- Trứng? - Hạ Nhất Minh cùng hai đầu thần thú liếc mắt nhìn nhau, bất quá sau một lát ánh mắt của bọn họ đều trở lại bình thường.
Trời đất mênh mông, các loại sinh vật hải dương ngạc nhiên cổ quái có rất nhiều, mặc dù bọn họ không biết sinh mệnh trong quả trứng này là cái gì nhưng chỉ cần nhìn thể tích của nó thì cũng biết không phải là trứng gà trứng vịt có thể so sánh được.
- Quả trứng lớn như vậy nếu đun sôi khẳng định sẽ rất ngon. - Bảo Trư khẽ liếm mép quay về sau nói.
Hạ Nhất Minh tức giận đưa tay lên vần vò bộ lông nó vài cái, nói:
- Bảo Trư, bên trong đó có một sinh mệnh cường đại, không phải thứ để cho ngươi ăn.
Bảo Trư hừ mũi một tiếng, nhưng nó cũng không phản đối, chỉ là ánh mắt liên tục chớp động quang mang hứng thú.
Hạ Nhất Minh đưa tay đặt nhẹ lên qả trứng, thần niệm cẩn thận dò xét qua sinh mệnh lực yếu ớt đó, một lúc lâu sau hắn cau mày nói:
- Thật sự là kỳ quái, quả trứng này đến tột cùng là của loài nào? Sinh mệnh lực của nó khi mạnh khi yếu, ta từ trước tới nay không bao giờ cảm ứng được sinh vật nào có sinh mệnh lực như vậy.
Quả thật, sau một hồi hắn cảm ứng, thì sinh mệnh lực lượng của quả trứng này rất là kỳ quái, có lúc thì nó dao động hơi mạnh mẽ một chút, khi thì lại biến mất không có dấu vết.
Loại tình huống này trong cuộc đời hắn chưa từng gặp bao giờ, tựa hồ cũng không có điển tịch nào ghi lại.
- Nó hình như đang ngủ đông. - Bách Linh Bát chậm rãi nói:
- Sinh mệnh của nó dao động có vài phần tương tự như sinh vật đang ngủ đông.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, hắn đương nhiên hiểu rõ ngủ đông nghĩa là gì, nhưng chính vì vậy sắc mặt hắn mới trở nên cổ quái. Ho nhẹ một tiếng, hắn dở khóc dở cười nói:
- Bách huynh, ngươi đã nghe nói qua trứng ngủ đông chưa?
Đôi mắt Bách Linh Bát sáng lên một chút, vấn đề này tựa hồ như đã làm khó hắn, sau một lúc trầm mặc, hắn nói:
- Sinh mệnh của nó ba động giống như đang ngủ đông vậy. Nếu như ta đoán không sai thì hẳn là do hoàn cảnh xung quanh đột ngột thay đổi cho nên nó mới tiến vào trong trạng thái ngủ đông. Bất quá tình huống như vậy mà còn có thể bảo đảm sinh mệnh trong quả trứng thì chứng tỏ sinh mệnh trong quả trứng này rất cường đại.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh nhất thời trở nên ngưng trọng, có thể được Bách Linh Bát đánh giá là sinh vật cường đại thì khẳng định không phải là chuyện đùa.
Xoay chuyển ánh mắt, Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn quả trứng, trong lòng hắn xuất hiện một tia nghi vấn. Trong Bông Lai Tiên Đảo, Triển Hồng Đồ là lão tổ tông của Kiền Sơn môn, địa vị của hắn ở trên Bồng Lai Tiên Đảo là số một số hai. Với kiến thức của hắn cho dù là không nhận thức được lai lịch của quả trính này thì tuyệt đối cũng không thể coi nó như một khối đá bình thường được.
Hoắc Hồng Sinh từng nói qua, Triển Hồng Đồ đã từng tận mắt nhìn thấy quả trứng này nhưng cuối cùng vì sao lại không chiếm nó làm của riêng? Ngược lại hắn còn đưa tặng cho mình? Và còn nói thứ này khẳng định thần đạo cường giả sẽ có hứng thú.
- Ngươi nghĩ tới cái gì vậy? Bảo Trư nhìn sắc mặt Hạ Nhất Minh dần dần sáng ra, nó lập tức hỏi.
Khẽ gật đầu, Hạ Nhất Minh nói:
- Nếu như ta đoán không sai thì Triển Hồng Đồ hẳn là sẽ biết một ít, nếu không hắn cũng không đề nghị Hoắc gia đưa quả trứng này tới Hạ gia trang.
Thân hình Bảo Trư bật lên cao, ở giữa không trung lộn một vòng đã đáp xuống vai Bách Linh Bát, nói:
- Chúng ta còn chờ cái gì? Đến đó hỏi một chút là được.
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Cũng tốt.
Hắn đưa tay khẽ vật, một cỗ lực đạo nhu hòa mở cánh cửa khoang tàu ra, nói:
- Các ngươi vào đi.
Hoắc gia huynh đệ mặc dù đã ra khỏi khoang thuyền nhưng bọn họ không dám đi xa, mà là ở bên ngoài cung kính chờ đợi. Khi nghe được Hạ Nhất Minh mời vào thì lấp tức tiến vào bên trong.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh không tiếp tục nhìn cái rương gỗ nữa, mà hắn tùy ý nói:
- Hai vị, ta có chút nhớ Bồng Lai Tiên Đảo, nếu hai vị không ngại thì có thể đến đó trước hay không?
Hoắc Hồng Sinh không chút do dự nói:
- Tự nhiên là theo yêu cầu của Hạ tiền bối.
Hoắc Hồng Hướng mặc dù trong lòng có chút không muốn, nhưng trên mặt không biểu lộ ra chút trái ý nào, ngược lại còn theo huynh trưởng biểu lộ sự vui mừng nói:
- Tiền bối, Kiền Sơn Môn hôm nay so với di vãng thì quy mô đã lớn hơn rất nhiều. Hoắc gia chúng ta cũng đã xây dựng lại hai lần, vì ngài và Sở tiền bối kiến tạo một biệt viện chuyên dùng, nhất định nó sẽ khiến cho ngài hài lòng.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, sau đó cười nói:
- Có lòng là được rồi.
Lấy thân phận của hắn và Sở Hao Châu thì số lần tới Bồng Lai Tiên Đảo kể ra chỉ sợ không hết một bàn tay, vậy mà Hoắc gia lại hao phí tiền tài và nhân lực kiến tạo biệt viện cho bọn họ. Mặc dù biết bọn họ làm việc này chính là muốn vuốt mông ngựa, nhưng bất luận kẻ nào nghe đến thì cũng có chút cao hứng, cho dù là không chút để ý tới chuyện này nhưng cũng không chán ghét.
Dù sao, người có phẩm đức cao thượng không thích người khác hao tổn tâm cơ để lấy lòng mìn thì quá ít, mà Sở Hao Châu cùng Hạ Nhất Minh lại không phải loại người như thế, hơn nữa bọn họ cũng chưa bao giờ chính thức nhìn thấy loại người này.
Hoắc Hồng Sinh sau khi được Hạ Nhất Minh nói như vậy thì lập tức ra ngoài lớn tiếng thông báo cho thuyền viên lập tức quay đầu. Đối với hắn mà nói thì chỉ cần có thể khiến cho Hạ Nhất Minh hài lòng thì chuyện nào cũng có thể làm.
Trên chiếc thuyền này ngoại trừ có quả trứng đó ra thì còn rất nhiều đặc sản ở Đông hải, đây đều là tặng vật do Hoắc gia muốn đưa tới Hạ gia trang. Chuyến đi này vốn là do hai huynh đệ Hoắc Hồng Sinh tự mình đưa tới, kỳ thật thì bọn họ cũng có ý định gặp Đông Thành, nhưng bởi vì giữa đường gặp phải Hạ Nhất Minh cho nên nguyện vọng này chỉ đành không thể làm tiếp.
Nhưng đám người Hoắc Hồng Sinh cũng không hề buồn chán, bởi vì lần này trở về còn có Hạ Nhất Minh đi cùng. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được lấy Hạ Nhất Minh đã tấn chức thần đạo cùng với thần thú của mình đến Bồng Lai Tiên Đảo sẽ tạo thành chấn động lớn tới cỡ nào. Mà Hoắc gia bọn họ chính là người được lợi nhất, thậm chí địa vị ở trong Kiền Sơn Môn cũng lớn hơn không chỉ một chút.
**************
Sau mấy ngày hành trình di chuyển trên biển, chiếc thuyền cuối cùng cũng thuận lợi quay trở về Bồng Lai Tiên Đảo. Khi chiếc thuyền to lớn này xuất hiện ở bên thuyền thì đã khiến cho trên bến nổi lên những tiếng xì xào nghi vấn.
Thuyền lớn của Hoắc gia mỗi lần ra đi thì ít nhất cũng phải ba tháng mới trở về, mà chiếc thuyền này vừa xuất phát chỉ vài ngày đã quay lại, chỉ cần người hơi có kinh nghiệm đã nghĩ ra được chuyện này khẳng định có vấn đề.
Thuyền lớn vừa cập bờ Hạ Nhất Minh đã ngoài ý muốn thấy được chiếc thuyền này ở trên bến tàu có một vị trí riêng cho mình. Chung quanh chiếc thuyền này trong vòng mười trượng không có một chiếc thuyền nào đủ dúng khí tới gần.
Bởi vậy có thể thấy được vị trí này trong ngày thường khẳng định chuyên dành cho Hoắc gia sử dụng, mà những người ngư dân sống ở đây mãi cũng tập thành thói quen.
Hắn khẽ lắc đầu, địa vị của Hoắc gia ở trên Bồng Lai Tiên Đảo chỉ sợ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nếu không thì khó có thể làm được chuyện này. Chỉ cần nghĩ tới Hoắc gia có thể hưng vượng như vậy là nhờ vào Hoắc Đông Thành thì trong lòng hắn cũng có chút cảm khái.
Hoắc gia hôm nay cùng với Hạ gia đều là có một không hai, đều là dựa vào một đệ tử kiệt xuất trong nhà mà quật khởi lên. Phương thức này không nghi ngờ gì chính là mau lẹ nhất, nhưng nếu như tên đệ tử kia có điều gì ngoài ý muốn, như vậy gia tộc có căn cơ không sâu sẽ dễ dàng lọt vào tình cảnh tai ương.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLMột chiếc xe ngựa xa hoa nhanh chóng được chuẩ bị, đây đều là chiếc xe ngựa mà Hoắc gia chuẩn bị hàng năm, ngoại trừ con cháu Hoắc gia và các tiên thiên trưởng lão của Kiền Sơn Môn thì không ai có thể dùng. Bất quá giờ phút này chiếc xe ngựa này lại được chuẩn bị cho Hạ Nhất Minh.
Khi Bạch Mã Lôi Điện từ trên thuyền cao ngạo bước xuống thì toàn bộ người dân trên bến thuyền đều trợn tròn mắt nhìn.
Ở trên Bồng Lai Tiên Đảo có lẽ không bao nhiêu người biết khuôn mặt Hạ Nhất Minh, nhưng đối với Hải Thần chi mã trong truyền thuyết thì ai cũng biết.
Một con ngựa trên đầu có chiếc sừng màu tím, bước đi được trên biển, tốc độ nhanh như điện, sau mấy lần đại hiển thần uy thì danh tiếng không khác gì hai vị tôn giả trên đảo. Có thể nói không ai là không biết, không ai là không hiểu về Bạch Mã Lôi Điện.
Trong lúc nhất thời, cả bến tàu đều im như thóc, mọi người không ai dám tới gần, mãi cho tới khi đội ngũ xe ngựa xa hoa rời đi thì lúc này mới xuất hiện những tiếng thảo luận kịch liệt, hơn nữa tin tức rất nhanh truyền ra các đảo nhỏ xung quanh.
Kiền Sơn Thành là con đường phải đi qua để tiến vào Kiền Sơn Môn, tốc độ của chiếc xe ngựa mặc dù không chậm, nhưng muốn tới Kiền Sơn Thành thì cũng phải mất một ngày đường. Bất quá Hạ Nhất Minh cũng không cảm thấy sốt ruột, mục đích hắn tới đây cũng là muốn để Bách Linh Bát nhìn lại được cảnh sắc quen thuộc ngày trước, có lẽ hắn đột nhiên sẽ nghĩ lại được vài thứ, cho nên dù xe ngựa đi chậm tới mức nào hắn cũng không quan tâm.
Một ngày sau đoàn người chỉ còn cách Kiền Sơn thành mười dặm, từ xa đã có thể nhìn thấy được hơn trăm người đang lẳng lặng đứng chờ.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh thoáng nhìn qua, Hoắc gia trên cơ bản là có mặt toàn bộ, mà người bên trong Kiền Sơn Môn cũng không ít, chẳng những có một vài vị tiên thiên cường giả, mà ngay cả lão tổ Kiền Sơn Môn Triển hồng Đồ cũng tự mình ra ngoài mười dặm nghênh đón.
Trong lòng Hạ Nhất Minh xuất hiện mộtt ia cảm khái, nếu như bản thân hắn là một tôn giả như trước kia thì Triển Hồng Đồ sẽ không cung kính như thế. Bất quá tin tức hắn tấn chức thần đạo đã không còn là bí mất, Triển Hồng Đồ khẳng định đã nghe thấy, cho nên mới tự mình ra ngoài đón.
Mắt nhìn thấy chiếc xe ngựa xuất hiện, tất cả mọi người đồng loạt tiến lên đón. Triển Hồng Đồ dẫ đầu cung kính hành lễ trước xe ngựa nhẹ giọng nói:
- Hạ thần quân đại giá quang lâm làm Kiền Sơn Môn vô cùng cảm thấy vinh hạnh, Triển Hồng Đồ ra mắt Hạ thần quân.
Ở phía sau hắn, đám người nhanh chóng hành lễ, những tiên thiên cường giả thì còn tốt một chút, gần như chri khom lưng cúi đầu, nhưng hậu thiên tu luyện giả thì quỳ xuống hành lễ.
Hạ Nhất Minh nhất thời cảm thấy da gà nổi lên, hắn cười ha hả nói:
- Cùng đứng lên hết đi.
Quay sang phía Triển Hồng Đồ, hắn gật đầu một cái nói:
- Triển môn chủ vẫn khỏe chứ?
- Đa tạ Hạ thần quân nhớ tới. - Vẻ mặt Triển Hồng Đồ rất cảm kích nói:
- Kiền Sơn môn cùng Hoắc gia nhờ hồng phúc của ngài mà hết thảy mọi người đều khỏe mạnh.
Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười gật đầu, trong lòng có vô vàn cảm khái, hôm nay địa vị của bản thân so với trước kia quả thật là một trời một vực.
Hắn cùng Sở Hao Châu cũng không nhìn ra, nguyên lai tu vi của Triển Hồng Đồ này vẫn như trước, vô cùng nhàn nhã bước đi, chẳng cao hơn trước được bao nhiêu.
Truyện hay