Nếu Phiến Khinh La thật sự làm phản, những nữ tử trong hành cung của nàng và người của Phiêu Hương Các, chắc chắn sẽ bị trả thù, lấy phong cách võ giả của Thương Vân Tà Địa thường thấy, sự trả thù nhất định cực kỳ bi thảm, làm người nghe kinh sợ.
Phiến Khinh La không giống với những Tà Vương Khác, nàng không phải người lãnh huyết, còn có điều cố kỵ, dĩ nhiên không thể đáp ứng yêu cầu của Dương Khai, ngay cả khi rất muốn cũng đành chịu.
- Các ngươi hay là thừa dịp hiện tại nhanh chóng rời khỏi nơi này, hoặc là trốn ở chỗ này không đi ra ngoài.
Phiến Khinh La sâu kín thở dài,
- Chỉ có như vậy các ngươi mới có thể an toàn, tự giải quyết cho tốt đi.
Dứt lời, liếc mắt nhìn Dương Khai, trong đôi mặt đẹp một vẻ thống khổ, dẫn Bích Lạc đi đường cũ trở về.
Trong lòng của nàng, đã lơ đãng gieo xuống hạt giống tình cảm với Dương Khai, hiện giờ đã nẩy mầm trưởng thành, chỉ sợ không lâu nữa sẽ hoàn toàn trưởng thành, khiếm khuyết thể chất độc quả phụ của nàng lúc đó sẽ hoàn toàn hiện ra.
Nàng sẽ phải liều lĩnh giữ lấy Dương Khai, một khi cùng nàng ân ái, với sự bá đạo âm độc của thể chất quả phụ, Dương Khai chắc chắn sẽ phải chết.
Phiến Khinh La không dám ở lại bên cạnh Dương Khai lâu, bởi vì càng tiếp xúc, loại tình chủng lại càng nhanh chóng trưởng thành.
Nàng nhất định phải rời khỏi nơi này, cố gắng rời xa Dương Khai càng xa càng tốt.
Mộng Vô Nhai cũng không làm khó nàng, như cũ mở ra kết giới để nàng rời đi.
Phiến Khinh La đi rồi, trong lòng một người một mảng nặng nề.
Theo như lời nàng nói, hiện giờ mọi người chỉ có hai con đường, một là trốn ở trong Thiên Hành Cung kết giới không ra, hai là thừa dịp Tà chủ và những Tà Vương Khác không có ở đây, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đều có thể bảo vệ tính mạng của mình.
- Có đi hay không?
Mộng Vô Nhai nhìn Dương Khai dò hỏi.
- Đi nơi nào?
Dương Khai cười khổ, nếu đến cả Trung Đô cũng bị hủy, trong thiên hạ to lớn này, chỉ sợ không có chỗ cho mọi người dung thân.
Hoảng sợ chạy trốn như chó nhà có tang, không phải là điều Dương Khai muốn thấy.
- Không đi, vậy ở lại, tuy nhiên thực những người trong phủ này... phải khẩn trương đề cao thực lực.
Mộng Vô Nhai quay đầu nhìn một vòng, ở trong Đoạt đích chi chiến, lấy thực lực trong phủ, quả thực có ưu thế áp đảo hoàn toàn.
Nhưng trong thời điểm Thương Vân Tà Địa đột kích, chút lực lượng này vẫn có vẻ quá mức nhỏ yếu.
Không ít người đều tận mất chứng khiến chiến lực dũng mãnh của mấy Đại tà Vương, chiêu thức huyền diệu và bản lĩnh thông thần vẫn hiện rõ mồn một trước mắt, kích thích mọi người nhiệt huyết sôi trào, hận không thể nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân, cùng Tà Vương phân cao thấp.
-Mặc kệ tình huống bát đại gia và Trung Đô như thế nào, chúng ta bên này nhất định phải tự bảo toàn lực lượng.
Dương Khai cũng đã suy nghĩ dần rõ ràng, hai tròng mắt mê man rất nhanh kiên định, nhếch miệng cười nói:
-Nếu đã vậy, đi tu luyện thôi.
Tất cả mọi người nhất tề gật đầu, có Thiên Hành Cung kết giới phòng hộ, bọn họ không cần lo lắng an toàn, an tâm nâng cao thực lực bản thân.
- Lý tiền bối, vượt qua cửa ải khó khăn lần này, vật của hải ngoại chư tông ta nhất định trả lại, trong khoảng thời gian này, các vị hay là vẫn ở lại đi.
Dương Khai quay đầu nhìn Lý Nguyên Thuần nói.
Lý Nguyên Thuần sợ run lên, mặc dù có chút không muốn, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu:
-Cũng được.
Lão cư trú ở hải ngoại đã lâu, đối với đại lục bên này cũng khá để ý, giờ kiến thức qua bí bảo trước kia chưa từng nghe qua, nhìn thấy cao thủ mà ở hải ngoại chưa từng thấy, tự nhiên có lòng muốn nhìn xem đến tột cùng, âu cũng là cơ hội khó có được.
Nhất là lão Mộng Vô Nhai kia, Lý Nguyên Thuần rất để ý lão, cảm giác được người này có chút gì đó rất lạ.
Trong phủ nhanh chóng khôi phục yêu tĩnh, ở bên trong một mảnh hoang tàn, cũng chỉ có Dương Khai phủ còn nguyên vẹn.
Mọi người ai về việc lấy, nên tu luyện thì tu luyện, cũng không cần lo lắng gặp phải đại nạn nữa.
Ngày đó, Dương Khai đưa cho Hạ Ngưng Thường phân phối rất nhiều Vạn Dược linh lịch để nàng sử dụng luyện đan.
Triệu tập toàn bộ Huyết tùy tùng trong phủ, tặng cho bọn họ mỗi người một ít Vạn Dược linh cao.
Mộng Vô Nhai nói qua, thứ Vạn Dược linh cao này bên trong tích chứa một ít thiên đạo pháp tắc thần kỳ, có thứ này tương trợ, có thể làm cho người ta dễ dàng cảm ngộ thiên đạo.
Vạn Dược linh cao tuy rằng vô cùng quý trọng, trên tay Dương Khai cũng không có nhiều, nhưng bây giờ là lúc cần dùng người nên lấy ra cho người tín nhiệm sử dụng.
Dương Khai hy vọng, những Huyết tùy tùng Thần Du Cảnh đỉnh phong trong phủ có thể thông qua Vạn Dược linh cao nhìn trộm huyền diệu của Thần Du Chi Thượng, có thể đột phá cảnh giới trước mắt.
Một khi thành công, những huyết tùy tùng này sẽ trở thành một đòn sát thủ mạnh nhất mà hắn nắm giữ trong tay.
Đến lúc đó mặc dù không có Thiên Hành cung của Mộng Vô Nhai, Dương Khai có thể tự bảo vệ mình trước tập kích của Thương Vân Tà Địa.
Một ngày sau, Ảnh Cửu từ Trung Đô trở về, mang theo tin tức khiến Dương Khai chấn động kinh ngạc.
Rất nhiều võ giả Thương Vân Tà Địa và yêu thú tấn công Trung Đô, từ cửa thành phía Tây Bắc Trung Đô tiến vào, diệt sạch sinh linh trong phạm vị mười dặm, trấn thủ nơi đó là Cao gia tổn thất thảm trọng, một vị Thần Du Chi Thượng Thái thượng trưởng lão bị Tà chủ giết chết, cao thủ gia tộc tổn thất thảm trọng, bất đắc dĩ phải lui lại, chạy trốn đến phía Bắc nơi Khang gia trấn thủ.
Thương Vân Tà Địa khí thế hung mãnh, thực lực quá lớn, vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.
Sáu đại gia khác, cũng nhất tề phái viện binh, tập hợp ở địa giới Khang gia, chuẩn bị nghênh chiến Thương Vân Tà Địa.
Thời điểm Ảnh Cửu rời khỏi Trung Đô, song phương còn đang giằng co, tạm thời còn chưa đánh, chỉ có điều không biết bây giờ kết quả như thế nào.
-Tình hình Dương gia bên kia như thế nào?
Dương Khai vội vàng hỏi.
-Gia tộc vô sự, Thương Vân Tà Địa vẫn chưa có tấn công cửa phía Nam, tạm thời không có vấn đề gì, tứ gia và phu nhân đều rất an toàn, gia tộc cũng không phái bọn họ xuất chiến.
Nghe nói cha mẹ không phải nghênh chiến, Dương Khai không khỏi thời phào một hơi, lại nói:
- Ngương không đón bọn họ tới Chiến thành cùng ta hội hợp sao?
Ảnh Cửu lắc đầu:
-Tình huống Chiến thành bên này, Trung Đô không có biết, ngược lại tứ gia và phu nhân rất lo lắng an toàn của người.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, bên này đã sinh linh lầm than, trừ mọi người trong phủ, đã không còn ai sống sót,Trung Đô bên kia thật sự không biết tin tức ở nơi này.
-Ta đã biết, ngươi lui đi.
Dương Khai nói xong, lấy ra một ít Vạn Dược linh cao, dặn dò Ảnh Cửu phục dụng.
Ảnh Cửu tiếp nhận, nhanh chóng thối lui.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai gọi Kim Vũ ưng, viết một lá thư, sai nó gửi về Trung Đô Dương gia, báo tin bình an cho cha mẹ, cũng dặn dò bọn họ nếu có thể nhanh chóng đến Chiến thành.
Tuy nhiên Dương Khai đoán, lấy tính khí của Dương tứ gia, chỉ sợ là sẽ không rời khỏi ra tộc.
Nhưng nếu Thương Vân Tà Địa theo góc Tây Bắc tiến nào Trung Đô, bên phía Dương gia trong thời gian ngắn chắc cũng không có vấn đề gì lớn, hơn nữa bát đại gia cũng không ngồi không, đợi bọn họ thích ứng rồi, Thương Vân Tà Địa sẽ không có khả năng tiến triển thuận lợi như trước được.
An bài tốt hết thảy, Dương Khai cũng vội vàng tiếp nhập trạng thái bế quan.
Trong phòng, Dương Khai nín thở ngưng thanh, khoanh chân ngồi.
Thần thức trốn vào thức hải, thần hồn linh thể hiển hóa đi ra, kinh ngạc nhìn phía trên thức hải, phiêu phù một đoàn lớn thần thức lực lương tinh thuần.
Đoàn thần thức lực lượng tinh thuần này, là lần trước sau khi Kim nhân độc nhãn giết chết thần hồn linh thể lão già mặt chữ điển của Diệp gia còn sót lại.
Qua thời gian hai ba ngày, đến tận hôm nay Dương Khai còn có chút không dám tin, Kim nhân độc nhãn kia chỉ có một đạo kim quang, đã đem một vị Thần Du Chi Thượng thần hồn linh thể tiêu diệt.
Hắn cho tới bây giờ, mới có thời gian và công phu điều tra đoàn năng lượng tinh thuần mà lão già đó lưu lại sau khi chết.
Cẩn thận cảm ứng, rất nhanh, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện, một đoàn lớn năng lượng mạnh mẽ khổng lồ, chẳng những tinh thuần, hơn nữa bên trong còn tích chưa rất nhiều pháp tắc kỳ diệu.
Những pháp tắc này, hẳn đều là của vị cao thủ Diệp gia kia, là cảm ngộ đối với thiên đạo và võ đạo trong những năm gần đây.
Sau khi thần hồn linh thể của lão bị Kim nhân độc nhãn tiêu diệt, tất cả tư duy đều được tinh lọc hoàn toàn, chỉ để lại cảm ngộ năng lượng tinh thuần của lão.
Nhận thấy được điều đó, Dương Khai thần sắc không khỏi vui vẻ, không nghĩ tới một kích của kim nhân độc nhãn, mang đến cho mình chỗ tốt lớn như vậy.
Thần Du Chi Thượng cường giả tất cả lực lượng thần thức a, đây chính là thành quả mấy chục thậm chí trăm năm cố gắng tu luyện mới có, mà hiện tại có ở trong thức hải của Dương Khai.
Dương Khai thần hồn linh thể đi đến trước mặt đoàn năng lượng kia, ngồi xuống đối mặt với nó, tâm niệm vừa động, năng lượng tinh thuần khổng lồ liên tục không ngừng bị hút vào tay hắn.
Trong phút chốc, Dương Khai vui vẻ sung sướng, cảm giác như kẻ đói bụng đã nhiều ngày, bỗng nhiên ảo giác được ăn một bữa tiệc lớn vậy.
Tự thân linh hồn thể, lấy mắt thường có thể thấy được đang tăng cường, lớn mạnh.
Thức hải phía dưới Dương Khai cũng vui vẻ phập phồng, cuồn cuộn như sóng biển.
Một đoàn năng lượng khổng lồ này, đã có còn tư duy khi còn sống của Diệp gia cao thủ, là năng lượng cực kỳ tinh thuần, bất cứ kẻ nào cũng có thể thoải mái hấp thu, tự thân cường đại.
Hơn nữa không hề có khiếm quyết.
Dương Khai vui vẻ chịu đựng.
Hắn hấp thu, bảo đảo do ngũ thái ôn thần liền huyễn hóa, sắc thái cũng trở nên rực rõ.
Thời gian trôi qua, cũng không biết bao lâu, đến khi Dương Khai hấp thu hoàn toàn đoàn năng nượng tinh thuần kia, hắn mới chậm rãi tỉnh lại.
Thoáng cảm ứng một phen, Dương Khai vẻ mặt cả kinh.
Chỉ bế quan một thời gian, không ngờ lại đột phá một tiểu cảnh giới, đã vô thanh vô tức tiến vào Thần Du Cảnh tam trọng, không những vậy mà còn đang mạnh mẽ tiến tới tứ trọng cảnh giới.
Một vị Thần Du Chi Thương lưu lại năng lượng tinh thuần, không ngờ có thể tăng trưởng đến loại trình độ này, Dương Khai không khỏi miên man bất định.
Nếu như có thể đánh chết vài vị Thần Du Chi Thượng, sau đó hấp thu toàn bộ thần thức lực lượng kia, thực lực bản thân chẳng phải là nhanh chóng được nâng cao sao?
Nghĩ ra điều này, Dương Khai lập tức phấn chấn, trên mặt không khỏi có chút động dung.
Thất vất vả mới đem ý nghĩ này dằm xuống, Dương Khai mới bình phục tâm tình.
Lần trước có thể hạ sát vị Diệp gia cao thủ kia, nguyên nhân cũng là do kim nhân độc nhãn bỗng nhiên phát uy, hắn cho tới bây giờ cũng không biết cách không chế con độc nhãn kia, nếu có thể nô dịch lực lượng của nó, ý nghĩ kia của mình chưa chắc là không có khả năng thực hiện.
Nghĩ đến đây, Dương Khai không tiếp tục chần chờ, vội vàng thi triển thần thức, liên hệ với độc nhãn, muốn nhìn một chút xem có thể luyện hóa nó hay không.
Thứ này, hẳn là một kiện thần hồn bí bảo, cũng không biết là ai luyện chế ra, nhưng bí bảo có thể một kích đánh chết một vị Thần Du Chi Thượng, khẳng định không phải cấp bậc Huyền cấp.
Huyền cấp bi bảo, không có được uy lực bậc này.
Phía trên Huyền cấp, Linh cấp, là cấp bậc trong truyền thuyết.
Chính mình có một kiện Linh cấp bí bảo, đây là cái khái niệm gì a?
Kiện thần hồn bí bảo sao với Thiên Hành cung của Mộng Vô Nhai, chỉ sợ không yếu hơn chút nào.
ngẩn ra, bỗng nhớ tới lần đầu ở bên trong hành cung của Phiến Khinh La, ba nữ tử đã hầu hạ hắn.
Mỹ phụ Vân Lệ còn có hai cái nha đầu Nhược Vũ, Nhược Tình.