VŨ THẦN

Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Mao Liệt Quang vỗ tay một cái, những hán tử vừa đi ra ngoài lại cung kính trở lại.
Tiếp đó Mao Liệt Quang đi tới chiếc bàn tròn bên cạnh, lão vung tay lên, các hán tử này lập tức tiến tới đem những mâm vật phẩm chưa được ai chú ý mang ra ngoài.
Xem bộ dạng của bọn họ có thể thấy việc này đã được huấn luyện kỹ càng, thường ngày hẳn cũng là phụ trách những việc như vậy.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh khẽ chuyển, hắn thầm kêu đáng tiếc. Kỳ thực những vậy phẩm kỳ diệu này giá trị còn lớn hơn cả Tinh Cương Từ Mẫu mà Đình Thế Quang tặng hắn. Nếu thật sự có thể, hắn quả thật rất muốn đem những vật này thu vào toàn bộ.
Cho dù chưa có người nào chú ý tới nhưng giá trị to lớn của chúng vẫn không hề giảm sút. Bất quá đây là do những vật phẩm này trước mắt chưa có người nào cần dùng tới mà thôi.
Một lát sau, một số mâm đồ đã được rút bớt, nhưng trên mặt bàn vẫn như trước chất đầy một đống vật phẩm.
Mao Liệt Quang tới trước một mâm vật phẩm thì dừng lại. Lão quan sát vật phẩm trong mâm cùng vật phẩm mâm bên cạnh.
Hạ Nhất Minh không khỏi xấu hổ. Hắn đối với hai kiện vật phẩm này hắn một cái cũng không thể nhận ra.
Kỳ thực, có thể xuất hiện ở nơi này cơ bản đều là những vật phẩm đã hơn trăm năm tuổi.
Ngay cả hai vị tiên thiên mới tấn thăng được hai, ba mươi năm nhưng hiện nay cũng đã tám, chín mươi tuổi.
Những người này cũng đã từng có kinh nghiệm chu du thiên hạ, có thể nói kiến thức cực kỳ uyên bác. Đặc biệt đối với vật phẩm trân quý, hiểu biết lại càng hơn xa so với Hạ Nhất Minh. Cũng bởi thế bọn họ nhìn ra vì sao Mao Liệt Quang lại có chút do dự.
Bởi vì vật phẩm đặt trong mâm so với vật phẩm đặt bên ngoài trao đổi giá trị quả thực không có hơn kém là mấy, hơn nữa cũng không phải là vật phẩm gì đó đặc biệt quý hiếm. Có lẽ hai kiện vật phẩm này đối với Khai Vanh quốc mà nói, đều là những vật có thể có, cho nên lão mới vẻ có chút do dự.
Bất quá, lão cũng chỉ suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc cũng có quyết định.
Mao Liệt Quang đem vật phẩm đặt bên cạnh đặt lên mâm vật phẩm.
Khi lão thực hiện động tác này, Hạ Nhất Minh cảm nhận rõ ràng trong số những vị Đại sư của Đồ Phiên quốc có một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù không ai quay đầu lại, nhưng tất cả mọi người đều biết, đồ vật vừa được trao đổi là của người này, hơn nữa đối với cuộc trao đổi này người nọ còn có chút coi trọng.
Mao Liệt Quang lại tiếp tục đi tới, khi tới một mâm vật phẩm khác, lão liếc mắt nhìn vật phẩm để bên cạnh khẽ cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với vật phẩm được đem ra trao đổi này.
Mao Liệt Quang chỉ vào mâm vật phẩm, lắc đầu một chút, lập tức có người tiến lên đem mâm vật phẩm cầm lên. Về phần vật phẩm đã được đem ra trao đổi hiển nhiên là vẫn nằm tại chỗ.
Hạ Nhất Minh nhận ra kiện vật phẩm này là do một Đại sư trong tiểu liên minh Chiên Triển Dương mang tới. Bởi vì người này ngồi phía sau hắn, Hạ Nhất Minh cũng không có ý quay đầu lại nhìn quanh, nhưng hai tai hắn nhất thời nghe được tiếc thở dài tiếc nuối trên miệng Chiêu Triển Dương.
Chiêu Triển Dương định lấy ra vậy gì đó nữa, bất luận có quý giá hay không nhưng có thể khẳng định, vật này hẳn không thể khiến Mao Liệt Quang động tâm.
Động tác của Mao Liệt Quang cũng không chậm, ngoài việc thật sư cùng mọi người trao đổi vật phẩm, trong lòng lão đã sớm có tính toán. Nếu nói là nguyện ý, lão thậm chí còn có thể khiến tất cả mọi giao dịch đều thành công nhanh chóng. Nhưng là vấn đề suy nghĩ quả thật không phải chỉ ở giá trị vật phẩm trao đổi mà còn phụ thuộc vào thân phận của người xuất ra vật phẩm trao đổi.
Đừng nhìn lúc này Mao Liệt Quang uy phong lẫm liệt, nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay lão, kỳ thực lúc này trong lòng lão vô cùng cẩn trọng như đang bước đi trên phiến băng mỏng vậy.
Rốt cuộc, lão cũng đi tới trước mâm vật phẩm đặt Hoàng Tinh này.
Chỉ thấy lão nhíu mày không nói một hồi lâu, rốt cuộc cũng thở dài một hơi, nói:
- Hạ huynh, huynh muốn khối Hoàng Tinh này?
Hạ Nhất Minh có chút ngẩn ra, theo lời Thủy Huyễn Cận giới thiệu quy tắc, trước mỗi lần giao dịch, không nên có người mở miệng mới đúng.
Bất quá nếu Mao Liệt Quang mở miệng hỏi, Hạ Nhất Minh hiển nhiên sẽ không thể làm như không nghe thấy.
- Đúng vậy. Mong Mao huynh thành toàn.
Mao Liệt Quang cười ha hả, nói:
- Nếu Hạ huynh đã nói như thế, vậy khối Hoàng Tinh này coi như tệ quốc tặng Hạ huynh làm lễ gặp mặt đi.
Hạ Nhất Minh trong lòng thắc mắc, mặc dù hắn thông minh thế nào cũng không thể nghĩ tới biến hóa này.
Hạ Nhất Minh ánh mắt nhìn mọi người, chỉ thấy tất cả như đã sớm hiểu rõ trong đầu. Hơn nữa bộ dạng đương nhiên này trong lòng cũng không có chút nào khó hiểu.
Thủy Huyễn Cận ho nhẹ một tiếng, lão nhìn Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu một cái.
Hạ Nhất Minh mặc dù trong lòng có chút khó hiểu nhưng mơ hồ xác định trong số đông đảo Đại sư có quy củ không muốn người ngoài biết mà thôi.
Khẽ gật đầu, Hạ Nhất Minh nói:
- Nếu đã vậy, xin đa tạ Mao huynh.
Mao Liệt Quang mỉm cười đem hộp gỗ Hạ Nhất Minh mang tới đặt lên trên mâm đang để Hoàng Tinh.
Sau đó, Mao Liệt Quang lại tiếp tục đi tới.
Không lâu sau tất cả giao dịch cũng đã được xử lý xong. Trải qua vòng trao đổi thứ nhất, có vui có buồn, người giao dịch thành công dĩ nhiên là vui mừng khôn xiết, nhưng không thành công thì không khỏi có chút tiếc nuối.
Nhận được mệnh lệnh của Mao Liệt Quang, những hán tử khi nãy đem các vật phẩm đã được giao dịch nhất nhất đặt trước mặt vị tiên thiên đại sư tương ứng, sau đó chậm rãi im lặng lui ra ngoài không một tiếng động.
Mao Liệt Quang nhìn mọi người còn lại ôm quyền, nói:
- Vòng giao dịch thứ nhất kết thúc. Các vị có tạm nghỉ giây lát, đợt giao dịch thứ hai xinh mời Mộc huynh đứng ra làm chủ.
Mộc Tẫn Thiên cười cười, nói:
- Mao huynh, vòng thứ nhất vật phẩm trao đổi cũng toàn là hàng thượng phẩm, chỉ sợ chúng ta chuẩn bị vật phẩm vòng này khó có thể lọt vào mắt các vị đây.
Mao Liệt Quang khách khí nói vài câu, sau đó cùng mọi người rời khỏi căn phòng.
Hạ Nhất Minh đứng dậy, ánh mắt nhìn Thủy Huyễn Cận một cái, sau đó đi nhanh ra ngoài. Thủy Huyễn Cận đương nhiên hiểu ý, lập tức đi theo.
Chỉ vài bước chân bọn họ đã tới một nơi bình phong che kín.
Hạ Nhất Minh đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
- Thủy huynh, Mao Liệt Quang vì sao lại hào phóng như vậy?
Thủy Huyễn Cận cười khổ một tiếng, nói:
- Cũng không phải Mao Liệt Quang hào phóng, mà là hắn muốn lấy lòng đệ thôi.
Dứt lời, lão thở dài nói:
- Vòng giao dịch thứ nhất quả thật chỉ là bắt đầu, những vật phẩm lấy ra chưa thể gọi là quá quý báu. Đối với cường giả nhất đường thiên mà nói cơ bản là không thèm quan tâm.
Hạ Nhất Minh nhất thời trong đầu xuất hiện trăm ngàn ý nghĩ, chợt hiểu rõ. Vật như vậy mà không thèm để vào trong mắt, cường giả nhất đường thiên quả thật đã đạt tới trình độ khác biệt rồi.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng là một trong số những cường giả nhất đường thiên, nhưng nếu nói về gia cảnh, sợ ra ngay cả so với một tiên thiên bách tán thiên cũng e rằng không bằng được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thủy Huyễn Cận nói tiếp:
- Đệ lấy ra Lẫm Mộc Quả giá trị hơn xa so với Hoàng Tinh. Nếu đệ chỉ là một bách tán thiên như vậy đương nhiên Mao Liệt Quang sẽ không suy nghĩ mà chấp nhận. Nhưng đệ đã là nhất đường thiên...
Lão "hắc, hắc" cười hai tiếng nói:
- Đối với nhất đường thiên mà nói, chuyện giao dịch này kỳ thực là hết sức công bằng.
Hạ Nhất Minh thấy được ánh mắt khác thường của Thủy Huyễn Cận, suy nghĩ trong chốc lát đã hiểu ra đạo lý trong đó.
Thì ra giao dịch công bằng lại có điểm không công bằng trong đó.
Chỉ là loại không công bằng này đối với Hạ Nhất Minh hắn có lợi, như vậy đương nhiên hắn sẽ không phải đối gì.
Sau khoảng thời gian uống cạn một tách trà, mọi người lần lượt quay lại phòng giao dịch. Lúc này Mộc Tẫn Thiên đứng dậy, chủ động gật đầu. Các Đại sư phía sau lão cũng đứng dậy đem những vật đã mang theo đặt lên mặt bàn.
Hạ Nhất Minh ánh mắt đảo qua, hắn phát hiện những vật này một thứ hắn cũng không thể nhận ra. Bất quá có thể khẳng định, lần giao dịch thứ hai này, mọi người lấy ra những dược thảo, những kỳ trân dị bảo chân chính có giá trị cũng chỉ có lác đác vài kiện.
Hơn nữa, ngẫu nhiên trong hai kiện vật phẩm còn xuất hiện một vài vết nứt thấy rõ.
Đối với những tiên thiên cường giả như bọn họ mà nói, những đồ vật này quả thật không đáng để ý. Do vậy ánh mắt của mọi người cũng chỉ nhìn lướt qua mà không chút nào dừng lại.
Vòng giao dịch thứ hai này quy tắc cũng giống như lần thứ nhất, bất quá có chút khác biệt chính là việc Mộc Tẫn Thiên đứng sau mọi người cũng không có tiến lên trước. Đại sư đường của Khai Vanh quốc cùng tiểu quốc liên minh đại sư có vài vị hai mắt sáng lên, dĩ nhiên đã nhìn thấy đồ vật trong lòng mong muốn.
Hạ Nhất Minh lúc này cũng không có ra tay, bởi vì lần giao dịch này cũng không có vật gì hắn cần.
Kỳ thực, Hạ Nhất Minh ngay cả tên của đa số những vật phẩm này còn không biết, dĩ nhiên càng không muốn đứng ra bêu xấu.
Đợt giao dịch thứ hai rất nhanh chóng kết thúc. Cũng chỉ mất khoảng thời gian một tách trà, vòng giao dịch thứ ba đã bắt đầu. Lúc này đám người Thủy Huyễn Cận cũng đã xuất ra vật phẩm mang theo, đặt lên bàn để cùng người khác trao đổi.
Trong tiểu quốc liên minh đại sư đã sớm có trao đổi, nên bọn họ dù lấy ra vật phẩm gì vào lúc này cũng không nằm trong nhu cầu của nhau. Nhưng đối với những vật phẩm từ nơi khác xuất ra đương nhiên bọn họ cũng có nhu cầu muốn có được.
Rốt cuộc vòng giao dịch thứ ba cũng kết thúc, tiểu quốc liên min xuất ra vật phẩm giao dịch thành công đạt tới hai phần ba. Bất quá đa số các giao dịch đối tượng đều là đám người Mộc Tẫn Thiên, cũng bởi họ xuất ra số lượng vật phẩm phong phú vượt qua dự tính của mọi người. Cơ hồ mỗi loại vật phẩm đều có hai kiện để người khác chọn lựa, do vậy xác xuất giao dịch thành công hiển nhiên lớn hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Hạ Nhất Minh còn nhận ra, một vị đại sư tới từ Đồ Phiên quốc lấy ra một vật phẩm là một loại đá tam sắc. Sau khi lấy loại đá tam sắc này ra, bất luận là Khai Vanh quốc đại sư hay tiểu quốc liên minh đại sư đều lựa chọn kết thành giao dịch.
Bởi vậy có thể thấy được loại đá tam sắc này là một đặc sản nào đó của Đồ Phiên quốc, đồ vật này trong phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc tuy là có nhưng chắc chỉ rất ít mà thôi.
Sau ba vòng giao dịch, Mao Liệt Quang bước ra, cười nói:
- Các vị. Nếu giao dịch giữa mọi người đã xong, như vậy kế tiếp chính là giao dịch cá nhân. Bất quá mọi người chú ý một chút, dựa theo quy tắc, giao dịch cá nhân Đại sư đường Khai Vanh quốc chúng ta sẽ không phụ trách.
Lão nói những lời này vô tình nhìn thoáng qua Hạ Nhất Minh, dường như là chỉ nói với một mình hắn.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm kêu xấu hổ nhưng trên mặt cũng không có chút bộc lộ ra. Trải qua thời gian đã xông xáo, lúc này da mặt hắn cũng đã dầy hơn trước kia rất nhiều.
Mao Liệt Quang nói xong, lập tức đã có người tiến lên xuất ra vật phẩm mà bản thân muốn trao đổi, đặt trên bàn. Thậm chí còn có mấy người sớm đã chuẩn bị mộc bài ghi rõ vật mà mình muốn trao đổi lại là gì.
Rất nhanh, mọi người đã giao dịch xong, thành công thì trên mặt mỉm cười, mà không thành công thì cũng không có gì bực bội, chỉ làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ mà thôi.
Hạ Nhất Minh nhìn lướt qua những vật phẩm đó, trong lòng hạ quyết tâm, sau khi trở về phải bổ xung thêm kiến thức về phương diện này. Đem một số kì trân dị bảo tận lực nhớ kỹ trong đầu. Nếu không những giao dịch kiểu này lần sau, chính mình có trợn hai mắt lên mà vật phẩm tốt đặt trước mắt cũng sẽ ngu ngốc mà bỏ qua.
Chỉ là, muốn đem những kỳ trân dị bảo trên thế giới này lưu lại trong đầu, cũng là một kỳ công, cho dù hắn đã là nhất đường thiên cường giả, hẳn cũng không thể một sớm một chiều mà làm được.
Bỗng nhiên, Hạ Nhất Minh cảm nhận được một ánh mắt hết sức tập trung trên người hắn.
Trong lòng khẽ động, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn vừa lúc đón nhận ánh mắt của Mộc Tẫn Thiên.
Trong ánh mắt này cũng không có chút gì khúc mắc mà còn tràn ngập một loại cảm giác thân mật.
Chỉ là sau khi nhận được ánh mắt của Mộc Tẫn Thiên, Hạ Nhất Minh trong lòng phát lạnh. Hắn giết chết một hoàng tử của Đồ Phiên quốc cùng một vị đại sư, đối phương dường như không có để tâm việc đó, nhưng việc lạ như thế lẽ nào không khiến trái tim phát lạnh?
Mộc Tẫn Thiên bước tới bên Hạ Nhất Minh, nhỏ giọng nói:
- Hạ huynh, ta có một việc riêng muốn thương lượng cùng huynh. Không biết có thể ra nơi khác nói chuyện được không?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ giây lát, cười nói:
- Được chứ.
Bọn họ sóng vai rời khỏi căn phòng, mặc dù ánh mắt mọi người dõi theo nhưng bọn họ cũng không chút để ý.
Hai người tiến tới một nơi được bình phong vây quanh, Mộc Tẫn Thiên trầm giọng nói:
- Hạ huynh, chuyện hiểu lầm lần trước cơ bản là do Bộ Hãnh Thông làm ra. Dám đả thương phu nhân tội quả là không thể tha thứ.
Hạ Nhất Minh ngoài miệng cười như không, nói:
- Mộc huynh, nếu Bộ Hãnh Thông đã đền tội, như vậy mọi việc cũng đã kết thúc, huynh không cần phải nhắc lại nữa.
Kỳ thực Hạ Nhất Minh trong lòng lại càng thêm thắc mắc. Đối với việc Đồ Phiên quốc đào tạo ra một Bộ Hãnh Thông như thế hắn cũng không có chút hảo cảm. Nhưng cho dù hắn có cuồng ngạo gấp mười lần đi nữa cũng không dám cho rằng, chỉ một người như hắn mà có thể rung chuyển cả Đồ Phiên quốc.
Cho nên khi Hạ Nhất Minh đem Bộ Hãnh Thông giết chết, cho dù có hay không chấp nhận cũng sẽ không lần nữa khiêu khích Đồ Phiên quốc.
Mộc Tẫn Thiên hành lễ thật sâu với Hạ Nhất Minh, nói:
- Hạ huynh rộng lượng, đa tạ.
Hạ Nhất Minh lui vê sau một bước, hoàn lễ nói:
- Mộc huynh. Huynh muốn nói chuyện cùng ta hẳn không phải là vì việc nhỏ này chứ?
Mộc Tẫn Thiên cười một tiếng, nói:
- Hạ huynh đã nói thế, ta cũng không dấu diếm.
Lão cười cười, nói tiếp:
- Hạ huynh. Mộc mỗ có một đứa cháu, hắn tu luyện chính là tam hệ tương sinh công pháp.
Nói tới đây lão dừng lại, hai mắt lướt qua Hạ Nhất Minh một chút.
Hạ Nhất Minh trong lòng vô cùng thắc mắc, kiểu nói chuyện không đầu không cuối nay rốt cuộc là ý gì?
Dường như nhìn ra thắc mắc của Hạ Nhất Minh, Mộc Tẫn Thiên cười khổ một tiếng nói:
- Đứa cháu kia của Mộc mỗ năm nay sáu mươi tám tuổi, còn chưa đặt chân lên tiên thiên cảnh giới. Nhưng là tam hệ công pháp cũng đã tu luyện tới thập tầng đỉnh phong.
Nói đến đoạn này, Mộc Tẫn Thiên trên mặt hiện ra một chút kiêu ngạo, dường như đối với chuyện này lão vô cùng đắc ý.
Hạ Nhất Minh nhất thời bừng tỉnh, nói:
- Huynh là muốn ta vì hắn mà hỗ trợ gia trì kinh mạch?
Mộc Tẫn Thiên nghiêm nghị gật đầu. Trừ trên người lão xuất ra hai chiếc hộp nhỏ bằng hai nắm tay đưa tới, đồng thời nói:
- Nếu Hạ huynh nguyện ý giúp hắn một tay, như vật hai kiện đồ vật này coi như thù lao. Ngoài ra, nếu Hạ huynh còn yêu cầu gì, xin cứ nói ra, Mộc mỗ tuyệt đối sẽ cố gắng.
Hạ Nhất Minh do dự một chút rồi mở hai chiếc hộp ra. Trong một hộp đặt một vật trong suốt sáng long lanh, chiều dài bằng một ngón tay.
Khi chiếc hộp được mở ra, từ vật này tỏa ra một cổ băng khí mãnh liệt. Ngay cả nhiệt độ xung quanh lúc này cũng hạ xuống vài phần.
Trong chiếc hộp còn lại chưa một khối đá tứ sắc.
Hạ Nhất Minh ánh mắt nhìn trên khối đá này, nhất thời nhận ra, khối đá này cùng với khối đá tam sắc được hoan nghênh trong vòng giao dịch khi nãy là cùng một loại. Bất quá khối đá này nhiều hơn một loại màu sắc mà thôi.
Hạ Nhất Minh nhất thời nghĩ lại khi nãy các vị Tiên thiên đại sư khác khi bắt gặp loại đá này không suy nghĩ đã đem vật phẩm của mình ra trao đổi, nhất thời biết rõ vật này khẳng định là vô cùng quý giá.
Mà vật phẩm màu trắng phát sáng kia có thể đặt cùng khối đá này, hẳn giá trị cũng không phải nhỏ. Nhưng điều duy nhất làm Hạ Nhất Minh tiếc nuối chính là hắn cũng không nhận biết hai kiện vật phẩm này tên gọi là gì?
Mộc Tẫn Thiên trên mặt có chút tự tin. Lão xuất ra hai kiện vật phẩm này kỳ thực cũng là xuất hết ruột gan rồi.
Tu luyện trong Ngũ hành, tương sinh tam hệ công pháp đồng cường giả vốn vô cùng hiếm có. Hơn nữa cho dù có người như vậy sợ rằng cũng không cùng thuộc tính với cháu của lão.
Nếu không phải như vậy lẽ nào Mộc Tẫn Thiên có khả năng vứt hết mọi ân oán, hơn nữa xuất ra hai kiện vật phẩm giá trị như vậy chỉ để xin Hạ Nhất Minh hỗ trợ.
Bộ Hãnh Thông mặc dù cùng Mộc Tẫn Thiên có một chút quan hệ huyết thông, nhưng đã ngoài năm đời. Mặc dù cả vị tiên thiên đại sư đã chết cùng lão cũng có chút giao tình. Nhưng hai người này vốn đã chết, như thế nào có thể so sánh với cháu đích tôn của lão được.
Tương sinh tam hệ đồng tu, có lẽ ngay từ đầu cũng không có bao nhiêu ưu thế. Nhưng Mộc Tẫn Thiên hiểu được, nếu là có thể tiếp tục phát triển, khi cháu lão đạt tới bách tán thiên đỉnh, hơn nữa thành công đột phá nhất đường thiên sẽ có lợi thế vô cùng lớn.
Đương nhiên, cháu của lão mặc dù thiên phú hơn người nhưng nếu so sánh với cái người đang đứng trước mặt, như vậy cũng không đáng nhắc tới.
Nhưng sau khi lão cảm thán xong, chứng kiến vẻ mặt không vui không sợ của Hạ Nhất Minh, lão có đôi chút nhíu mày.
Lão vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ hai kiện vật phẩm giá trị như vậy lại không khiến Hạ Nhất Minh động lòng?
Chỉ là cho dù Mộc Tẫn Thiên suy nghĩ thế này cũng tuyệt đối không nghĩ ra. Thân nhà nhất đường thiên cường giả, Hạ Nhất Minh cũng không phải là không động tâm, mà cơ bản là hắn không biết rõ giá trị của hai kiện vật phẩm này.
Sở dĩ Hạ Nhất Minh chần chừ không quyết kỳ thực là đang cẩn thận quan sát hai kiện vật phẩm này, hơn nữa còn ước chừng giá trị của chúng mà thôi.
Nếu để Mộc Tẫn Thiên biết điều này, chỉ sợ lão sẽ buồn bực đến hộc máu mất...

Bình luận


S
Sam Sung
28-03-2023

Truyện hay

Q
Quang Trinh
28-03-2023

chuyện này có tên khác kg ad

Đức Phong Đồng
28-03-2023

Toàn những mô tuýp truyện y hệt nhau.

T
Tấu hài online
28-03-2023

Hệ thống tu lyện

C
chien nguyen
28-03-2023

chuyện toàn giống nhau

T
Thảo Lê
28-03-2023

Bác có thể luôn chương dc ko ạ

N
Ngoc Anh Nguyen
28-03-2023

Xin cảnh giới võ học bộ truyện này với.

T
Tuyet Tran
28-03-2023

truyện chữ vẫn hay hơn truyện tranh

B
BìnhĐạiSoái
28-03-2023

hay lắm anh ơi

L
le duythanh
28-03-2023

Hay a qua ơi

L
Lam Levan
28-03-2023

Bộ này hay lắm

N
ngo tho
28-03-2023

Hây quá

Q
Quang Sỹ Trần
28-03-2023

đánh cho kiều phong với mộ dung ỉa ra quần ^^

N
Nam Nguyen
28-03-2023

Trung quốc nó không xuyên trung mà xuyên qua việt hơi kỳ nha. vược biên xuyên không sao công an không bắt nhỉ

T
tiểu thần nông
28-03-2023

bộ này ăn theo đấu la đại lục ak

T
Tuan Nguyen
28-03-2023

Em chao bac

K
khuong tran
28-03-2023

Truyện này cũng có vũ hồn giống đấu la lục

K
Kim Lan Le
28-03-2023

Thanks Ad nhieu

T
THI MY HUYEN HUYNH
28-03-2023

PHIM CHUONG MANG TEN LINH VU YEU THAN CUA QUA HAY

Truyện đang đọc

Báo lỗi