VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Tử Mạch vội vàng dẫn Dương Khai và Thủy Linh ra khỏi khu rừng rậm kia, chạy băng băng về hướng Phế Thổ, cơ hồ như sợ sư phụ của mình lại thay đổi chủ ý.

Nửa ngày sau, tốc độ của nàng mới chậm lại, khẽ thở dốc, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Dương Khai và Thủy Linh nói:
- Các ngươi đó, haiza…

- Sư phụ của ngươi thật thú vị.
Dương Khai cười ha ha.

- Sư phụ không phải là người không biết phải trái đúng sai. Người rất cảm kích các ngươi đã ra tay kích sát những tên kia, cho nên mới để cho các ngươi đi.

- Cảm kích?
Dương Khai lắc lắc đầu,
- Ta lại không nhìn ra, lão có thể thả cho bọn ta đi cũng là có suy nghĩ của mình.

- Suy nghĩ gì?
Tử Mạch kinh ngạc.

Dương Khai khẽ cười, giơ tay vạch lên mu bàn tay một đường. Nơi đó bỗng xuất hiện một vết thương, máu tươi tươm ra, Dương Khai nhanh tay nhanh mắt, từ vết thương ấy nặn ra một vật nho nhỏ.

- Mịch Tung Trùng?
Tử Mạch biến sắc, sững sờ nhìn Dương Khai, đột nhiên phản ứng lại:
- Là sư phụ gieo vào người ngươi?

- Ngươi nói coi?
Dương Khai hỏi lại, vẻ mặt trêu tức.

Tử Mạch bỗng cảm thấy xấu hổ. Có thể xuất quỷ nhập thần gieo Mịch Tung Trùng lên người Dương Khai, cũng chỉ có sư phụ mới có thể làm được. Hơn nữa, cấp bậc của con trùng tử này không thấp, nhìn là biết do sư phụ bồi dưỡng nên.

- Đừng để ý, sư phụ ngươi làm như vậy, một là không muốn giết bọn ta. Dù sao thì bọn ta cũng đã trút cơn giận cho Ngự Trùng nhất mạch các ngươi, hơn nữa ta còn có ân cứu mạng với ngươi. Hai là cũng muốn giữ lại chút manh mối để làm dịu cơn giận của Điện chủ Sâm La Điện.
Dương Khai phân tích, cơ hồ như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng sư phụ Tử Mạch, vừa nói vừa thả Mịch Tung Trùng vào nội thể.

- Ngươi…
Tử Mạch nhìn ngây ngốc,
- Sao ngươi lại thả vào lại?

- Nếu ta giết nó, sư phụ ngươi làm sao ăn nói với Điện chủ Sâm La Điện?
Dương Khai cười cười:
- Nếu ta đoán không nhầm, con trùng tử này có thể định vị được vị trí của ta đúng không?

- Ừ, Mịch Tung Trùng là thư hùng song sinh, gieo lên người ngươi là thư trùng, nhờ vào hùng trùng có thể tìm thấy ngươi.
Tử Mạch khẽ gật đầu.

- Vậy hùng trùng bây giờ hẳn đang trong tay Điện chủ Sâm La Điện.

Dăm ba câu là Dương Khai đã làm rõ được cục diện trước mắt, Tử Mạch tỏ ra bội phục.

- Ngươi không sợ?
Tử Mạch nhìn Dương Khai.

Dương Khai lắc đầu:
- Lão dám tới, ta sẽ để lão có đi mà không có về.

- Thật là càn rỡ.

- Không nói cái này. Sâm La Điện các ngươi rốt cuộc là sao vậy?
Cuối cùng thì Dương Khai không nhịn được hỏi.

Trước kia giả ngốc không hỏi là không muốn bị cuốn vào phiền phức. Bây giờ đã bị cuốn vào rồi, đương nhiên phải tìm hiểu một chút.

Tử Mạch khẽ thở dài nói:
- Sâm La Điện là thế lực siêu cấp duy nhất của Thiên Lang, nhưng trong Điện lại có ngũ đại chi mạch. Ngự Trùng nhất mạch của bọn ta là một trong số đó, cũng là nhất mạch nhỏ bé nhất. Cứ mười năm, ngũ đại chi mạch sẽ chọn ra một người tranh giành vị trí Điện chủ. Điện chủ lần này lại là phụ thân của tên Hình Bảo lúc nãy, Hình Tông. Lão cũng là một nhân vật ghê gớm, nhưng quá ham quyền lợi, thấy nhiệm kỳ đã mãn liền động dụng một vài thủ đoạn, lôi kéo chinh phục chi trì của bốn chi mạch khác. Sư phụ của ta không muốn thỏa hiệp, muốn làm theo quy tắc của tổ tông, nhưng chịu phải sự chèn ép xa lánh của Hình Tông. Từ một năm trước, Ngự Trùng nhất mạch của bọn ta đã bị đuổi ra khỏi Sâm La Điện, vào khu rừng kia sinh sống.

Dương Khai khẽ gật đầu, hiểu được phần nào thế cục của Sâm La Điện.

Ngự Trùng nhất mạch chỉ có khoảng trăm người. Tuy có cao thủ Siêu Phàm Cảnh tọa trấn, nhưng đối mặt với sự chèn ép xa lánh của Điện chủ Sâm La Điện, e là cũng không thể sống yên ổn, đành phải rời khỏi tông môn.

- Dù bọn ta tạm thời rời khỏi Sâm La Điện, rời khỏi lốc xoáy thị phi nhưng vẫn không được yên ổn. Tên Hình Bảo đó cứ cách dăm ba ngày lại dẫn người đến gây phiền phức, gây áp lực thỏa hiệp với bọn ta, muốn bọn ta thỏa hiệp quy thuận phụ thân y, nhưng sư phụ vẫn một mực không chịu.

- Chẳng trách lúc ta mới đến, ngươi lại nói ra những lời như vậy.
Dương Khai hiểu ra.

Tử Mạch mỉm cười:
- Ta không biết là ngươi tới. Ta còn nghĩ rằng bao nhiêu năm không gặp, ngươi đã chết ở đâu đó rồi.

Dừng một chút lại thở dài nói:
- Tình hình là như vậy đó.

Dương Khai im lặng, biểu hiện không khác mấy. Nếu Tử Mạch là võ giả Đại Hán, hắn còn có thể mời nàng về Trung Đô. Nhưng nàng là người của Thiên Lang, Dương Khai không tiện nói ra lời này. Dù Tử Mạch đồng ý đi Trung Đô, sư phụ của nàng cũng sẽ không đi.

Từ thái độ không chịu thỏa hiệp với Hình Tông có thể thấy, lão nhân đó là người hơi bảo thủ. Người như vậy, thường đều sẽ không muốn xa xứ, rời bỏ nơi nuôi dưỡng mình.

Chuyện tông môn của người ta, Dương Khai không muốn nhúng tay vào. Nhưng nếu người ta liên lụy đến mình, Dương Khai cũng sẽ không nương tay.

Cùng lúc này, trong khu rừng cách Sâm La Điện ba mươi dặm.

Một đại hán khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, vẻ mặt uy nghiêm bỗng nhiên bay đến gần.

Ánh mắt run rẩy nhìn đám nhục mạt và huyết thủy bên dưới, khí tức của đại hán trở nên hổn hển, gấp gáp, chân nguyên điên cuồng hung mãnh bính phát, gầm lên giận dữ:
- Lưu Vân, cút ra đây!

- Điện chủ, Lưu Vân chờ đã lâu.
Sư phụ Tử Mạch quỷ dị hiện thân, thản nhiên chào hỏi.

- Hình Bảo vì ai mà chết?
Hình Tông quát lên giận dữ, một thân khí tức chìm nổi bất định, rõ ràng là đang bùng nổ. Vẻ mặt bất thiện nhìn Lưu Vân, làm ra vẻ như nếu mình không hài lòng sẽ hạ sát thủ.

- Hai võ giả của Đại Hán.

- Võ giả của Đại Hán?
Hình Tông nổi giận,
- Sao võ giả Đại Hán lại xuất hiện ở đây? Không phải là ngươi câu kết với người nào đó gây bất lợi cho con ta?

- Điện chủ nói đùa rồi, nếu ta muốn động thủ, Hình Bảo đã chết không biết bao nhiêu lần từ lâu rồi. Chỉ là nể mặt Điện chủ, lão phu mới luôn nhẫn nhịn sự láo xược của y.
Lưu Vân hừ lạnh, cũng không hề sợ sệt Hình Tông.

Cơn giận của Hình Tông dịu đi một chút, nhưng không chịu từ bỏ ý định, quát:
- Rốt cuộc là sao?

Lưu Vân kể tóm tắt lại chuyện xảy ra lúc nãy, sau đó nói:
- Lão phu cũng không ngờ hai người đó nói giết là giết, muốn ngăn cản thì đã không kịp.

- Vậy hai tên đó bây giờ ở đâu?
Hình Tông truy vấn,
- Không phải đã bị ngươi bắt, đợi ta đến xử lý sao?

Lưu Vân chậm rãi lắc đầu:
- Chúng chạy thoát rồi.

Hình Tông nheo mắt, khí tức một lần nữa lại trở nên nguy hiểm:
- Có ngươi ở đây, chúng có thể chạy thoát. Chẳng lẽ không phải là ngươi thả cho chúng chạy?

- Có thể nói như vậy, dù sao thì cũng không thù không oán với ta, ta không nhất thiết phải động thủ với chúng.
Lưu Vân ung dung nói.

Cơn giận của Hình Tông cuối cùng cũng bùng phát, khí thế kinh người áp lại, lạnh lùng nói:
- Chuyện ngày hôm nay, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, ta sẽ diệt Ngự Trùng nhất mạch của ngươi.

Lưu Vân cười lạnh:
- Lão phu chỉ nghĩ, mối thù giết con lớn như vậy, nên để Điện chủ đích thân giải quyết mới đúng, cho nên lão phu mới không vượt quá chức phận.

Nói xong, lấy ra một con tiểu trùng tử, nói:
- Điện chủ hẳn là nhận ra con trùng tử này là gì chứ?

- Mịch Tung Trùng?
Hình Tông sáng mắt.

- Đúng.
Lưu Vân khẽ gật đầu,
- Chính là Mịch Tung Trùng. Trên tay lão phu là hùng trùng, thư trùng đã gieo lên người của tên giết Hình Bảo. Dựa vào con hùng trùng này, Điện chủ hẳn là có thể dễ dàng tìm được tung tích của bọn chúng.

- Mau đưa cho ta.
Hình Tông vội giơ tay.

Lưu Vân chậm rãi lắc đầu:
- Muốn hùng trùng không phải là không được, nhưng lão phu có điều kiện.

- Ngươi dám ra điều kiện với ta?
Hình Tông giận quá hóa cười:
- Ngươi cho rằng không có Mịch Tung Trùng, ta không tìm được người? Nực cười, chỉ cần hắn còn ở Thiên Lang, không tới một ngày ta có thể tìm được hắn.

- Nếu Điện chủ biết chúng đến nơi nào, ngươi sẽ không nghĩ như vậy đâu.
Lưu Vân cũng cười lạnh không thôi.

Hình Tông chau mày, trầm giọng nói:
- Bọn chúng đi đâu?

- Phế Thổ!

Hình Tông sững sờ, hít sâu một hơi, nói:
- Ngươi có điều kiện gì, nói nghe xem!

Phế Thổ, dù là Hình Tông cũng không dám bảo đảm mình có thể tìm thấy hai người ở trong đó. Năng lượng trong đó quá hỗn loạn, cũng quá hung hiểm, không có mục tiêu rõ ràng, rất dễ lạc đường, cả đời không ra được.

- Ngự Trùng nhất mạch trở về Sâm La Điện, mười năm thay Điện chủ một lần, làm theo quy tắc của tổ tông. Nếu Điện chủ không đồng ý, bây giờ lão phu sẽ hủy con hùng trùng này!

- Ngươi dám!
Hình Tông nổi trận lôi đình, gầm lên một tiếng.

Lưu Vân cười lạnh, chân nguyên trên tay phun ra nuốt vào bất định, không nóng không vội, làm ra vẻ ăn chắc được Hình Tông.

Một lúc lâu sau, Hình Tông mới gật đầu:
- Ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ta có thể báo được mối thù giết con, tất cả đều tùy ngươi.

- Hi vọng Điện chủ sẽ không nuốt lời!
Lưu Vân chau mày, dù không tin tưởng Hình Tông lắm nhưng lúc này cũng không có suy nghĩ gì khác, tùy tay ném hùng trùng qua.

Hình Tông nhận lấy, hừ lạnh một tiếng rồi bay về phía Phế Thổ.

... ...

Hai ngày sau, bên ngoài Phế Thổ, một nhóm ba người của Dương Khai dừng lại.

Nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều, không chút sức sống phía trước, cơ hồ như cả đại địa đều không thể nào sinh tồn, Dương Khai và Thủy Linh đều hơi thấy kỳ lạ.

Vùng đất trước mặt lộ ra khí tức quá mức cổ quái, chẳng trách lại trở thành cấm địa của Thiên Lang.

- Chính là nơi này.
Khuôn mặt Tử Mạch có chút sợ hãi, không muốn vào trong.

- Cảm ơn.
Dương Khai thản nhiên gật đầu. Hai ngày đi tới đây, Tử Mạch cũng đã nói với Dương Khai không ít chuyện liên quan đến Phế Thổ, để hắn có chút chuẩn bị.

- Các ngươi thực sự muốn vào trong đó?
Tử Mạch chần chừ nhìn Dương Khai, không biết rốt cuộc hắn muốn vào đó làm gì.

- Đương nhiên muốn vào.

- Vậy ta đợi các ngươi ra.
Tử Mạch thở dài một tiếng, không khuyên can nữa.

- Không cần đâu.
Dương Khai lắc lắc đầu,
- Lần này đi, e là sau này sẽ không gặp lại. Bọn ta cũng sẽ không quay lại, ngươi tự về Sâm La Điện đi.

Tử Mạch kinh ngạc.

- Quay về nói sư phụ ngươi, lần sau nếu còn dám tính kế với ta, dù lão là sư phụ ngươi, ta cũng sẽ giết lão!
Dương Khai nhếch miệng, tà khí đầy mặt, cười rồi dẫn Thủy Linh bước vào trong Phế Thổ.

Tử Mạch thất thần, mãi một lúc sau mới hét lên:
- Dương Khai, cẩn thận, tuyệt đối đừng chết.

Dương Khai không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay.

Rất nhanh, thân ảnh của hắn và Thủy Linh liền biến mất trong tầm mắt của Tử Mạch.

Bất giác, Tử Mạch sinh ta một cảm giác buồn bã mất mát.

Thực ra thì giao tình giữa nàng và Dương Khai cũng không sâu đậm gì. Sống với nhau một thời gian trong dị địa đó, từng biểu hiện của Dương Khai đều khiến nàng kinh ngạc. Lần này gặp lại, Dương Khai lại khiến nàng rung động rất lớn.

Không ngờ tên khốn kiếp này lại có tu vi Thần Du Cảnh lục tầng.

Có lẽ là chưa bao giờ gặp một tên nam nhân nào xuất sắc như vậy. Dương Khai rời đi khiến nàng cảm thấy có chút tiếc hận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi