Từng ngày trôi qua, độ mạnh yếu của ba màu sắc trong Thiên Hành cung mỗi ngày càng thêm biến hóa rõ rệt.
Ma khí tối đen kia càng ngày càng trở nên cường thịnh, hai màu lửa đỏ cùng trắng muốt dần dần biến mất.
Gần như một tháng sau, một tiếng nổ vang, màu đen kia tràn ngập toàn bộ Thiên Hành cung, hai màu đỏ cùng trắng nháy mắt mai một.
Lập tức, màu tối đen tà sát ma khí này lao tới dũng mãnh, tạo hành một lốc xoáy, cắn nuốt hai màu sắc kia gần như không còn.
Thời gian dần trôi quan, thân hình Dương Khai hiện lên trước mặt mọi người, ấp lực hủy diệt ở Trung Đô gần một tháng nay cũng lui tán.
Xôn xao…
Thiên Hành cung bao vây lấy Dương Khai phủ, giờ khắc này cũng tiêu hao hết năng lượng, sụp đổ xuống.
Không biết cấp bậc của Thiên Hành cung, nhưng sau khi Mộng Vô Nhai đi rồi mà nó vẫn còn có thể thủ hộ Dương Khai phủ, không ai rót năng lượng vào đó mà vẫn còn vững chắc tới hiện tại, có thể thấy được sức mạnh của nó ở điều đó.
Cung điện nho nhỏ từ khoảng không bay xuống, Dương Khai vẫy tay, thu lấy nó vào trong.
Đây là bí bảo của mvn, Dương Khai cảm ứng một chút, lại phát hiện không thể kết nối được, chỉ đành tử bỏ, đem nó bỏ vào trong không gian của hắc thư.
Lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, cảm thụ sự biến hóa của bản thân, Dương Khai khóe miệng ẩn cười.
Toàn bộ mọi người của quý phủ đều tiến lên, thần sắc vui sướng nhìn Dương Khai.
- Khai thiếu, xem bộ dạng ngươi là có đại thu hoạch nha.
Hoắc Tinh Thần cười ha ha nói.
Dương Khai nhẹ nhàng vuốt cằm:
- Có một chút.
Sắc mặt của mười ba vị Huyết tùy tùng cũng là hồ nghi khó hiểu, bởi vì bọn họ phát hiện Dương Khai hao phí suốt một tháng, hấp thu năng lượng của Ngọc trung Chân linh, cho dù thành công nhưng tu vi của hắn cũng không có gì thay đổi, vẫn là ở mức Thần Du cảnh lục tầng.
Phát hiện này làm cho họ thấy không hiểu rõ lắm.
Tu vi không thay đổi, thế lực lượng của Ngọc trung Chân linh bị Dương Khai hấp thu vào đâu chứ?
Chân Dương chi lực hủy diệt đó, tối thiểu cũng có thể khiến tu vi của hắn tăng lên hai, ba tầng mới đúng chứ.
Tuy nhiên Dương Khai không có nói rõ, bọn họ cũng không tới hỏi, lực lượng nâng cao không phải chỉ đơn giản là tăng tu vi. Trong mơ hồi, mười ba vị Huyết tùy tùng đối mặt với Dương Khai giờ phút này cũng không khỏi sinh ra cảm giác áp bách.
Dường như chỉ khi nào Dương Khai muốn đều có thể lấy được tính mạng của họ.
Ai nấy đều lắc đầu khó hiểu.
Hấp thu lực lượng của Ngọc trung Chân linh, Thiên Hành cung cũng bị thu hồi, trước khi chia tay, toàn bộ tâm nguyện của Dương Khai đều đạt được.
Duy chỉ có một điều làm cho hắn tiếc hận chính là trong khi chiến đấu với Ngọc trung Chân linh, chiếc Hàn Ngọc Sàng của Tô Nhan đã bị hòa tan hoàn toàn.
Cấp bậc của Hàn Băng Ngọc sàng dù sao cũng không bằng Ngọc trung Chân linh.
Tiếp tục ở lại Trung Đô thêm hai, ba ngày, sắp xếp xong toàn bộ, nói lời từ biệt với toàn bộ thân bằng hảo hữu, Dương Khai cuối cùng cũng tiếp tục cuộc hành trình.
Thủy Linh hưng phấn đi theo hắn, một tấc cũng không rời.
Bên ngoài thành Trung Đô, một đám người nhìn hắn rời đi, không ít người đổ lệ đầy mặt, hốc mắt đỏ bừng, có chút lưu luyến không rời.
- Chuyến đi này của Khai thiếu chỉ sợ cũng đừng nghĩ an bình,
Hoắc Tinh Thần bỗng nhẹ nhàng hít vào một hơi, dường như dự cảm được điều gì.
…
một đường chạy như bay, Thủy Linh có vẻ hưng phấn hơn nữa, từ khi nàng không cẩn thận lạc đường sang thế giới này, rồi rủi ro không tìm thấy đường về, đã gần hai năm rồi. Hiện tại cuối cùng cũng có được hi vọng về nhà, nàng đương nhiên vui vẻ, dọc đường đi líu ríu nói chuyện không thôi, nói toàn bộ đều là những chuyện ở dị vực đó.
Dương Khai cũng không để ý tới nàng, chỉ là lắng tai nghe để nắm thêm tin tức về bên kia.
Thuy Linh cũng không giận, phối hợp nói, nói mệt thì nghỉ ngơi, nghỉ xong lại nói tiếp.
Tốc độ của hai người cũng không nhanh, mà lại không chậm, bay qua nhiêu nơi khác nhau, trong lòng Dương Khai cũng vui vẻ thoải mái, tràn đầy nhiệt tình chờ mong về tương lai.
Mười ngày say, Thủy Linh vẫn không thấy được đường về nhà, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Đây là đâu hả
- Thiên Lang!
- Thiên Lang?
Thủy Linh vòng miệng lên, ở đây hai năm, nàng đương nhiên từng nghe tới quốc gia Thiên Lang này. Đó là một quốc gia gần với Đại Hán, dân phong dũng mãnh, thổ địa cằn cỗi, là nơi hoàn toàn bất đồng với Đại Hán.
- Khó trách những nữ tử kia không biết xấu hổ như thế.
Thủy Linh nhẹ giọng nói thầm, đôi mắt nhìn mấy nữ tử cách đó không xa, mấy người đều ăn mặc vô cùng hở hang, trên thân chỉ vẻn vẹn có dây buôc che ngực, toàn bộ chiếc rốn tinh xảo, bờ vai trắng mịn đều lộ hết ra ngoài.
Hạ thân lại chỉ có một chiếc quần bé tí, hai cặp đùi thon dài như hút hết ánh mắt của người khác.
Đi qua mấy nữ tử đó, thậm chí khóe miệng mấy người còn mang nụ cười quyến rũ, không ngừng lẳng lơ với Dương Khai.
- Chúng ta tới đây làm gì chứ? Không phải đi tìm đường tới Thông Huyền Đại Lục sao?
Thủy Linh khó hiểu.
Thông Huyền Đại Lục, chính là một cách gọi khác của Dị Bực, đó là một mảnh đại lục linh khí đầy đủ, tông môn san sát, cường nhân ùn ùn…
- Tìm người.
Dương Khai thuận miệng giải thích một câu, giơ tay hét to nói:
- Các vị cô nương dừng bước.
Mấy nữ tử nghe thấy thế liền dừng bước, một nữ tử thoạt nhìn lớn tuổi nhất trong đó cười hì hì nói:
- Tiểu ca này có chuyện gì không?
Nàng còn có ý tìm tòi thể trạng của Dương Khai.
Dương Khai cũng lơ đễnh, từ năm đó tiếp xúc với nữ tử Thiên lang, hắn liền biết nữ tử ở đây không bị cản trở bởi cái gọi là phong tục, biết rằng bên này chính là như thế.
- Ta muốn hỏi đường, đi Sâm La điện phải đi thế nào?
Dương Khai nói thẳng, không giấu giếm gì.
Vừa nói xong, mấy nữ tử liền biến sắc, nữ tử lớn tuổi nhất lại cảnh giác đánh giá Dương Khai, hỏi:
- Ngươi muốn đi Sâm La điện?
Dừng một chút lại hỏi:
- Ngươi đi Sâm La điện làm gì?
Dương Khai nhíu nhíu mày, mơ hồ ý thức được chút gì đó, những vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa nói:
- Ta muốn tìm người, ta có nhiều thứ để lại đó.
- Tìm ai, để cái gì chứ?
Cô gái kia tiếp tục hỏi.
Dương Khai mỉm cười, hắn chưa quen cuộc sống nơi đây, vất vả lắm mới gặp được mấy người này, đương nhiên phải hỏi đường, lại không ngờ đối phương cảnh giác như thế, giống như mình muốn đi Sâm La điện làm gì xấu không bằng.
Hắn không muốn quan tâm tới chuyện bên Thiên Lang này, càng không muốn quan tâm tới chuyện của Sâm La điện, chỉ là tìm Tử Mạch của Thiên Lang để lấy lại sợi thần hồn trong nàng.
Dù sao Địa Ma cũng từng nói, những thứ này ở lại trong não hải của người khác còn có chút nguy hiểm với bản thân mình. một khi người kia chết đi, Dương Khai cũng sẽ chịu tổn hại.
Thu hồi lại sợi thần hồn kia, Dương Khai còn muốn Tử Mạch giúp tìm được, đi tới cấm địa của Thiên Lang.
Thiếu nữ này phản ứng kịch liệt như thế, làm cho Dương Khai có chút không kiên nhẫn.
Sắc mặt đột nhiên biến đổi, trở nên dữ tợn đáng sợ, lộ ra răng nanh trắng hếu, liên tục cười lạnh:
- Không cần hỏi nhiều như thế, chỉ cần nói cho ta biết đáp án là được.
Thấy hắn thay đổi lớn như thế, mấy thiếu nữ kia cũng không khỏi lui lại sau mấy bước, ngưng tụ lực lượng, vẻ mặt không tốt nhìn Dương Khai, muốn động thủ.
Dương Khai hừ nhẹ một tiếng, cỗ áp lực khổng lồ từ trên trời giáng xuống, mấy nữ tử đỏ lập tức thấy bản thân giống như đang bị vùi dưới đại sơn, vô cùng nặng nề, khuôn mặt đỏ bừng, thở hồng học.
Thiếu nữ lớn tuổi nhất sắc mặt trắng bệch, thế mới ý thức được sự khủng bố của Dương Khai, tay dường như làm động tác rắc rắc cái gì đó.
Hai mắt Dương Khai tỏa sáng, vươn một bàn tay, lòng bàn tay truyền ra lực hút khổng lồ.
Viu, viu viu…
Mấy vật nhỏ dưới đất bị Dương Khai hút lên.
- Khống hồn trùng?
Vẻ mặt Dương Khai nghiền ngẫm, nhìn mấy tiểu hồn trùng trên bàn tay, không khỏi cảm thấy thân thiết.
Năm đó ở dị đia kia, mấy võ giả Thiên Lãng đều thông qua Khống Hồn trùng này để khống chế mấy trăm con yêu thú, cùng những võ giả Đại Hán.
Tử Mạch cũng muốn dùng chiêu này để đối phó Dương Khai, lại bị hắn dễ dàng hóa giải.
Vừa rồi nữ tử này lén lút rải xuống đất, chính là mấy con Khống Hồn trùng, hiển nhiên cũng làm giống như đám tử Mạch lúc đó, để khống chế Dương Khai.
Nhưng mà thủ đoạn này làm sao có thể thực hiện được với Dương Khai chứ?
Nghe những cây này, mấy nữ tử hoa dung thất sắc, nữ tử đứng đầu lại hét to nói:
- Sao ngươi lại biết chứ?
- Ta đương nhiên biết.
Dương Khai đắc ý cười cười.
- Không thể nào, y phục của ngươi rõ ràng là của người Đại Hán, Khống Hồn trùng là bí mật bất truyền của chúng ta, ngươi không có khả năng gặp qua.
- Bất truyền bí mật của các ngươi?
Dương Khai cau mày, chiếc răng nanh càng thêm dữ tợn.
- Quan hệ của ngươi với Tử Mạch ra sao?
Hai mắt nữ tử ngạc nhiên:
- Ngươi biết sư tỷ của ta?
- Sư tỷ?
Dương Khai ngạc nhiên, hắn chẳng qua cũng chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ mấy nữ tử này lại thật sự có quan hệ cùng Tử Mạch.
Dù sao lúc trước Tử Mạch đã nói với hắn, mấy người họ cũng chỉ là một chi của Sâm La điện mà thôi, chủ yếu nghiên cứu cách khống chế dị trùng. Vừa rồi mấy thiếu nữ này cũng dùng Khống Hồn trùng Dương Khai liền đoán ả cũng có quan hệ với Tử Mạch.
Hóa ra lại vẫn là sư tỷ sư muội… vẻ mặt Dương Khai có chút quái dị, thật đúng dịp mà.
- Đúng vậy, Tử Mạch là đại sư tỷ của chúng ta! Sao ngươi lại biết nàng?
Cô gái kia hỏi.
- Biết thì chính là biết.
Dương Khai nhíu nhíu mày:
- Các ngươi là sư muội của Tử Mạch thế thì trả lại Khống Hồn Trùng cho ngươi.
Nói xong liền ném mấy con dị trùng qua.
Thiếu nữ giơ tay nhận lấy, nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, trên mặt vẻ mê mang, mặc dù ít nhiều còn có cảnh giác, nhưng nhiều hơn nữa lại là sợ hãi.
- Dẫn ta đi gặp sư tỷ của các ngươi, ta tìm nàng có việc.
Dương Khai thản nhiên bảo.
Mấy nữ tử nhìn hắn, chần chờ thật lâu mới gật đầu, thiếu nữ nhiều tuổi nhất cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu mà.
Các nàng đi trước dẫn đường, , Dương Khai cùng Thủy Linh đi sau. Mấy nữ tử quay lại liếc nhìn mấy cái lại xì xào bàn tán lên, hiển nhiên là không hiểu rõ sao Đại sư tỷ lại có thể quen với võ giả Đại Hán chứ, hơn nữa xem dáng vẻ của hắn dường như còn có chút gút mắc với Đại sư tỷ cơ.
Không phải tới tìm thù sao? Trong lòng mấy nữ tử thầm đoán, không khỏi hoảng sợ.
Người này thoạt nhìn cũng tương đương tuổi với các nàng, thế mà tu vi lại không phải các nàng có thể nhìn thấu, thật là có chút bí hiểm.
Nếu hắn thật sự tới báo thù thì mấy ả cũng không sợ, dù sao Sâm La điện cũng có cường giả, hắn mạo nhiên đi qua thế, rõ ràng là chiu đầu vào lưới.
Nghĩ tới đây, mấy thiếu nữ thấy yên tâm hơn, vừa đi vừa thoải mái nói chuyện với Dương Khai, ý đồ moi chút tin tức.