thời gian một ngày Hương di đều bận rộn trước lò thuốc, cứ một chốc lại cho dược liệu vào vại thuốc. Tới lúc chạng vạng tối nàng mới thở phì phì, mồ hôi nhỏ giọt trên người, nói với Dương Khai, hấp thu hết dược lực thì có thể đi ra, lúc này mới rời khỏi phòng về nghỉ ngơi. 

Dương Khai ở trong đó ngâm mình cả đêm, hấp thụ dược lực trong vại thuốc đến không còn một giọt nào. 

Trở lại phòng của mình, nhắm mắt ngồi xuống cảm thụ những thay đổi trong cơ thể mình. 

Cảnh giới tăng lên một chút như vậy, chân nguyên trong cơ thể cũng tinh thuần thêm một chút, cảm nhận rõ ràng nhất chính là kinh mạch và máu thịt.
Hương di buổi sáng có nói qua, tác dụng chủ yếu của lò thuốc kia chính là cải thiện kinh mạch cơ thể để về sau tu luyện càng dễ dàng rèn luyện nguyên khí, dễ làm nguyên khí trở nên ngưng thực tinh thuần. 

Tác dụng này tạm thời nhìn không ra nhưng là tác dụng đủ để ảnh hưởng cả đời. 

Thử vận chuyển Chân Dương quyết, Dương Khai phát hiện rõ tốc độ vận chuyển nhanh mạnh hơn trước, hơn nữa năng lượng của trời đất hấp thu vào trong cơ thể còn tinh thuần hơn một chút so với trước kia. 

Loại thay đổi này rất tinh tế, nhưng nước chảy đá mòn, tích cát thành tháp, quanh năm suốt tháng tích lũy lại, hiệu quả nhất định không tầm thường. 

Một lò thuốc, một bộ công pháp thần kỳ đã làm được điều kì diệu này, thủ đoạn của Tiêu Phù Sinh quả thực thông thiên. 

Lực chiến đấu của lão trong thiên hạ này e rẳng chẳng được xếp hạng gì nhưng lão lại là một trong số ít những Huyền cấp thượng phẩm Luyện Đan Sư, thuật luyện đan nắm trong tay đã đăng phong tạo cực, trình độ luyện đan đã đạt tới mức thần kỳ, có thể nói là công sâm tạo hóa. 

Bình minh, Tiêu Phù Sinh gọi Dương Khai và Đổng Khinh Yên tới. 

Lão vẫn chưa truyền thụ luyện đan thuật mà lại truyền cách khống chế nguyên khí. 

Việc này có liên quan lớn đến thuật luyện đan, bởi vì trong lúc luyện đan, Luyện Đan Sư cần đem nguyên khí trong mình hóa thành một lò lửa mới được. Có câu sai một ly đi một dặm, muốn luyện chế ra một lò đan tốt thì không thể thiếu được phải khống chế nguyên khí một cách tinh tế. 

Thủ đoạn khống chế nguyên khí này có liên hệ rất lớn đối với bất kỳ người luyện võ nào. Trong lúc chiến đấu, việc thi triển võ kỹ đều quan hệ đến việc khống chế nguyên khí. 

Bất kỳ một kẻ mạnh nào đều đã đem nguyên khí của mình tính toán tỉ mỉ. Có thể sử dụng một phần nguyên khí phóng xuất ra những chiêu võ kỹ, tuyền đối sẽ không hao phí một phần nào. Kiểu tính toán tỉ mỉ này có thể làm cho nguyên khí phát huy ra công hiệu lớn nhất, có thể giúp người luyện võ kéo dài thời gian chiến đấu. 

Cho nên bất kể là Dương Khai hay Đổng Khinh Yên đều học tập rất chăm chỉ. 

Thủ đoạn này là Tiêu Phù Sinh tìm ra trong lúc luyện đan, có thể nói là một trong những kinh nghiệm luyện đan quý giá nhất của lão, lão không hề giữ lại mà là truyền thụ toàn bộ. 

Thời gian truyền thụ này cũng mất vài ngày. Thời gian học tập đứt quãng, Dương Khai và Đổng Khinh Yên hai người đã thuộc phương pháp, chỉ là thực tiễn còn kém thôi. 

Đến lúc này, Dương Khai nhớ ra ngày đó Tiêu Phù Sinh đã nói một câu khác. 

Ai nói luyện đan thì không thể du ngoạn võ đạo đỉnh phong? 

Thời điểm Tiêu lão nói những lời này trên mặt đều tràn đầy tự tin. 

Riêng là thủ đoạn khống chế nguyên khí này, luyện đến mức tận cùng có thể có khả năng theo dõi thần bí.
Dương Khai kính nể. Tiêu lão nói mỗi một câu đều thâm ý sâu sắc, ý vị sâu xa, có thể nói là mỗi chữ như ngọc. 

Mấy ngày kế tiếp, Dương Khai và Đổng Khinh Yên hai người đều đã luyện thành thục khả năng khống chế nguyên khí tinh diệu. Theo thời gian trôi qua, Dương Khai phát hiện luyện tập như vậy chẳng những giúp cho mình khống chế tốt nguyên khí mà càng làm cho nguyên khí của mình chậm rãi dung hợp tinh thuần. 

Chân Nguyên Cảnh nhị tầng đã mơ hồ đến đỉnh cao, chỉ kém một chút đột phá là có thể đạt đến tam tầng. 

Ngày hôm nay, lúc Dương Khai và Đổng Khinh Yên đang ở phòng của mình tập luyện khống chế nguyên khí, phát hiện ra khắp các đỉnh đều vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đi lại trên ngọn núi gập ghềnh kia, trong đó không ít là đệ tử Dược Vương Cốc, cũng có rất nhiều người ngoài. 

- Thế này là thế nào? Đổng Khinh Yên ngừng lại tò mò nhìn khắp các đỉnh. - Dược Vương Cốc sao lại có nhiều người ngoài tới như vậy. 

Dương Khai lắc đầu vẻ không biết. 

- Đại hội luyện đan mấy ngày nữa sẽ bắt đầu. Hương di và Lan di chậm rãi đi tới, dịu dàng giải thích. 

- Dược Vương Cốc tuy rằng bình thường không cho phép người ngoài vào, nhưng nơi này dù sao cũng có muôn vàn liên hệ với các thế lực lớn trong thiên hạ, nên cứ vào dịp này lại có rất nhiều người tới các đỉnh hỏi thăm các đại trưởng lão.
Dương Khai và Đổng Khinh Yên lúc này mới tỉnh ngộ. Từ lúc tiến vào Vân Ẩn Đỉnh đến nay, hai người vô ưu vô lự ru rú trong nhà, thời gian trôi qua rất mau cũng không phát hiện ra sắp đến đại hội luyện đan. 

Hương di khẽ cười một tiếng. - Các đỉnh đều rất náo nhiệt ngoại trừ Đan Thánh Đỉnh và Vân Ẩn Đỉnh chúng ta. 

- Đúng vậy, chỉ có nơi này của chúng ta thanh tịnh. Lan di khẽ mỉm cười. 

Đổng Khinh Yên hì hì nói: - Nếu sư phụ lão gia khai sơn môn, bảo đảm những người đó đông như vịt. Chỉ sợ những đỉnh khác sẽ lập tức thanh tịnh.
Hương di nguýt nàng một cái nói: - Vậy thì ta với Lan di sẽ mệt chết đi được, nhiều khách qua lại như vậy, bưng trà rót nước làm sao có thể loay hoay kịp. 

Trong khoảng thời gian ở chung này, Hương di và Lan di cũng rất yêu quý Đổng Khinh Yên, hai người đều không có con cái liền coi Đổng Khinh Yên như con mình, quan tâm nàng đầy đủ. 

Tiểu nha đầu miệng cũng ngọt như mía lùi, cũng không vì thân phận nữ tỳ mà coi thường các nàng, nên rất được các nàng yêu thích. 

Hương di vừa dứt lời, Tiêu Phù Sinh liền mở cửa cười lớn. - Xem ra Vân Ẩn Đỉnh của ta hôm nay cũng không thanh tịnh được rồi.
- Sư phụ. 

- Tiêu lão 

Dương Khai và Đổng Khinh Yên vội vàng hành lễ, chỉ thấy Tiêu Phù Sinh tươi cười thong dong đi ra từ phòng của mình, long hành hổ bộ, vẻ mặt hưng phấn. 

- Sư phụ, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy à? Đổng Khinh Yên đi trước hỏi, Dương Khai cánh tay nổi da gà. Cô em họ này trước mặt mình thì tinh quái nhưng ở trước mặt sư phụ và hai dì thì lại nhu thuận vô cùng. 

- Có bạn từ phương xa tới ta đương nhiên là vui vẻ rồi. Tiêu Phù Sinh cười ha hả nói.
Đổng Khinh Yên đảo mắt: - Đệ tử cứ tưởng sư phụ người không thích người khác tới thăm, hóa ra không phải như vậy à. 

Tiêu Phù Sinh ha hả cười: - Phải xem người đó là ai rồi, đến nhờ ta làm việc thì ta không chào đón, nhưng người sắp tới này lại khác. 

- Ha ha Tiêu lão nhân, lão phu lần này tới nếu cũng nhờ người làm việc thì người có đuổi đi không? Cùng một tiếng cười to truyền đến, dưới đường núi có một bóng người nhanh chóng tiếp cận. 

Nghe được âm thanh này, Dương Khai không khỏi nhíu mày, thần sắc tự nhiên cổ quái. 

Âm thanh nàylẽ nàocó vẻ như 

Hương di và Lan di nghe có người dám gọi Tiêu Lão là Tiêu lão nhân thì không khỏi kinh ngạc, các người hiển nhiên cũng không biết người tới rốt cuộc là ai. 

Trong thiên hạ, mặc dù là Bát đại gia gia chủ đến đây cũng phải tôn trọng kêu một tiếng Tiêu đại sư 

Không người nào dám không kiêng nể gì gọi lão là Tiêu lão nhân. 

Nhưng cách xưng hô này vào tai Tiêu lão làm ông không những không phật ý mà còn trêu ghẹo:
- Lão phu sao dám đuổi ngươi đi? Lão phu còn đang nợ ngươi một mạng đấy. 

Dăm ba câu, Hương di và Lan di lập tức tỉnh ngộ, không ngờ người tới lại là ân nhân cứu mạng Tiêu lão, hai nàng khuôn mặt xinh đẹp nghiêm nghị cung kính đón chào. 

Phía dưới một bóng người thoáng qua, trong khoảng hơn trăm trượng có một bóng người hiện ra trước mắt mọi người. 

Hơn nữa tới không phải một người mà là hai người. 

Đi đầu là người tuổi tác không sai biệt so với Tiêu lão, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, tươi cười chân thành, đằng sau có một nữ tử đi theo, nữ tử có đôi mắt đẹp như sao rực rỡ hồn nhiên, mặc quần áo màu xanh biếc, trên trán một viên bảo thạch màu lam, sa mỏng che mặt làm người ta không nhìn rõ dung mạo. 

Gió thổi đến làm tung bay quần áo và chiếc sa mỏng của nàng làm nàng thoạt nhìn phiêu nhiên như tiên, không nhiễm bất kỳ hạt bụi nào, vô trần vô cấu. 

Thần sắc Dương Khai chấn động, khóe miệng hiện tia cười quái dị, trong một chốc nhìn chằm vào nữ tử che mặt này. 

Nữ tử cảm nhận được sự kì lạ này, ánh mắt không kiêng nể, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, thản nhiên liếc mắt nhìn một lượt Dương Khai. 

Chợt trong đôi mắt đẹp hiện lên niềm vui bất ngờ, hàng mi run rẩy không tin vào mắt mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai khẽ mìm cười, ánh mắt nữ tử cũng híp lại thành hình lưỡi liềm. 

Nữ tử này rõ ràng chính là Hạ Ngưng Thường, còn lão già tới trước đó, không ngờ là Mộng Vô Nhai. 

- Mộng huynh, đã lâu rồi. Tiêu lão tiến lên, chắp tay ôm quyền nói. 

Mộng Vô Nhai vẻ mặt tươi cười vội ôm quyền đáp lễ: - Tiêuặckhụ khụ khụ 

Chỉ kịp phun ra một chữ rồi dường như đột nhiên bị hóc xương, trong cổ họng phát ra tiếng ho khan, chỉ khụ khụ ho, váng đầu hoa mắt, ý thức mơ hồ.
- Sư phụ. Hạ Ngưng Thường hoảng sợ vội vàng đập nhẹ vào lưng Mộng Vô Nhai. 

- Mộng huynh bị thương sao? Tiêu Phù Sinh sắc mặt nghiêm trọng khẩn trương tiến tới xem mạch cho Mộng Vô Nhai. 

Mộng Vô Nhai vội vàng xua tay, ho thật lâu, vất vả thở gấp, vẻ mặt như lão già sắp chết, kinh ngạc nhìn Dương Khai dở khóc dở cười: - Tiểu tử thối sao nhà ngươi lại ở đây. 

Chuối thật, đúng là oan gia ngõ hẹp, oan hồn không tiêu tan. 

Một năm trước, tên tiểu tử này được Lăng Thái Hư đưa tới U Minh Sơn rèn luyện, hơn một năm nay đều không gặp. Tuy ban đầu làm đồ đệ cưng của mình mất hồn mất vía, suốt ngày than thở, nhưng theo thời gian trôi qua cùng sự dạy bảo ân cần của, mình đồ đệ cưng cũng bước ra khỏi bóng ma tương tư, thực lực càng phát tinh anh, tiến triển thần tốc. 

Vốn Mộng Vô Nhai nghĩ đồ đệ chắc hẳn đã sớm phai nhạt tình cảm với Dương Khai rồi, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở nơi này. 

Nhìn đồ đệ cưng của mình ánh mắt nồng đượm tình cảm, Mộng Vô Nhai sao có thể không biết được tình cảm của nàng dành cho Dương Khai chưa từng phai nhạt, mà chỉ đem tình cảm đó chôn chặt trong lòng thôi. 

Hoặc có lẽ lúc không có người, nàng sẽ lật lại hồi ức để giải nỗi khổ tương tư. 

Giờ khắc này, Mộng Vô Nhai đã hiểu cái gì gọi là ái như mỹ tửu, giấu càng lâu càng nồng đậm. 

Ngay lúc này Mộng Vô Nhai muốn quay đầu bước đi nhưng đã muộn. 

Lão hận không thể tự cho mình mười mấy cái bạt tai. 

Lão cũng là thấy Hạ Ngưng Thường mấy ngày nay có chút rầu rĩ không vui, vừa lúc Dược Vương Cốc lại mở đại hội luyện đan nên cố ý mang nàng đi giải sầu, làm sao nghĩ tới việc sẽ đụng tên tiểu tử khốn kiếp này ở đây? 

Khốn kiếp thật, ai bảo ngươi lắm chuyện, ai bảo ngươi lắm chuyện. Mộng Vô Nhai thậm chí muốn treo cổ tự sát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi