VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Thấy Hồ Kiều Nhi thẹn quá hóa giận, Dương Khai vội vàng an ủi:

- Cô nương cũng không cần để ý, kỳ thực nếu không nhìn kỹ thì cũng không thấy rõ điểm này đâu.

Hồ Kiều Nhi lạnh mặt, đằng đằng sát khí nhìn Dương Khai:

- Vậy tức là lúc nãy ngươi đã nhìn kỹ?

Dương Khai đằng hắng vài tiếng, hơi lúng túng:

- Có nhìn vài lần.

Không thể trách ta được! Tự nàng đưa mông về phía mình, chả nhẽ mình lại giả vờ không nhìn thấy gì? Dương Khai thầm kêu oan.

- Có những điểm đáng ngờ này, nếu ta còn không nhận ra cô nương và Mị Nhi cô nương thì con mắt này của ta nhìn vô ích rồi.

Dương Khai cười thản nhiên.

Cơn giận của Hồ Kiều Nhi lắng xuống, nàng nghĩ kỹ lại, không khỏi kinh sợ.

Nàng phát hiện tên nam nhân Dương Khai này có một năng lực quan sát vô song. Từ lúc bước vào đến lúc vạch trần mình, chỉ mới nửa tuần trà, vậy mà hắn có thể nhìn ra nhiều sơ hở đến vậy. Khả năng này không phải ai cũng có, hơn nữa lúc nãy mình chủ động quyến rũ lại không thành công. Có thể nói người này tinh thần vững chắc và phẩm chất không tệ, không bị xao động trước mỹ sắc, là một nam nhân tâm tính kiên nghị.

Nhân tài! Tuy tuổi còn trẻ, thực lực tuy yếu, nhưng không thể phủ nhận hắn là một nhân tài.

Nghĩ đến đây, Hồ Mị Nhi đảo mắt, ném một cái nhìn yêu kiều về phía Dương Khai:

- Dương Khai đúng không? Xét thấy lúc nãy ngươi đã đắc tội với ta, bây giờ bổn cô nương cho ngươi hai lựa chọn.

- Lựa chọn gì?

Dương Khai hỏi.

- Thứ nhất, bàn tay nào đã sờ vào người ta phải bị chém, con mắt nào đã nhìn vào ta sẽ bị móc ra, như vậy ta mới tha thứ cho sự mạo phạm của ngươi.

Hồ Kiều Nhi vừa nói, vừa mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng, như lời thì thầm của thê tử nói với phu quân vậy, song trong câu nói lại toát ra một sự tàn nhẫn và tanh máu không hợp tình người.

Dương Khai lắc đầu:

- Để ta nghe thử lựa chọn thứ hai nào.

- Thông minh.

Hồ Kiều Nhi cười:

- Thứ hai, rời khỏi Lăng Tiêu các, gia nhập Huyết Chiến bang, ta sẽ xin phụ thân ban cho ngươi chức tiểu đội trưởng. Theo ta được biết, ngươi ở Lăng Tiêu các chỉ là một tên đệ tử thí luyện cấp bậc thấp nhất, chịu mọi ức hiếp, cũng không có được của cải tu luyện gì cả. Nhưng nếu ngươi đến Huyết Chiến bang, đãi ngộ sẽ tốt hơn ở Lăng Tiêu các gấp trăm lần. Thế nào, điều kiện ta đưa ra cũng có thể coi là hậu hĩnh đấy chứ?

- Còn lựa chọn nào khác không?

- Hết rồi!

- Vậy thì ta không chọn cái nào hết.

Dương Khai âm thầm vận Chân Dương quyết, nhìn Hồ Kiều Nhi một cách cảnh giác.

- Ngươi muốn ép ta động thủ?

Hồ Kiều Nhi cười gằn liên hồi.

- Ta nghĩ cô nương sẽ không động thủ đâu. Nơi này không phải Huyết Chiến bang, một khi có chút dấu hiệu tranh đấu nào, các đệ tử trấn thủ của Lăng Tiêu các cũng sẽ đến thám thính, lúc đó cô nương chỉ rước thêm phiền toái vào người thôi.

- Chỉ là một tên đệ tử thí luyện nhãi nhép, ta muốn giết thì giết, Lăng Tiêu các làm gì được ta? Cùng lắm ta bồi thường ít đồ, chắc chắn bọn chúng cũng không để ý đến sống chết của nhà ngươi đâu!

- Nếu cô nương thật sự muốn giết ta, vậy thì đừng phí lời thêm nữa.

Trông Dương Khai có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất đang rất căng thẳng, dù sao thì lòng nhi nữ như kim dưới đáy biển, ai mà biết rốt cuộc nàng nghĩ gì.

Giờ thì hắn đã hối hận vì lúc nãy đã nói ra sự thật. Lời của nữ nhi quả nhiên không thể tin được, đặc biệt là mỹ nữ. Kinh nghiệm của hắn vẫn còn quá ít.

- Hơn nữa vừa rồi ta cũng đã nói, ta dùng Ngưng Huyết Khư Ứ cao mà ta quý nhất để trị thương cho cô nương, cô nương cũng đừng so đo chuyện ta mạo phạm nữa.

Ý đồ của Dương Khai là dùng lý lẽ để thuyết phục, dùng tình cảm để khiến nàng động lòng.

- Chỉ một lọ thuốc Ngưng Huyết Khứ Ứ cao mà có thể bồi thường thiệt hại của ta à? Ngươi đối với ta...

Hồ Kiều Nhi không trút hết giận được. Nàng vốn muốn nói ôm thì cũng đã ôm rồi, sờ cũng đã sờ rồi, thế nhưng không thể nói ra thành lời. Tổn thất của nàng là quá lớn, chỉ một lọ thuốc trị ngoại thương làm sao bù đắp được?

- Cô nương nói vậy ta cũng đành chịu, đúng ra việc lúc nãy, cô nương cũng rõ là do cô nương tự chủ động mà.

Câu này như dầu đổ thêm vào lửa, Hồ Kiều Nhi vừa thẹn vừa giận, đang định động thủ thì quay đầu lại nhìn vị trí Hồ Mị Nhi bị giam cầm. Nhìn thấy tiểu muội đang gào thét khẩn thiết, không khỏi mềm lòng, nộ khí dần dần tan biến, nàng hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Bỏ đi, lần này ta không so đo với ngươi nữa.

Dương Khai bất giác thở phào:

- Cô nương thật rộng lượng.

Hồ Kiều Nhi khẽ cười:

- Thật ra lúc nãy ngươi nói đều đúng, chỉ có một điều là sai.

- Điều gì?

Dương Khai hỏi.

Hồ Kiều Nhi chưa trả lời ngay, mà chỉ huơ tay một cái. Hồ Mị Nhi dần thoát khỏi vòng giam giữ. Dương Khai giật mình ra mặt, tuy biết nữ nhân này công lực rất cao, nhưng không ngờ lại cao đến mức này, chỉ huơ tay một cái, người đã bỗng hiện ra, rõ ràng là cao thủ Chân Nguyên cảnh trở lên mới làm vậy được.

Hồ Mị Nhi đã được tự do, liếc mắt nhìn Dương Khai, gương mặt trông cũng nhẹ nhõm hơn. Lúc nãy nàng vô cùng lo lắng, cứ sợ tỷ tỷ trong lúc nóng giận sẽ hạ thủ giết hại Dương Khai.

Nhìn lại tỷ tỷ, Hồ Mị Nhi không nhịn được phì cười, nàng nhớ lại những lời lúc này Dương Khai đã nói.

Trời ạ, trên đời này không ngờ lại có một tên nam nhân dám nói vậy với tỷ tỷ, hơn nữa nói xong rồi mà vẫn không bị gì cả.

- Tỷ tỷ!

Hồ Mị Nhi vừa bước ra, liền bổ nhào đến bên Hồ Kiều Nhi, nũng nịu:

- Tỷ đừng giận nữa, chuyện lần này đâu thể trách hắn.

- Ta có nói là trách hắn đâu!

Hồ Kiều Nhi vẫn chưa nuốt hết giận, quay lại nhìn Dương Khai:

- Ta nói ngươi sai ở một điểm, đó là ta và Mị Nhi không phải tỷ muội song sinh.

- Không phải song sinh?

Dương Khai kinh ngạc.

Nhìn kỹ lại, hai nữ tử trước mặt quả thực giống hệt nhau, không có bất cứ khác biệt nào. Nếu lần sau gặp mặt bảo Dương Khai phân biệt thì chắc chắn là sẽ không nhận ra được ai là ai.

- Không phải, ta lớn hơn Mị Nhi vài tuổi.

Hồ Kiều Nhi khẽ mỉm cười, nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của Dương Khai, trong lòng cũng vô thức cân bằng trở lại.

- Quả đúng là đại thiên thế giới, vô kỳ bất hữu.

Tuy là hai tỷ muội, cách vài năm nhưng lại giống nhau đến mức này, chắc trong cả thiên hạ này chỉ có mình họ như vậy thôi.

- Ngươi không biết ta à?

Hồ Kiều Nhi hơi nghi ngờ, bản thân nàng ít nhiều cũng là một cao thủ hậu bối của Huyết Chiến bang, danh tiếng lẫy lừng, sao tên này lại không biết?

- Không biết.

Dương Khai lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Thấy hắn không giống đang nói dối, Hồ Kiều Nhi chỉ đành tin lời. Dĩ nhiên nàng không biết cảnh ngộ mấy năm nay của Dương Khai, gần như là tách biệt với thế giới bên ngoài, không giao hảo cùng ai.

- Hôm nay ngươi đến tìm ta có việc phải không?

Hồ Mị Nhi quay lại nhìn Dương Khai.

Dương Khai nói rõ mục đích lần này đến đây, Hồ Mị Nhi liếc nhìn tỷ tỷ, hỏi ý kiến, Hồ Kiều Nhi khua tay:

- Đi đi, có điều đừng làm loạn ở khu mỏ.

- Đa tạ.

Dương Khai không kềm được, thở phào nhẹ nhõm.

- Đi thôi, ta đưa ngươi đến đó, khu mỏ cách nơi này cũng không xa lắm.

Hồ Mị Nhi tinh thần sảng khoái, gương mặt rạng rỡ, bước lên trước dẫn đường.

Đợi Dương Khai và Hồ Mị Nhi đi khỏi, Hồ Kiều Nhi mới chậm rãi đứng dậy, đưa hai tay ra sờ mông, bóp nặn so sánh một lúc rồi lẩm bẩm một mình:

- Một bên to một bên nhỏ chỗ nào chứ, rõ ràng là như nhau mà! Tên tiểu thử thối này nói xằng nói bậy, thật đáng ghét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi