Trong Thiệu Minh Cư tồn tại một khu rừng trúc không quá lớn. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, rừng trúc khẽ đung đưa trong gió, tạo thành một tiết tấu nhịp nhàng, tựa như tiếng nhạc trong trẻo vang xa.
Sau khi về tới nơi này, Viên Lễ Huân khuôn mặt chưa khi nào tắt nụ cười. Ánh mắt nàng nhìn Hạ Nhất Minh mang theo một chút tôn sung khiến người khác khó có thể phát hiện được.
Trước ngày hôm nay, mặc dù Viên Lễ Huân cũng đã nghe rất nhiều lời bàn tán về vũ kỹ của Hạ Nhất Minh. Thậm chí nàng cũng đã từng nghe qua tin đồn không xác thực về hành động vĩ đại của Hạ Nhất Minh như là một đao chém giết hai trăm người.
Nhưng tất cả những điều này đều chỉ là nghe kể lại, cho đến khi tận mắt chứng kiến Hạ Nhất Minh phát huy sức mạnh của một tiên thiên cường giả, Viên Lễ Huân mới hiểu được, nam nhân của nàng rốt cuộc có sức mạnh khó tin đến nhường nào.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLNếu nói trước đây, bởi vì nhận mệnh đồng thời đã ở chung một thời gian, Viên Lễ Huân đối với Hạ Nhất Minh có đôi chút hảo cảm mông lung, thì sau trận đánh vừa rồi loại cảm giác này càng thêm rõ rệt.
Hạ Nhất Minh tỏ vẻ già dặn nâng tách trà mới pha mà Viên Lễ Huân vừa dâng lên, tỏ vẻ không hiểu nói:
- Nàng cười gì đó?
Sắc mặt Viên Lễ Huân có chút đỏ lên, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Thiếp không cười mà.
Hạ Nhất Minh nhấp một ngụm trà, thầm nghĩ trong lòng:
"Nhìn mặt là biết đang chém gió". Bất quá ngay sau đó hắn lại nghĩ:
"Hix. Nàng cười trông cũng dễ thương a."Một tiếng cười sang sảng truyền tới, thân thể Thủy Huyễn Cận vừa tới cửa nhoáng một cái đã tới bên cạnh Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh cười nói:
- Thủy lão ca, hôm qua cùng huynh uống một buổi tối, lẽ nào huynh còn chưa hài lòng sao?
Thủy Huyễn Cận lắc đầu, nói:
- Lão đệ. Hôm qua chỉ là do cao hứng mà thôi, thực ra vẫn còn một số chuyện muốn nói rõ cùng đệ.
Viên Lễ Huân vội vàng từng bước lui ra sau, nói:
- Mời Thủy đại sư ngồi. Vãn bối đi pha trà cho ngài.
Viên Lễ Huân nói những lời này thực ra chỉ là cái cớ. Đó là bởi nàng muốn biểu lộ cho hai người này biết, bản thân nàng sẽ không nghe nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hạ Nhất Minh khẽ nhíu mày, nói:
- Nơi này cũng có trà rồi. Nàng cũng không cần phải đặc biệt chuẩn bị.
Trong lòng Viên Lễ Huân có chút ngọt ngào. Nàng mơ hồ cảm nhận được Hạ Nhất Minh không có chút nào đề phòng với bản thân mình. Nàng cúi đầu hơi thấp, vâng nhẹ một tiếng, sau đó lấy một tách trà mới, từ trong ấm trà rót một chén trà nồng đậm đưa tới mặt bàn nơi Thủy Huyễn Cận đang ngồi.
Thủy Huyễn Cận nhấp một ngụm, nói:
- Không tệ. Trách không được Hạ lão đệ thương yêu ngươi như vậy.
Sắc mặt Viên Lễ Huân càng thêm đỏ ửng, Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, cũng không đáp lại mà nói:
- Lão ca, có chuyện gì xin cứ nói thẳng.
Thủy Huyễn Cận nghiêm túc nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Trước hôm qua, ta thậm chí còn không biết, thì ra đệ không chỉ nắm giữ tinh túy của Phong Vũ Vân Vụ mà ngay cả Kim hệ lực lượng cũng đạt trình độ cao như thế.
Lão khẽ gật đầu, nói tiếp:
- Nếu ta không nhìn lầm, lão đệ hẳn là không phải dùng Tiên thiên kim đan để đột phá bức tường cực hạn. Mà là sử dụng nội kình Kim, Thủy tương sinh dung hợp để tiến giai tiên thiên phải không?
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy. Đệ quả thật không có dùng qua Tiên thiên kim đan.
Hạ Nhất Minh nói những lời này quả thật rất khéo léo. Hắn chỉ nói không hề dùng qua Tiên thiên kim đan, mà cũng không thừa nhận sử dụng Kim hệ cùng Thủy hệ nội kình để đột phá bức tường cực hạn.
Nếu để vị lão nhân gia trước mắt này biết, Hạ Nhất Minh hắn không phải dựa vào nội kình Kim, Thủy tương sinh đột phá, mà là dựa và nội kình Mộc, Hỏa để đột phá. Không biết lão nhân gia này sẽ phải ngạc nhiên đến mức độ nào.
Đương nhiên tình huống này chính là tự tìm phiền phức cho bản thân, Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không chủ động công khai. Mà mặc cho Thủy Huyễn Cận đoán trước thế nào, cũng sẽ không nghĩ ra được, Hạ Nhất Minh không chỉ nắm giữ hai hệ Kim, Thủy mà tu vi hai hệ Mộc, Hỏa cũng đồng dạng như vậy.
Thủy Huyễn Cận than nhẹ một tiếng, nói:
- Lão đệ. Thực ra hôm qua Thành Phó, người giao chiến với đệ cũng là một vị tiên thiên đại sư tu luyện song hệ. Lão với đệ cũng giống nhau, đều không sử dụng Tiên thiên kim đan. Mà bằng vào sự cố gắng của bản thân, năm bảy mươi tám tuổi, kết hợp hai loại công pháp Thổ, Hỏa đột phá bức tường cực hạn, đặt chân vào tiên thiên cảnh giới.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Song hệ công pháp? Nếu Thành Phó cũng là tiên thiên cường giả tu luyện song hệ công pháp, vậy tại sao không thấy lão sử dụng Thổ hệ lực lượng?
Thủy Huyễn Cận không khỏi liên tục cười khổ, nói:
- Lão đệ nói đùa. Thành Phó chỉ mới bước vào tiên thiên cảnh giới có hai mươi năm. Lão đem toàn bộ tinh lực tu luyện một hệ công pháp, còn có thể đạt tới bách tán thiên cao giai. Nếu đồng thời tu luyện song hệ tiên thiên chân khí, như vậy đừng nói hai mươi năm, cho dù là năm mươi năm, lão cũng chưa chắc đạt tới thực lực này.
Hạ Nhất Minh hai mắt khẽ chớp một cái, hắn thầm nghĩ trong lòng: bách tán thiên là cái gì vậy?
Thủy Huyễn Cận thấy được động tác của Hạ Nhất Minh, đột nhiên nghĩ tới cái tên quái vật ở trước mặt lão không phải dùng con mắt của người bình thường mà nhận xét được.
Ngay cả hai mươi tuổi còn chưa tới, không chỉ đặt chân vào tiên thiên mà còn đem Kim hệ cùng Thủy hệ lực lượng tu luyện tới bách tán thiên cao giai. Về phần Phong hệ càng không cần phải nói. Trong lòng Thủy Huyễn Cận thầm than, lấy thiên phú khác người này, xem ra vĩnh viễn cũng không có khả năng trong tu luyện gặp phải tâm trạng cô quạnh cùng buồn đau.
Bất quá Thủy Huyễn Cận nghĩ lại, tốt xấu gì thì bản thân mình cũng đã đặt chân vào tiên thiên cảnh giới rồi, những buồn rầu cùng lo lắng khi tu luyện ở hậu thiên cảnh giới cũng không cần phải nói tới nữa.
Than nhẹ một tiếng, Thủy Huyễn Cận mang theo một chút bất đắc dĩ nói:
- Hạ lão đệ. Ta không phải nói đệ. Đệ hoàn toàn khác biệt.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, chỉ có hắn mới biết được, bản thân hắn quả thực quá khác biệt.
Thủy Huyễn Cận nói tiếp:
- Những người dựa vào lực lượng của bản thân đột phá lên tiên thiên cảnh giới, đối với lĩnh ngộ về thiên địa chân khí so với chúng ta những người sử dụng Tiên thiên kim đan đi lên mạnh hơn nhiều. Mới tiến vào tiên thiên, đúng là có tiên thiên chi khí quán thể, trở thành tiên thiên chân khí. Nhưng khi tiên thiên chân khí tích lũy tới một giới hạn nhất định có thể cảm ngộ thiên địa, đem thiên địa chân khí xung quanh dẫn phát ra uy lực vượt xa khỏi cực hạn thông thường. Mà những đại sư đã từng cảm ngộ, lại càng có khả năng đem những cảm ngộ này, thông qua phương thức kích phát ra, uy lực quả thực so với chúng ta càng hơn hẳn một bậc.
Hạ Nhất Minh yên lặng gật đầu. Hắn nhớ lại lúc trước cùng Lữ Tân Văn giao chiến.
Lữ Tân Văn cùng Thành Phó giống nhau, đều đặt chân vào tiên thiên cảnh giới hơn hai mươi năm, nhưng Lữ Tân Văn dựa vào Tiên thiên kim đan đột phá. Mặc dù lão có được tiên thiên chân khí, nhưng so sánh cùng bản thân mình và Thành Phó có thể dẫn động thiên địa chân khí quả thật yếu hơn một bậc.
Nếu là lúc này giao chiến cùng Lữ Tân Văn, phỏng chừng chỉ cần một chiêu cũng có thể làm lão bị thương nặng.
Thủy Huyễn Cận đột nhiên vung tay lên. Cánh tay vung lên nhẹ nhàng đung đưa, như tùy ý có thể biến thành gió mà bay đi.
Hạ Nhất Minh hai mắt ngưng trọng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, chu vi trăm thước xung quanh người đều là lực lượng của gió, dường như bị cánh tay này hấp dẫn lại đây. Đây rõ ràng cũng đạt tới cảnh giới dẫn phát thiên địa chân khí. Chỉ bất quá Thủy Huyễn Cận dẫn phát cũng không phải là lực lượng Hỏa hệ mà chính là Phong hệ lực lượng.
Thủy Huyễn Cận thở dài một tiếng, nói:
- Lão phu khổ tu tròn một trăm lẻ một năm, mới xem như thực sự lĩnh ngộ Phong chi đạo, có thể mượn lực lượng Phong hệ trong vòng một trăm thước. Nhưng Thành Phó chỉ dùng hai mươi năm, đệ…
Lão dừng một chút, thật sự không nói nên lời, lại hít vào một hơi thật sâu nói:
- Hơn nữa các ngươi không chỉ có nắm giữ lực lượng của bản thân, còn có thể dẫn phát uy năng trong cảm ngộ, nếu ta cùng các ngươi giao thủ, chỉ sợ thua nhiều thắng ít mà thôi.
Hạ Nhất Minh xấu hổ khẽ gãi gãi đầu, xét về điểm này, hắn thật sự không có gì chống chế được.
Chỉ có Viên Lễ Huân bên cạnh hai người lúc này, ánh mắt nàng nhìn Hạ Nhất Minh tràn ngập một loại tình cảm khác lạ, hơn nữa loại tình cảm này dường như còn không chút hạn chế mà đang dần lan rộng.
Thủy Huyễn Cận cảm khái chỉ trong chốc lát, cuối cùng nói:
- Hạ lão đệ, hôm nay nhìn thấy đệ đồng thời am hiểu nhiều hệ công pháp như vậy, ta càng vui mừng hơn, bất quá còn chút lo lắng.
- Huynh lo lắng điều gì?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi.
Thủy Huyễn Cận nghiêm mặt nói:
- Ta biết đệ có thiên phú khác người, có thể đồng thời nắm giữ nhiều loại thiên địa chân khí, đây tuyệt đối là chuyện khó tin nhất. Nhưng mỗi người tinh lực có hạn, đệ hãy tìm một loại lực lượng am hiểu và ưa thích nhất, chuyên tâm tu luyện. Kể từ đó đệ có thể đột phá bách tán thiên, khả năng tiến vào nhất đường thiên rộng lớn hơn nhiều.
Hạ Nhất Minh hai mắt có chút sáng lên, nói:
- Thủy huynh, bách tán thiên và nhất đường thiên là cái gì?
Thủy Huyễn Cận vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Đệ không biết?
- Quả thực không biết.
Thủy Huyễn Cận cười cười nói:
- Lão đệ. Về chuyện này hay là chờ lúc đệ tiến vào Hoành Sơn, sau đó hỏi lại đi.
Lão lắc dầu, nói tiếp:
- Lão phu đối với điều này chỉ biết một chút. Đó là khi vừa bước chân vào tiên thiên được gọi là bách tán thiên. Nếu có khả năng đột phá cảnh giới này, sẽ đạt tới nhất đường thiên.
Lão cười khổ một tiếng, nói:
- Lấy tư chất của lão phu, sợ rằng cả đời này cũng không thể nào đột phá tới nhất đường thiên.
Hạ Nhất Minh có đôi chút thất vọng. Bất quá nghĩ tới việc mình rất nhanh cùng gia gia đi tới Hoành Sơn, trong lòng hắn cũng tràn ngập mong chờ. Mà chuyện Thủy Huyễn Cận khuyên bảo, hắn cũng không để trong lòng.
Lấy thế chất tu luyện Ngũ hệ mà nói, chuyện phức tạp đối với người khác này tuyệt đối không được Hạ Nhất Minh hắn để trong lòng.
Dường như nhìn thấy được vẻ thất vọng trên mặt Hạ Nhất Minh, Thủy Huyễn Cận vội vàng an ủi:
- Hạ lão đệ. Dựa vào tuổi tác của đệ đã nắm giữ được lực lượng Thủy hệ, đồng thời tiến nhập bách tán thiên cao giai, có thể dẫn phát thiên địa chân khí quanh người. Như vậy khả năng đột phá tới nhất đường thiên sau này vẫn là cực lớn.
Hạ Nhất Minh nhìn lão nhân trước mặt khẽ gật đầu, trong lòng hắn đối với bản thân cũng tràn ngập tin tưởng.
Thủy Huyễn Cận vỗ vỗ sau gáy, nói:
- Lão thật hồ đồ, tự nhiên nhắc tới chuyện xa xôi quá.
Sau đó lão hắc hắc cười, nói:
- Lão đệ. Hôm nay ta tới hoàng cung, cùng bàn bạc qua với bệ hạ. Khi đệ đại diện Thiên La quốc nhận lời khiêu chiến, đã lấy một phần mười cống phẩm hàng năm cho Khai Vanh quốc làm tiền đặt cược. Nếu đệ đã thắng, vậy bắt đầu từ năm nay, cống phẩm của chúng ta sẽ giảm bớt một phần mười. Mà ý tứ của bệ hạ chính là đem một phần mười cống phẩm này tặng cho đệ.
Hạ Nhất Minh ngẩn ra, nói:
- Bệ hạ thật là khách khí. Quà tặng này cũng thật sự quá lớn rồi.
Thủy Huyễn Cận cười hắc hắc, nói:
- Đây chính là đệ bằng thực lực mà giành được. Nếu không tặng cho đệ còn có thể tặng cho ai. Nếu như đệ không cần có thể tặng lại gia tộc.
Lão do dự một chút nói tiếp:
- Hạ gia của đệ tại Thái Thương huyện nếu muốn phát triển thêm, hẳn là phải cần một lượng kinh phí lớn. Mà đây khẳng định một cơ hội rất tốt.
Hạ Nhất Minh nhất thời không thể cự tuyệt. Câu nói cuối cùng của vị lão nhân này đã khiến hắn động tâm.
Đương nhiên Hạ Nhất Minh cũng hiểu rằng, hoàng thất rộng rãi như vậy nguyên do cũng bởi bản thân hắn. Nếu ngày sau luận võ với Khai Vanh quốc thất bại, phòng chừng hậu lễ này cũng dừng lại ở đó.
Chỉ là Thiên La hoàng thất có thể bỏ ra một phần đại lễ này, quả thật là nằm ngoài dự đoán của Hạ Nhất Minh. Ngày sau nếu hoàng thất thật sự gặp nguy nan, chỉ sợ hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn rồi.
Sau khi Thủy Huyễn Cận rời đi, Hạ Nhất Minh cũng quay về phòng mình.
Mặc dù Viên Lễ Huân trên danh nghĩa là thiếp thân của hắn, nhưng cho tới hôm nay bọn họ cũng không ở chung phòng. Điểm này không chỉ có mình Hạ Vũ Đức kinh ngạc mà ngay cả Thủy Huyễn Cận cũng âm thầm nghi hoặc không thôi. Nếu không phải thực sự nhìn thấy Hạ Nhất Minh hết sức tin tưởng Viên Lễ Huân, bọn họ còn tưởng hắn không thích đối phương.
Dù sao với thực lực tiên thiên cường giả, đối với chuyện chăn gối cũng không còn kiêng kỵ quá lớn. Về phần ảnh hưởng tới tu luyện,… đều là lời nói không căn cứ.
Chỉ là Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân với chuyện này cũng không phát hiện có điều gì không ổn. Trong khoảng thời gian ở cùng, bọn họ cũng đều như vậy.
Lúc này ở trên giường, Hạ Nhất Minh hai mắt nhắm hờ, lại tiếp tục luyện tập như mọi ngày.
Mặc dù khi cảm ngộ, quả thật làm lực lượng bản thân đột ngột tăng lên. Nhưng sau khi cảm ngộ, lại cần liên tục cố gắng củng cố. Nếu không sau này muốn tiến vào cảm ngộ, chỉ sợ càng khó khăn thêm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Nhất Minh mơ hồ có cảm giác tỉnh lại.
Hạ Nhất Minh mở hai mắt, nói:
- Lễ Huân, có chuyện gì sao?
Bên ngoài phòng có một âm thanh rất nhỏ. Chỉ cần nghe tiếng hít thở, Hạ Nhất Minh đã biết đó chính là Viên Lễ Huân.
Bình thường Viên Lễ Huân ở phía sau, nàng tuyệt đối không tới gần nơi này. Nếu bây giờ tới, tự nhiên là có chuyện cần thông báo.
Ấm thanh êm ái của Viên Lễ Huân lập tức vang lên:
- Thiếu gia. Tam hoàng tử cùng Ngũ công chúa của Khai Vanh quốc đồng thời tới. Bọn họ muốn gặp chàng.
- Hoàng tử và công chúa Khai Vanh quốc?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc. Suy nghĩ trong giây lát nhưng rốt cuộc cũng không cách nào xác định, bọn họ vì cái gì mà muốn gặp mình. Chắc hẳn không tới mức vì Thành Phó thua mà họ tới đây thách thức chứ.
- Thiếu gia. Chàng tính gặp bọn họ chứ?
Viên Lễ Huân khẩn trương nói:
- Nếu như chàng không muốn gặp, thiếp sẽ báo với bọn họ, nói chàng đang bế quan, không thể bị làm phiền.
Hạ Nhất Minh khẽ mỉm cười nghĩ:
"Cho dù bọn họ vì điều gì mà tới, mình cũng không vì bất cứ điều gì mà sợ hãi, nếu đã thế cần gì phải suy nghĩ."Hạ Nhất Minh khẽ mở cửa phòng, nói:
- Bọn họ đang ở đâu?
- Trong phòng khách, đã đợi khá lâu.
Viên Lễ Huân thấp giọng nói:
- Thiếu gia, bọn họ dường như cũng không phải tới làm phiền.
Hạ Nhất Minh khoát tay, nói:
- Đương nhiên không phải. Nàng xem có người dám tìm tiên thiên đại sư làm phiền sao?
Viên Lễ Huân khẽ cười duyên, che miệng không nói.
Tới tìm tiên thiên cường giả làm phiền, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Lấy trí tuệ của hai huynh muội Chiêm Chí Siêu tuyệt đối sẽ không làm ra hành động ngu ngốc như vậy.
Sau một lát, hai người Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân một trước một sau tiến vào phòng khách.
Đây là căn phòng khách tốt nhất tại Thiệu Minh Cư nên cũng có chút rộng rãi. Hạ Nhất Minh ánh mắt đảo qua, trong lòng đã có chút kinh ngạc. Thì ra phía sau hai huynh muội Chiêm Chí Siêu, chỉ có hai vị nữ tử trên mặt che khăn về phần người hầu khác không có một ai.
Bất quá, nghĩ lại cũng không thấy kỳ quái. Nơi này dù sao cũng là Thiệu Minh Cư, hơn nữa còn có hai vị Tiên thiên cường giả tọa trấn. Nếu ở nơi này còn để hai vị trong Khai Vanh hoàng thất này gặp phải chuyện ngoài ý muốn, như vậy Hạ Nhất Minh cùng Thủy Huyễn Cận chỉ có nước lấy sợi bún treo cổ tự tử đi.
Hai tai Hạ Nhất Minh khẽ run nhẹ một chút. Không gian xung quanh hoàn toàn bình thường, hắn cũng không phát hiện dấu vết nghe trộm nào.
Chắc hẳn Thủy Huyễn Cận đã biết Hạ Nhất Minh cũng nắm được Thuận Phong Nhĩ, lão biết không cách nào dấu diếm được mình mà tiến hành nghe lén, mà lại không muốn chọc mình nổi giận. Cho nên mới không theo dõi mình cùng huynh muội Chiêm Chí Siêu.
Nhìn thấy Hạ Nhất Minh tiến vào, hai huynh muội Chiêm Chí Siêu vội vàng đứng dậy.
Bọn họ đồng thời hành lễ, nói:
- Ra mắt Hạ đại sư.
Chiêm Chí Siêu thì không nói, nhưng Chiêm Chí Diễm cũng học nam nhân, ôm quyền hành lễ. Điều này làm Hạ Nhất Minh có chút kinh ngạc.
Bất quá Hạ Nhất Minh vẫn như trước, nói:
- Hai vị, mời ngồi.
Hai bên phân chia ngôi thứ ngồi xuống. Hạ Nhất Minh đi thẳng vào vấn đề:
- Không biết hai vị tới đây có điều gì chỉ giáo.
Chiêm Chí Siêu mỉm cười, nói:
- Chúng vãn bối nghe nói Hạ đại sư mới tiến vào tiên thiên cảnh giới, cho nên mang lễ tới chúc mừng.
Hạ Nhất Minh trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi, khó có thể tin tưởng được mà hỏi:
- Hai vị vì điều này mà tới?
Lấy thân phận của Hạ Nhất Minh, sớm đã xem thường trăm phương ngàn kế cùng mục đích của đối phương. Đây chính là đối với thực lực tuyệt đối mọi mưu mô đều là vô dụng, đôi khi phương pháp xử lý trực tiếp mới chính là biện pháp tốt nhất. Đương nhiên, muốn làm như vậy, thực lực của bản thân phải vượt qua được thử thách. Nếu không vẽ hổ không xong lại vẽ ra chó.
Chiêm Chí Siêu nhẹ nhàng vung tay lên. Hai nữ tử phía sau nhất thời chậm rãi đi tới.
Hạ Nhất Minh bỗng ngửi thấy một mùi thơm ngát tỏa ra. Mặc dù hắn không biết đây là loại nước hoa gì, nhưng mũi hắn cũng không có bài xích.
Hai vị nữ tử tới trước mặt Hạ Nhất Minh mấy thước liền quỳ gối. Trên tay các nàng là danh mục những lễ vật dâng tặng.
Hạ Nhất Minh đã đạt tới thực lực này, nhãn lực cũng không phải tầm thường. Chỉ liếc mắt một cái cũng đã xem qua phần lớn danh sách lễ vật. Trong lòng hắn hơi kinh hãi. Trên danh mục lễ vật này không ít những vật phẩm xa xỉ.
Hơn nữa có một số lễ vật Hạ Nhất Minh chưa từng nghe qua. Bất quá thứ này được viết ở phần đầu trên danh sách lễ vật khẳng định chúng có giá trị rất cao.
Hạ Nhất Minh cũng không phải cái loại người gì gọi là thanh cao, nên khi thấy được danh sánh lễ vật này nếu nói không động tâm đích thực là giả dối.
Chiêm Chí Diễm đột nhiên cười một tiếng, trong tiếng cười của nàng tràn ngập một cảm giác quyến rũ:
- Hạ đại sư. Vãn bối xem ngài ở nơi này thật sự là thiếu một nữ chủ nhân trông coi. Không bằng ta để hai thị nữ này lưu lại hầu hạ ngài đi.
Nàng vừa dứt lời, chiếc khăn che trên mặt hai tỳ nữ nhất thời rơi xuống.
Khuôn mặt được giấu trong khăn lộ ra, hẳn nhiên là hai gương mặt tuyệt mỹ.
Truyện hay