VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Trong trạch viện của Nhị trưởng lão Lăng Tiêu Các, Dương Khai đang hùng hổ ăn uống. Đám người Tô Mộc ngồi một bên nói chuyện với hắn.

Đương nhiên, đám người cũng đang thăm dò xem tại sao đêm hôm đó Tô Nhan lại ra tay với Dương Khai nặng như vậy. Dương Khai không dám nói.

- Đúng rồi, người bên Ngụy Trang không kiếm đệ gây sự nữa rồi chứ?

Dương Khai chuyển hướng đề tài. Nhắc tới chuyện ngày đó, sau khi rời khỏi sâm ngục, bản thân mình hôn mê bất tỉnh, sau đó lại bị đông cứng trong khối băng, Dương Khai còn không biết rốt cuộc tông môn xử lý chuyện này như thế nào.

- Chuyện đó đã qua rồi, các vị trưởng lão trong Các cho đến đám đệ tử tiểu bối chúng ta đều sẽ không đôi co chuyện đó nữa.

Tô Mộc đáp, đột nhiên nghi hoặc nhìn Dương Khai:

- Thực ra lần này chúng ta có thể bình an vô sự lại không phải là nhờ công của gia gia đệ.

- Hử?

Dương Khai ngẩng đầu.

- Không phải vì Nhị trưởng lão tác động sao?

- Không phải.

Tô Mộc chậm rãi lắc đầu, có chút ngại ngùng nói ra chuyện ngày hôm đó ở Trưởng Lão Điện, sau đó nói:

- Ngay lúc đệ bị gia gia điểm trụ, huynh đoán xem ai tới?

- Ai?

- Người này huynh có nghĩ thế nào cũng không ngờ được, chính là Mộng chưởng quầy của Cống Hiến Đường. Lão ta đem ngọc bội của Chưởng môn tới, lại còn có cả khẩu dụ của Chưởng môn. Chính vậy mới làm cho việc lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

- Mộng lão đầu?

Dương Khai ngạc nhiên.

- Nếu không phải là lão ta, e là bây giờ Dương sư huynh đã bị Đại trưởng lão nghiêm trị.

Nói tới đây nét mặt Tô Mộc đầy vẻ áy náy.

Dương Khai cười tiêu sái:

- Tô sư đệ không cần để bụng.

Tô Mộc liên tục thở dài:

- Đệ biết sư huynh đại nhân đại lượng, đệ thay gia gia xin lỗi huynh, lão quỷ lần này làm việc thật không phải.

Dương Khai cũng không để bụng. Bậc cao nhân tranh đấu kiểu gì cũng đem đệ tử dưới tay mình ra làm quân cờ, đây cũng là chuyện thường tình.

Tô Mộc lại nói:

- Mộng chưởng quầy lai lịch bí hiểm, lão quỷ cũng nói thực lực của lão ta thâm sâu khó lường. Cũng không biết vì sao lão ta lại can dự vào chuyện này, hơn nữa lại còn có giao tình với Chưởng môn.

Dương Khai trầm tư:

- Tên Mộng lão đầu này tham lam vô độ, không có lợi thì không làm, lão ta đã cất công như vậy chắc chắn là có mưu đồ. Tuy nhiên bất kể như thế nào thì việc lão giúp chúng ta cũng là sự thật, dù sao cũng nên đi tạ ơn lão, luôn tiện coi xem rốt cuộc lão muốn làm gì.

- Sư huynh nói rất đúng, bọn đệ đang chờ sư huynh cùng đi đây.

Tô Mộc nói.

- Đi luôn bây giờ.

Việc này không nên chậm trễ, một đám người hùng hục thẳng tiến tới Cống Hiến Đường.

Trong Cống Hiến Đường, Mộng chưởng quầy khó khăn lắm mới có lúc không ngủ mà ngồi ngay ngắn sau quầy, híp mắt cười nhìn Dương Khai cùng đám người đang bước vào, dường như đang chờ đợi bọn họ.

Tô Mộc cười ngoan ngoãn:

- Chào Mộng gia gia.

Trước kia vị nhị thế tổ này xưng hô với Mộng chưởng quầy chỉ là “ Này ông già”, nhưng hôm nay Tô Mộc làm sao dám vô lễ với lão?

Mộng chưởng quầy khẽ mỉm cười:

- Tiểu tử khá ngoan.

- Hì hì.

Tô Mộc không khỏi xấu hổ.

- Các ngươi tới để cảm tạ ta sao?

Mộng chưởng quầy nheo mắt đánh giá mọi người.

- Uhm.

Một đám người gật đầu.

- Vậy được rồi. Tiểu Dương Khai ở lại, những người khác đều biến đi.

- Vâng.

Đám người Tô Mộc nào dám chần chừ nữa, còn chưa đứng nóng chân đã vội vã khom người thối lui. Rời khỏi Cống Hiến Đường chúng mới biết sở dĩ Mộng chưởng quầy giúp đỡ bọn chúng đều là vì Dương Khai, nếu không đã không giữ một mình Dương Khai ở lại.

Chỉ có điều...vì sao lão lại giúp Dương sư huynh chứ?

Trong Cống Hiến Đường, Dương Khai cũng nghi hoặc khó hiểu:

- Mộng chưởng quầy. Lão mong đợi điều gì ở ta?

Hắn không vòng vo mà trực tiếp hỏi luôn những thắc mắc trong lòng.

Mộng Vô Nhai cười ha hả bước từ sau quầy ra, hai tay chắp sau lưng, liên tục đi vài vòng quanh Dương Khai rồi mới ngẩng đầu hỏi:

- Ngươi cảm thấy ta trông chờ ở ngươi điều gì?

- Không biết.

Dương Khai trợn mắt, nghĩ thầm nếu ta biết còn hỏi lão làm gì.

Mộng Vô Nhai nói:

- Ngươi đã ngay thẳng như vậy ta cũng không vòng vo với ngươi làm gì. Ngươi ắt hẳn là người có ân tất báo, lần này ta giúp ngươi thoát khốn, chỉ muốn ngươi giúp ta một việc.

Dương Khai nhíu mày:

- Ta có thể giúp gì được lão?

Mộng chưởng quầy thực lực cao thâm còn không làm được thì bản thân mình sao mà làm được?

Như thể là nhìn thấy những lo lắng trong lòng hắn, Mộng chưởng quầy cười nói:

- Đừng lo lắng, không có gì nguy hiểm cả, chỉ cần ngươi phù hợp điều kiện, không những không nguy hiểm mà còn có chuyện tốt đang chờ ngươi.

Dương Khai nhạy bén nhận thấy rằng, lúc Mộng chưởng quầy nói ra câu sau cùng trên mặt lão có chút đau đớn.

- Giúp được lão còn cần điều kiện phù hợp?

Dương Khai càng không hiểu, tìm người giúp mà còn chọn lên chọn xuống, đúng là chưa gặp người kiểu này bao giờ.

Mộng chưởng quầy nói:

- Chẳng những phải phù hợp với điều kiện của ta, mà còn phải khiến một người khác vừa lòng mới được.

- Phiền toái vậy? Không làm.

Dương Khai nhanh chân định đi ra ngoài.

- Đừng.

Mộng chưởng quầy vội vã gọi, khó khăn lắm mới kiếm được người có điều kiện phù hợp làm sao có thể để hắn đi dễ dàng như vậy.

- Tiểu Dương Khai, ngươi không thể như vậy. Cần phải biết “một giọt tri ân, báo đáp suối tuôn”, lão phu nói sao đi nữa cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi sao có thể để lão thất vọng đau khổ?

- Vậy lão cũng đừng quanh co lòng vòng là được. Lão cứ nói thẳng sự việc ra, nếu giúp được ta sẽ giúp, còn nếu không thể thì lão lại đi tìm người khác.

- Ngươi đưa tay đây, ta xem xét nguyên khí trong cơ thể ngươi.

Mộng chưởng quầy cũng không dám thử thêm nữa.

Dương Khai hồ nghi đánh mắt nhìn lão rồi đưa tay ra, hắn tin Mộng chưởng quầy sẽ không làm điều gì bất lợi cho hắn.

Mộng Vô Nhai dùng hai ngón tay đặt trên cổ tay Dương Khai, vẻ mặt nghiêm túc, thần thái trên nét mặt biến ảo không ngừng, ban đầu là không chút để ý, ngay sau đó nét mặt chuyển sang kinh hãi. Sự thay đổi sắc mặt cực nhanh làm người ta trố mắt đứng nhìn.

- Tốt tốt tốt, Dương nguyên khí rất tinh thuần.

Mộng Vô Nhai thu tay lại, vui mừng quá đỗi.

- Việc này có liên quan đến nguyên khí mà ta tu luyện hay sao?

Dương Khai suy đoán nói.

- Tự nhiên có liên quan.

Mộng Vô Nhai ra sức gật đầu.

- Bằng không ta tìm ngươi làm gì. Dương Khai, ta hỏi ngươi một câu nữa, ngươi nhất định phải trả lời thật cho lão phu biết.

- Vấn đề gì?

Mộng Vô Nhai thần sắc bỗng trở nên ngượng ngùng, ánh mắt mơ hồ không ngừng, cẩn thận suy nghĩ dùng từ, thật lâu mới hỏi tiếp, vừa vội vã vừa mong chờ:

- Ngươi vẫn còn là đồng tử thân chứ?

Bởi vì quá mức căng thẳng nên cổ Mộng Vô Nhai duỗi dài, áp sát vào mặt Dương Khai, hai con mắt nhìn hắn chăm chú.

Dương Khai vội vã lùi sau hai bước, rồi lại lui thêm ba bước, toàn thân nổi da gà, không tự chủ được rùng mình, vô cùng cảnh giác hỏi:

- Lão định làm gì thế?

Lão già này, chắc là không mắc bệnh gì đặc biệt đâu nhỉ? Câu hỏi này hỏi vô căn cứ quá rồi.

- Ngươi chạy xa như thế làm gì? Lão phu đâu có ăn thịt ngươi?

Mộng Vô Nhai đuổi theo dồn Dương Khai tới góc tường, vẻ mặt thần bí hỏi:

- Ngươi rốt cục có phải là đồng tử thân hay không?

- Lão rốt cuộc muốn làm gì?

Dương Khai làm ra vẻ như lão dám làm xằng bậy ta quyết đấu với lão đến cùng.

- Ngươi coi lão phu là cái gì vậy?

Mộng Vô Nhai nhìn thấy bộ dạng này của Dương Khai không khỏi đỏ bừng nmặt, cũng vội vã lùi sau vài bước.

- Không phải như ngươi nghĩ đâu, tên tiểu tử này, sao ngươi lại xấu xa đến thế?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi