Bao phủ bầu trời là tầng quang mang đỏ tươi như mặt trời hạ xuống, khiến người ta kinh tâm động phách.
Bất quá tầng quang mang màu đỏ đó có vô số làn khói dày đặc bay lên. Cả tòa thành vang lên vô số tiếng kêu rên. Khắp nơi là cảnh ngói vỡ đá vụn rơi xuống, nhà cửa đổ nát.
Trong đó tòa đại viện hào hoa phía sau núi bị phá hủy nghiêm trọng nhất.
Đại viện này là trọng địa của Hoắc gia, do Kiền Sơn Môn phụ trách. Công tượng Bồng Lai Tiên Đảo tốn biết bao trí tuệ và công sức, mất mấy năm trời mới kiến tạo được tòa trang viện hòa hoa xa xỉ tột cùng này. Lúc này đã bị lực lượng cường đại phá hủy hoàn toàn.
Các kiến trúc khác mặc dù cũng bị tổn hại nghiêm trọng nhưng không thể so sánh mức độ với toà đại viện. Giống như bị mấy trăm đầu quái vật khổng lồ chà đạp mười ngày mười đêm. Thực tìm không được nửa viên ngói lành lặn.
Hạ Nhất Minh đứng trên không trung, lẳng lặng nhìn xuống. Hai nắm đấm không biết từ khi nào đã xiết chặt . Trong lòng hắn dâng trào một cỗ lửa giận không nói thành lời.
Nộ hỏa kích phát từ thâm tâm khiến khí tức trên người hắn mang theo luồng sát ý hung ác cực điểm.
Cái mũi Bảo Trư khẽ động, cẩn trọng nói:
- Là Tát Ma Đức, ta ngửi thấy khí tức của hắn lưu lại.
Bạch Mã Lôi Điện tức giận nhìn nó. Chỉ cần không phải ngu ngốc, sau khi cảm nhận khí tức lưu lại cũng có thể biết được hung thủ là ai.
Hạ Nhất Minh đã biết hung thủ là ai bởi thế tâm trạng càng thêm phẫn nộ tới điên cuồng. Lời nói vừa rồi của Bảo Trư như đổ dầu vào lửa, khiến Hạ Nhất Minh càng thêm khổ sở.
Thân thể khẽ đông, chỉ nháy mắt Hạ Nhất Minh đã xuất hiện bên một đống đổ nát.
Tinh thần ý niệm nhanh chóng phát ra, sắc mặt của hắn càng trở nên xanh mét.
Mặc dù sớm có dự cảm, nhưng không cảm ứng được một người còn sống sót, trái tim hắn lại càng trầm xuống.
Tại lúc hắn cùng Tát Ma Đức rời đi, đại viện này tập trung toàn bộ cao tầng Kiền Sơn Môn, hai thế hệ Hoắc gia cũng trú ngụ tại đây. Thế nhưng giờ đã không còn một ai sống sót.
Nhìn đống hỗn độn trước mắt, Hạ Nhất Minh biết căn bản không có khả năng tìm được một thi thể nguyên vẹn ở nơi này.
Hít một hơi thật sâu, mùi lưu huỳnh cùng với mùi khói nồng nặc chút nữa khiến hắn ho khan. Lấy thực lực hiện tại không ngờ thân thể xuất hiện phản ứng này. Có lẽ nguyên nhân bởi tâm lý thay đổi quá nhanh khiến Hạ Nhất Minh không thể bình tĩnh đón nhận .
- Nơi này không có người chết, hoặc là rất ít người chết.
Tiếng Bách Linh Bát đột ngột vang lên.
Hạ Nhất Minh giật mình hoàn hồn, nói:
- Bách huynh, người nói cái gì?
- Nơi này rõ ràng không có dấu vết người chết.
- Làm sao ngươi biết?
Hạ Nhất Minh tâm tình nhất thời đại chấn, trầm giọng hỏi.
- Thi thể nhân loại cùng cát bụi đổ nát không giống nhau.
Bách Linh Bát chậm rãi nói. Tiếp đó gã im lặng, điệu bộ dường như không định nói tiếp.
Bất quá sau khi nghe hắn nói, tâm tình Hạ Nhất Minh có chút buông lỏng.
Ban đầu hắn lo sợ, toàn thể Hoắc gia gặp chuyện chẳng lành. Như vậy bản thân mình không còn mặt mũi nào đối diện Hoắc Đông Thành.
Nhiều Thần Đạo cường giả như vậy trên Bồng Lai Tiên Đảo, lại để một phương Tây thần long đại khai sát giới... Vô luận từ góc độ nào mà nói, hắn cũng không thể tha thứ cho sai lầm này.
Lời Bách Linh Bát đã làm hắn bớt lo lắng hơn.
Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn những gì còn sót lại sau hỏa hoạn. Giờ đã trở thành một đống đổ nát đầy khói đen bay lên.
Khuôn mặt vừa có chút buông lỏng lại dần trở lên căng thẳng.
- Hạ Thần Quân.
Từ bên dưới truyền đến một âm thanh không lớn.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh vừa chuyển, lập tức thấy xa xa một gian phòng bình dân. Một vị trung niên ngẩng đầu nhẹ giọng gọi.
Hạ Nhất Minh đôi mắt đột nhiên sáng ngời. Hắn đã nhận ra người này chính là cường giả cảnh giới tiên thiên Trương Hòa Thiết của Kiền Sơn Môn, có giao hảo tốt với Hoắc gia.
Thân hình chớp động, Hạ Nhất Minh trực tiếp bay xuống. Tốc độ này trong mắt một tiên thiên cao thủ tự nhiên là nhanh cực điểm. Tựa như trong một khoảng ngẩn người Hạ Nhất Minh đã đến trước mắt Trương Hòa Thiết. Hắn thậm chí không biết làm thế nào Hạ Nhất Minh từ trên không bay tới.
Nhìn vẻ lạnh lùng trong mắt Hạ Nhất Minh, toàn thân hắn ớn lạnh, vội vàng nói:
- Bái kiến Hạ Thần Quân.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu một cái nói:
- Người Hoắc gia đâu?
Trương Hòa Thiết trong lòng thầm nghĩ, Hoắc gia vận khí thật tốt. Sau khi Hoắc Đông Thành trở thành môn hạ của Sở Hao Châu, ngay cả cường giả Thần đạo Hạ Nhất Minh cũng quan tâm tới Hoắc Gia. Mà thành chủ đại nhân chính là chủ nhân Kiền Sơn Môn, nhưng căn bản không được Hạ Nhất Minh để trong mắt.
Mặc kệ trong đầu hắn nghĩ gì nhưng trước câu hỏi của Hạ Nhất Minh hắn cũng không dám có chút trì hoãn.
- Hạ Thần Quân, tất cả mọi người Hoắc gia đều bình an. Từ trước lúc ác long kia đi tới bọn họ đã được Tổ sư gia hạ lệnh hộ tống ra ngoài thành mười dặm.
Trương Hòa Thiết cung kính nói.
Tinh quang trong mắt Hạ Nhất Minh chợt lóe. Hàn quang mạnh mẽ làm Trương Hòa Thiết ngay cả hô hấp cũng đình chỉ.
- Triển Hồng Đồ sớm đã có sự chuẩn bị, chẳng lẽ hắn biết ác long kia sẽ quay trở lại?
Hạ Nhất Minh hỏi dồn.
Taị giờ phút này, đối với việc Triển Hồng Đồ tiên liệu xuất hiện một tia hoài nghi.
Long đản xuất hiện tại Bồng Lai Tiên Đảo. Vậy kẻ đứng sau điều khiển, trộm Long đản từ phương Tây có hay không là Triển Hồng Đồ?
Trương Hòa Thiết vội vàng nói:
- Hạ Thần Quân đại nhân. Trong cổ tịch từng ghi lại, Thần long phương Tây là Thần thú thù dai nhất trong tất cả Thần thú. Trở thành kẻ địch của chúng, không chỉ tính mạng bị uy hiếp, mà ngay cả quê hương cũng chịu công kích mãnh liệt.
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
- Bởi thế khi ngài cùng ác long rời đi, lão tổ tông lập tức hạ lệnh đưa mọi người rút khỏi thành, trong mười ngày không được quay trở lại.
Hạ Nhất Minh suy tư trong chốc lát, rốt cuộc bác bỏ khả năng Triển Hồng Đồ giở trò quỷ sau lưng. Không phải là hắn dễ tin người, mà là thực lực Triển Hồng Đồ không thể làm ra loại sự tình này. Hạ Nhất Minh hết sức hoài nghi một tôn giả có thể đi tới tận phương Tây thế giới, hơn nữa thuận lợi đem trứng rồng trộm được về phương Đông. Nếu có chuyện này, huyết mạch Long tộc khẳng định sẽ không thể tồn tại lâu dài.
Trương Hòa Thiết thở dài. Hắn quay đầu nhìn khung cảnh thê thảm của tòa thành. Trên nét mặt lộ vẻ đau thương nói:
- Nhưng đáng tiếc chúng ta không ngờ Tây phương Thần long quay trở lại nhanh như vậy.
Giờ phút này, trên mặt Trương Hòa Thiết lộ một tia thống khổ. Đó là vì thương tâm mà thống khổ. Tâm tình trong mắt hắn không thể lừa gạt ý niệm cảm ứng của một cường giả Thần đạo.
Theo ánh mắt hắn Hạ Nhất Minh nhìn lại, thấy cả tòa thành ngập trong biển nước, trái tim lại bắt đầu kích động.
- Triển Hồng Đồ chẳng phải đã tiên liệu Ác Long quay trở lại sao, tại sao lại không cho người trong thành rời đi?
Hạ Nhất Minh lạnh lùng hỏi.
Trương Hòa Thiết trong lòng phát lạnh. Thân thể có chút run lên, hắn trầm giọng nói:
- Hạ Thần Quân, thật sự trong thành có quá nhiều người, chúng ta không thể thông tri cho toàn bộ, cũng không có cách để cho bọn họ tin tưởng.
Hắn dừng một chút, ánh mắt tràn ngập sự đau thương:
- Nơi này dù sao cũng là gia đình bọn họ, không có ai nguyện ý rời khỏi gia viên của chính mình.
Chân mày khẽ nhướng lên, không hiểu tại sao trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ có sự xúc động không nói lên lời.
Bắt gặp vẻ mặt của Trương Hòa Thiết trước mắt, phảng phất một sự đồng cảm trong tâm tình Hạ Nhất Minh.
Kiền Sơn thành chính là Kiền Sơn môn nhất mạch, nơi truyền thừa cùng chỗ dựa tinh thần. Đối với Trương Hòa Thiết, nơi này có địa vị chí cao vô thượng trong trái tim hắn. Cũng giống như Thiên Trì chủ phong trong lòng Thiên Trì nhất mạch đệ tử.
Thế mà chỉ trong một ngày, nơi truyền thừa ngàn năm này gặp phải một trường hạo kiếp lớn nhất từ trước tới nay. Hơn nữa mắt thấy trường hạo kiếp mà lực bất tòng tâm. Đau xót thay.
Trong ánh mắt Trương Hòa Thiết, thậm chí không có mảy may ý định báo thù.
Trừ sự oán độc ân sâu bên trong, cặp mắt ấy chỉ còn sự tuyệt vọng cùng tự trách bản thân mình.
Nhìn vẻ mặt thống khổ ấy, lại nghe thấy tiếng kêu rên đầy trời vọng đến, cảm giác như không gian tràn ngập sự thống khổ vô cùng.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt, rồi lại nhìn đám khói đen đặc đang bốc lên cao. Trong lòng hắn chấn động kịch liệt.
Một hồi lâu sau, thanh âm trầm ổn chậm rãi của Hạ Nhất Minh vang lên:
- Nhờ người chuyển cáo Hoắc gia cùng Triển Hồng Đồ. Đối với chuyện này, Hạ mỗ nhất định cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng.
Trương Hòa Thiết khẽ run sợ, giật mình nhận ra Hạ Nhất Minh đang nói chuyện với mình.
Hắn vội vàng thu liễm tinh thần nói:
- Hạ Thần Quân, ý ngài là...
Hạ Nhất Minh quay đầu, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Hàn âm vang lên như một lời thề với tòa thành trước mặt.
- Nợ máu chỉ có trả bằng máu.
Thân hình chớp động, Hạ Nhất Minh đã bay vút lên trời hướng về phương xa.
Bách Linh Bát cùng Bảo Trư liếc nhìn nhau, theo sát Hạ Nhất Mịnh. Để lại Trương Hòa Thiết đang thất thần nhìn không trung, trong lòng không biết đang có cảm tưởng gì.
- Ngươi muốn làm gì?
Thanh âm Bách Linh Bát từ xa truyền đến.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn trời. Hắn lẳng lặng cảm thụ áp lực mãnh liệt từ bốn phương tám hướng truyền đến. Đoạn vô cùng bình tĩnh nói:
- Ta muốn nắm giữ Lĩnh vực.
Trên không trung đột nhiên vụt qua mấy đạo nhân ảnh. Sau khi ly khai Bồng Lai Tiên Đảo bay về hướng mặt trời lặn. Cuối cùng đáp xuống một hoang đảo.
Hoang đảo này không lạ, là nơi Hạ Nhất Minh cùng Bạch Mã Lôi Điện gặp nhau lần đầu.
Muốn đánh sâu vào cực hạn, nắm giữ lĩnh vực, tu luyện ở nơi này là tốt nhất đối với Hạ Nhất Minh.
Bọn họ trực tiếp đáp xuống sơn động trước kia Sở Hao Châu từng cư ngụ. Nhưng còn chưa tiến vào, Hạ Nhất Minh đã ngửi được một cỗ khí tức nồng đậm. Hơi ngẩn người, tinh thần ý niệm đảo qua, hắn không tránh khỏi nhăn mặt, trong lòng thầm kêu xui xẻo.
Sơn động giờ lại là một hang ổ của Hắc Hùng. Bất quá cũng không có gì là lạ, bọn họ đã rời đi được nhiều năm. Vô luận là Hạ Nhất Minh hay Sở Hao Châu cũng không ngờ có ngày còn trở lại nơi này.
Bởi vậy, bọn họ sẽ không từ bỏ mỏ huyền thiết, nhưng cũng tuyệt đối không để ý đến một động phủ nho nhỏ này. Cho nên nơi này không có cấm chế phòng hộ bị động vật chiếm giữ là chuyện đương nhiên.
Dường như nghe thấy tiếng động bên ngoài, một đầu Hắc Hùng cao lớn từ trong huyệt động chui ra. Nhìn thấy đám người Hạ Nhất Minh, miệng nó nới rộng một chút, yết hầu phát ra tiếng gầm gừ mang theo một tia uy hiếp.
Năm mới vừa qua không bao lâu, đến tám phần đầu Hắc hùng này vẫn còn ngủ đông nếu ở vùng núi phương Bắc giá lạnh. Nhưng nơi này là biển đảo phương Nam, nhiệt độ không thấp, nên không hiểu Hắc hùng này đã ngủ đông tỉnh dậy hay không hề ngủ đông. Nhưng thức ăn trước mặt làm nó cảm thấy rất hứng thú.
Bảo Trư trừng mắt, thoáng rung động thân thể. Một cỗ khí tức khổng lồ nhất thời phóng xuất.
Bộ dáng diễu võ dương oai, hăng hái bừng bừng muốn xông lên của hắc hùng nhất thời đình chỉ. Tiếng gầm gừ tắt ngấm, thần sắc trong nháy mắt trở lên tuyệt đối sợ hãi. Thân thể nhanh chóng cuộn lại, hơn nữa còn kịch liệt run rẩy. Tại giờ khắc này, nhìn không ra bộ dáng uy phong lẫm lẫm vừa rồi.
Bảo Trư cùng Bạch Mã Lôi Điện theo sau Hạ Nhất Minh đã thu liễm khí tức thần thú cường đại. Bởi tâm tình Hạ Nhất Minh lúc này không tốt, nên bọn chúng cũng không muốn gây ra sự tình gì ảnh hưởng đến hắn.
Bất quá, từ đâu có sinh vật thấp giai có cản đảm hướng về chúng rít gào. Như vậy Bảo Trư cùng Bạch Mã cũng không ngại cho nó cảm nhận một chút uy năng thần thú cường đại.
Hạ Nhất Minh xoay người, chân mày có chút nhíu lại.
Ban đầu hắn muốn trú ngụ tại động phủ này. Bởi vì bản thân cũng tuyệt đối không nắm chắc cần bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn toàn nắm giữ Sí Nhiệt lĩnh vực. Cho nên tìm cho mọi người một chỗ che mưa che nắng là việc nhất định phải làm.
Nhưng thấy cự hùng, hơn nữa ngửi được khí tức hoang dã bên trong. Hạ Nhất Minh lập tức từ bỏ ý niệm trong đầu.
Đem đầu hắc hung này diệt sát tất nhiên là không cần tốn nhiều sức. Nhưng không thể tiêu tán hoàn toàn khí tức của nó.
Cước bộ hắn cực nhanh, trong chốc lát vượt qua biển rộng, đến một hoang đảo khác.
Nơi này có một huyệt động thiên nhiên từng là hang ổ của Hắc Ngột Thứu. Mặc dù chung quanh cũng không có mỹ thực gì đáng nói nhưng dường như nó rất coi trọng nơi này. Ngay cả Sở Hao Châu cũng từng bế quan mấy tháng ở đây. Hơn nữa diện tích rộng rãi, thừa sức cho mọi người trú ngụ.
Xuyên qua cây cối trên đảo, đi tới huyệt động, Hạ Nhất Minh vừa mừng vừa sợ. Bởi vì nơi này mọi thứ đều như cũ, không có một động vật nào trên đảo có dũng khí dám chiếm huyệt động này làm của riêng.
Tuy Hắc Ngột Thứu đã chết mấy năm, khí tức của nó cũng gần như đã tiêu tán hết. Nhưng chỉ cần còn sót lại một chút khí tức của nó thì nơi này vẫn là tử vong cấm địa trên đảo.
Xem xét qua một chút, Hạ Nhất Minh gật đầu hài lòng.
Mặc dù nơi đây không có những vật dụng sinh hoạt cần thiết, nhưng cả huyệt động rộng rãi quang đãng, rất thích hợp để bọn họ trú ngụ. Có thể tìm được một nơi thế này Hạ Nhất Minh không còn trông mong gì hơn nữa.
Sau khi tùy ý sửa sang lại một chút, Hạ Nhất Minh phát hiện chung quanh ẩn chứa một cảm giác kỳ dị.
Ánh mắt đảo qua Bách Linh Bát, Bảo Trư cùng Bạch Mã Lôi Điện, Hạ Nhất Minh hoài nghi hỏi:
- Các ngươi sao vậy?
Bảo Trư vội vàng nói:
- Ngươi muốn tại nơi này nắm giữ lĩnh vực?
Hạ Nhất Minh thận trọng gật đầu nói:
- Không sai. Các ngươi đánh một trận với Tát Ma Đức cũng thấy được lực lượng lĩnh vực quả thật vô cùng cường đại. Nhưng nếu không thể khống chế lực lượng này, chỉ có thể dùng nó đối phó với Hư thần cảnh cường giả. Nếu gặp Ngụy thần cảnh chân chính, lực lượng này không thể hỗ trợ, ngược lại còn trói buộc bản thân.
Nói tới đây hắn thở dài một tiếng:
- Lúc trước dưới lực lượng chúc phúc năm lần của Ngũ Hành Hoàn ta mới may mắn chiến thắng. Bất quá nếu bây giờ...
Nhìn Hạ Nhất Minh chậm rãi lắc đầu, Bảo Trư biết hắn tuyệt đối không đủ tin tưởng.
Nếu như là trước đây, khẳng định là Bảo Trư cùng Bạch Mã Lôi Điện sẽ xuất ngôn cổ vũ. Nhưng sau khi chứng kiến uy năng lĩnh vực của Tát Ma Đức, trong lòng không khỏi sinh ra kiêng kỵ.
- Ngươi định phục dụng thần dược tiên dịch?
Bảo Trư đột ngột hỏi.
Hạ Nhất Minh thoáng trầm ngâm, nghiêm nghị gật đầu nói:
- Sí Nhiệt lĩnh vực là sự kết hợp lĩnh vực của hai kiện thần khí. Uy lực không kém hơn Lĩnh vực chân chính của Ngụy thần cảnh cường giả. Nếu ta muốn trong thời gian ngắn nắm giữ hoàn toàn, cách duy nhất là phải phục dụng Thần dược tiên dịch.
Nheo hai cặp mắt nhỏ bé, Bảo Trư híp mắt, cười tủm tỉm nói:
- Bây giờ ngươi không sợ thất bại sao?
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, ánh mắt hướng về Bồng Lai Tiên Đảo ở xa xa, thanh âm trì hoãn nói:
- Ta đáp ứng chuyện này cũng là vì bọn họ trả lại công đạo.
Hai mắt hắn lúc nói ra những lời này, tia kiên định cùng sự tin tưởng dường như đã biến mất. Thay vào đó là một trận cường đại sát khí ngưng tụ.
Bảo Trư thân thể khẽ run. Nó biết, Hạ Nhất Minh đối với phương Tây thần long Tát Ma Đức đã có sự oán hận mãnh liệt.
- Kỳ thật....
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLBảo Trư thì thào nói:
- Ngươi không cần quá để ý. Cho dù đánh lén vẫn không thể chiến thắng Thần thú Ngụy thần cảnh cũng không tính là mất thể diện.
Bạch Mã Lôi Điện cũng phát ra một tiếng hí khẽ.
Hai đầu thần thú quả thực không hiểu Hạ Nhất Minh vì sao lại kích động cùng phẫn nộ như thế. Vì báo thù, thậm chí không tiếc tiêu hao tiên dịch luôn cẩn thận giữ gìn bấy lâu nay.
- Thể diện?
Hạ Nhất Minh ung dung cười. Hắn chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta không ngại thể diện. Cho dù thua trong tay Tát Ma Đức cũng không liên quan tới thể diện.
Hư thần cảnh nhân loại bị Thần thú Ngụy thần cảnh đánh bại không có gì là lạ. Hai phương giao thủ, cho dù kẻ yếu không chiến mà chạy, cũng sẽ không có bất kỳ kẻ nào chỉ trích.
Biết rõ đánh không lại còn tiến lên chịu chết, không phải anh hùng mà là ngu ngốc.
Bảo Trư chớp động hai mắt, nghi hoặc nói:
- Ngươi đã không vì thể diện vậy tại sao lại kích động như thế?
Bạch Mã Lôi Điện đột nhiên hí dài một tiếng. Bảo Trư thoáng chút do dự nói:
- Phải chăng ngươi vì ước chiến nửa năm sau với Ngả Đức Văn?
Ngả Đức Văn trong tay cũng có thần khí. Hơn nữa rõ ràng thần khí trong tay hắn đã được phát huy uy lực đến cực điểm, tùy tâm sở dục. Mặc dù không khoa trương như Tát Ma Đức, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường. Nếu Hạ Nhất Minh không nắm giữ được lĩnh vực, thì hy vọng thắng lợi cũng không quá lớn.
Hạ Nhất Minh vuốt nhẹ lớp lông trên đầu Bảo Trư nói:
- Ta còn chưa nghĩ đến chuyện của nửa năm sau. Bây giờ suy nghĩ duy nhất của ta chính là nhanh chóng nắm giữ lĩnh vực lực lượng, giết Tát Ma Đức, vì mọi người trên đảo báo thù.
Kiền Sơn thành cũng không tính là lớn, còn xa mới cùng với kinh thành, Động Thiên Phúc Địa, Linh Tiêu Bảo Điện mà so sánh. Nhưng tại tòa thành này có ít nhất hơn mười vạn người cư ngụ đông đúc.
Triển Hồng Đồ mặc dù đã hạ lệnh rút lui. Nhưng muốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi nữa ngày di chuyển hơn mười vạn người ra ngoài thì hiển nhiên là si tâm vọng tưởng. Cho nên thần long vừa đến, chỉ một cái thổ tức cũng có thể sát hại rất nhiều người.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không biết cụ thể con số thương vong. Nhưng nhìn thảm cảnh ấy, hắn biết cư dân bên ngoài thành đã vĩnh viễn bị tước đoạt tính mạng.
Ít nhất...mười vạn người. Là mười vạn tính mạng!
Trước đây Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện đã từng đại khai sát giới tại Thần điện Tây phương bất quá khi đó hắn không có nhiều cảm xúc. Bởi đám giáo đồ kia ẩn nấp trong những tòa kiến trúc, ngay cả khi những kiến trúc này sụp đổ cũng ko xuất hiện huyết tích.
Nhưng so với Kiền Sơn thành quả thực là bất đồng. Máu huyết của mười vạn tính mạng trải khắp trong thành. Tai cũng nghe thấy, không phải vóc dáng tiều tụy cầu nguyện, mà là tiếng khóc thét vang vọng trời xanh. Làm cho người ta cảm giác được hai loại cảm thụ bất đồng từ hai thảm địa này.
Bảo Trư cẩn trọng nhìn Hạ Nhất Minh, đột nhiên nói:
- Ngươi cùng bọn họ không thân thích cũng không phải đồng hương. Hoắc gia cũng đã di tản hết. Tại sao muốn vì bọn họ báo thù?
Hạ Nhất Minh khẽ giật mình nói:
- Vì sao không nên vì bọn họ báo thù?
Bảo Trư ngang nhiên nói:
- Bởi vì chuyện này là do Thần thú làm .
- Thần thú thì có thể làm xằng làm bậy, coi mạng người như cỏ rác?
Thanh âm Hạ Nhất Minh đột nhiên chuyển thành nghiêm trọng quát lên.
Bảo Trư nghiêng cái đầu nhỏ, chăm chú tự hỏi một hồi lâu, cuối cùng cho hắn một đáp án mà Hạ Nhất Minh hoàn toàn không nghĩ đến:
- Đúng vậy, cường giả Thần đạo chỉ cần không xúc phạm tới thân nhân bằng hữu của Thần đạo cường giả là được. Như vậy giết nhiều người cũng không có vấn đề gì.
Truyện hay