Lâm Bách Ngao trợn mắt cứng lưỡi nhìn Đại Khảm Đao được Xa Văn Quân mang vào vòng tròn. Hắn cảm thấy hai mắt mình có vấn đề, hoặc là nhất định đối phương có vấn đề.
Đối với đối thủ trước mặt, hắn đã từng nghiên cứu rõ ràng, thậm chí còn tự mình quan sát trận đấu trước đó của Xa Văn Quân.
Cuối cùng kết luận đưa ra là Xa Văn Quân có thiên phú về quyền cước, bởi vậy công phu quyền cước của gã nếu thi triển ra uy lực rất lớn, chỉ sợ so với Lâm Bách Ngao hắn cũng không thua kém. Nếu hai người bằng công phu quyền cước giao đấu, như vậy kẻ thấy bại cũng chỉ có thể đổ tại không may mà thôi.
Nhưng trên phương diện binh khí, Xa Văn Quân rõ ràng kém hơn Lâm Bách Ngao hắn rất nhiều. Hơn nữa binh khí ở trận đấu trước gã sử dụng là một thanh kiếm sáng loáng, không biết vì sao hôm nay lại đem ra bả đao kinh khủng dài tới bốn thước này.
Khẽ liếm đôi môi khô cứng, Lâm Bách Ngao trầm giọng hỏi:
- Xa sư huynh. Đây là binh khí tùy thân của ngươi?
Xa Văn Quân cười ha hả, nói:
- Lâm sư huynh. Đây có phải là binh khí của ta không cũng không quan trọng. Nếu ta đã đem nó ra dĩ nhiên là muốn sử dụng nó. Xin sư huynh hạ thủ lưu tình.
Biểu hiện của Xa Văn Quân giống như đã tính trước nhưng trong lòng thật ra cũng rất lo lắng.
Những điều đêm trước Hạ trưởng lão nói lúc này đều quanh quẩn bên tai gã.
- Đi theo cảm giác đi.
Nhưng vấn đề là lần đầu tiên Xa Văn Quân sử dụng binh khí dài, ngay cả việc qua nay vội vã học mấy chiêu thức dành cho trường binh nhưng lẽ nào hắn có thể
" đi theo cảm giác" chứ?
Nếu như không phải trong lòng gã tồn tại loại tín nhiệm gần như mù quáng với Hạ Nhất Minh. Chỉ cần những lời hắn nói ra đối với gã đều là sự thực, gã cũng không có khả năng đem gã đại gia hỏa này lên đài.
Lâm Bách Ngao sắc mặt khẽ biến, hắn đột nhiên cảm nhận được sự phẫn nộ trào lên. Nhìn thể trạng Xa Văn Quân, vô luận thế nào cũng không giống người sử dụng binh khí kinh người kia. Hơn nữa trước đó Xa Văn Quân sử dụng khoái kiếm, càng khiến Lâm Bách Ngao cho rằng binh khí của gã vốn là trường kiếm.
Trong thời khắc quan trọng này lại lấy ra bả đao kinh khủng này, chẳng phải là trêu chọc hắn sao.
Nhìn ra điều này, vẻ mặt Lâm Bách Ngao dần tái xanh lại. Hắn tức giận hừ một tiếng, nói:
- Tốt. Nếu Xa huynh cố ý như vậy, tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh.
Nguồn truyện: Truyện FULLLâm Bách Ngao vung tay, từ đám đông chạy ra một người đem theo đôi Lưu tinh chùy cực lớn.
Đôi Lưu tinh chùy này vốn làm từ cương thiết, hai cây chùy, mỗi cây phải vài người bình thường mới có thể nhấc lên. Sức nặng của cả hai chừng hơn ba trăm cân.
Xa Văn Quân vì biểu đạt sự tôn kính đối với Đại Khảm Đao nên tự mình xuống đài đem lên.
Mà Lâm Bách Ngao sớn đã chuẩn bị binh khí thỏa đáng, phất tay một cái đã có người đem binh khí tới.
Bấy quá ngoài ý muốn của Lâm Bách Ngao chính là, người đem binh khí lên không phải là người chuyên phụ trách binh khí mà là một vị sư huynh của hắn.
Vị sư huynh này tu vi võ đạo so với hắn cũng không chút thua kém. Chẳng qua vận khí không tốt, gặp phải đối thủ mạnh mẽ hơn nên mới bị loại ra.
- Sư đệ cẩn thận.
Khi đưa Lưu tinh chùy vào tay Lâm Bách Ngao người này nhẹ giọng nói.
- Sư huynh. Có gì không ổn sao?
Lâm Bách Ngao hoài nghi hỏi.
- Đã có người nhận ra. Thanh đại đao này vốn là binh khí tùy thân của Hoành Sơn Hạ Nhất Minh. Ngươi ngàn vạn lần nên cẩn thận, không được coi thường.
Người này nói tới đây lập tức lùi xuống.
Lâm Bách Ngao sau khi nghe được những lời này không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí. Hạ Nhất Minh là nhân trung chi long. Cho tới bây giờ có ai không biết, có ai không hiểu, nếu đã đem binh khí tùy thân cho người trước mặt này khẳng định đã có tính toán kỹ.
Tới lúc này sự tức giận trong lòng Lâm Bách Ngao đã hoàn toàn biết mất. Ánh mắt vô cùng cảnh giác nhìn Xa Văn Quân.
Vị Tiên thiên cường giả giảm sát bên ngoài vung tay lên nói:
- Nhị vị. Bắt đầu được rồi.
Trong mười vòng tròn đã sớm có vài trận diễn ra, nhưng ánh mắt tất cả vẫn tập trung tại nơi này.
Dưới đài không ít người nhận ra lai lịch của Đại Khảm Đao, biết được nó vốn là binh khí tùy thân của Hạ Nhất Minh, bởi vậy trận đấu này cũng thu hút được sự chú ý của một số Tiên thiên cường giả.
Lúc này vẻ mặt Chu Đại Thiên hết sức âm trầm, lão cùng đông đảo đám cao thủ quan sát đều có suy nghĩ riêng.
Một hậu thiên tu luyện giả chưa từng sử dụng trường binh, đột nhiên có được Đại Khảm Đao, chẳng lẽ thật sự có thể phát ra uy lực?
Dưới tình huống bình thường, e rằng không tăng thêm khí thế ngược lại còn tạo thành áp lực với Xa Văn Quân.
Nhưng thấy được vẻ mỉm cười tự tin của Hạ Nhất Minh, những người này đều không dám nghĩ tới điều này.
Không thể không nói, thực lực của Hạ Nhất Minh lúc này đã khiến bọn họ tình nguyện tin tưởng hắn chứ không tin tưởng chính mình.
- Lâm sư huynh, mời.
- Xa sư huynh, mời.
Hai người sau khi hành lễ, Xa Văn Quân cổ tay vừa đảo Đại Khảm Đao đã chém ra.
Lâm Bách Ngao trong lòng tức giận, Xa Văn Quân không ngờ chỉ tùy ý sử dụng binh khí này, thật sự là coi thường người khác.
Hắn hừ lạnh một tiếng, Lưu tinh chùy giơ cao, muốn lấy lực phá lực, đánh văng binh khí của đối phương mà chiếm lấy tiên cơ.
Ngay khi song chùy đánh ra, Lâm Bách Ngao vốn muốn sử dụng bảy phần khí lực đánh bay đao thế. Nhưng trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện câu nói của sư huynh, thanh đao này vốn thuộc về Hạ Nhất Minh.
Cái tên này quả thực khiến người ta kinh sợ, nội kình trên tay ngưng tụ tới thập tầng.
Một đao một chùy, dưới sự quan sát của mọi người mạnh mẽ va chạm.
- Bang...
Âm thanh vang dội lập tức truyền khắp toàn trường. Trên đài cao đám Tiên thiên cường giả sắc mặt khẽ biến. Bọn họ nghe được đại đao ẩn chứa lực lượng cường đại, không ngờ còn khiến người khác sợ hãi.
Cùng lúc đó, gương mặt Lâm Bách Ngao nháy mắt đỏ bừng lên.
Một đao này không ngờ truyền tới lực lượng lớn như vậy.
Lâm Bách Ngao đã sớm biết lại lịch thanh đao này, bởi vậy ngay từ đầu gã không nghĩ sẽ cùng nó liều mạng, bất quá chỉ muốn bình an thoát khỏi một đao này.
Nhưng lúc này Lâm Bách Ngao chợt phát hiện, lực lượng của đối phương quả thực rất lớn. Hơn nữa nội kình của đối phương vận dụng vô cùng tinh tế, khiến hắn không kịp phản ứng lại.
Dưới sự dẫn dắt nội kình của đối phương, song chùy của hắn dường như dính chặt vào đại đao. Đừng nói muốn thoát khỏi cỗ lực lượng này, cho dù muốn thu song chùy trở lại e rằng cũng không thể.
Do dự trong nháy mắt đã khiến Lâm Bách Ngao mất đi cơ hội cuối cùng. Chỉ còn cách nắm chặt song chùy, thừa nhận lực lượng áp chế mạnh mẽ trên Đại Khảm Đao truyền tới.
Kỳ thực Lâm Bách Ngao có thể huy vũ song chùy hơn ba trăm cân này, trong số các huynh đệ, hắn đã được coi là thần lực trời sinh.
Mặc dù Đại Khảm Đao của đối phương so với Lưu tinh chùy còn khủng bố hơn, nhưng Lâm Bách Ngao tuyệt đối tin tưởng sức mạnh thuần túy của hắn có thể áp chế Xa Văn Quân.
Trong một giây đao chùy va chạm, Lâm Bách Ngao đột nhiên phát hiện hắn đã sai, hơn nữa còn là sai lầm chết người.
Đối phương chém ra một đao này không nhanh, không mạnh nhưng khi cùng song chùy va chạm, đột nhiên phát ra lực lượng khổng lồ.
Nội kình toàn thân Lâm Bách Ngao nháy mắt ngưng tụ lại. Nhiệt huyết trong người sôi trào, hắn điên cuồng đem nội kình truyền tới song chùy.
Đương nhiên Lâm Bách Ngao không phải coi rẻ tính mạng, mà do hắn rất quý tính mạng mới làm như vậy.
Nếu song chùy đang chụm lại bị đại đao kia tách ra, thân thể hắn nhất định sẽ chia làm hai mảnh.
Mặc dù Lâm Bách Ngao vô cùng tin tưởng vào thực lực bản thân, nhưng hắn cũng không cho rằng đầu mình so với thần binh vang danh Tây Bắc này còn cứng hơn.
Trong nháy mắt gương mặt Lâm Bách Ngao trở nên vô cùng dữ tợn, đôi mắt mở lớn, hàm răng nghiến chặt. Hắn vận sức lực toàn thân khó khăn lắm mới có thể đón đỡ một đao xem như tùy ý này của Xa Văn Quân.
Xa Văn Quân trong lòng vô cùng mừng rỡ. Một đao này của hắn bất quá chỉ muốn so sánh một chút lực lượng hai bên, không ngờ có thể đem tới kết quả vui mừng như vậy.
Thanh đao này rõ ràng không nặng, nội kình của Xa Văn Quân cũng hoàn toàn không truyền hết vào đó, bởi vậy hắn với một đao này cũng không hi vọng áp chế đối phương.
Thậm chí bản thân hắn cũng không tin tưởng vào chiến thắng.
Nhưng xem bộ dạng của Lâm Bách Ngao lúc này dường như vừa phải chịu lực ép cả ngàn cân, xem chừng cũng sắp không chịu được nữa.
Nhất thời, sự tin tưởng của Xa Văn Quân tăng thêm gấp bội. Có được binh khí cường đại như vậy trợ giúp, đừng nói là tiến vào thập cường, cho dù là đệ nhất nhân hắn cũng nắm chắc mười phần.
Tới lúc này, Xa Văn Quân đã hoàn toàn tin phục Hạ Nhất Minh, không hổ là Nhất đường thiên cường giả mạnh nhất từ trước tới nay, ngay cả vũ khí cũng khủng như vậy.
Nhưng cùng lúc đó, trong đầu Xa Văn Quân chợt hoài nghi, Đại Khảm Đao này thực sự khủng vậy sao?
Sau đó trước mắt mọi người, hai chân Lâm Bách Ngao bắt đầu run lên, mồ hôi trên người hắn vã ra như mưa, quần áo trên thân nháy mắt đã ướt sũng.
Gương mặt hắn cũng chuyển từ đỏ sang trắng bệch, vẻ mặt vẫn dữ tợn như trước nhưng ngay cả lưỡi cũng đã cứng lại rồi.
Trong miệng hắn lúc này không phải là âm thanh có lực nữa mà như tiếng trâu kéo xe thở dốc.
Nếu là người tinh mắt, chỉ cần nhìn cũng biết hắn đã sức cùng lực kiệt, lập tức sẽ rơi vào trạng thái thoát lực.
Trong mắt vị Tiên thiên cường giả đang giám sát trận đấu hiện lên vẻ hoảng sợ. Ánh mắt nhìn Đại Khảm Đao hiện lên vẻ ham muốn, bất quá trong nháy mắt tâm tư này cũng bị lão ép xuống.
Muốn cướp đồ của Hạ Nhất Minh, sợ sống lâu quá rồi sao?
Lão lập tức bình tĩnh, vung tay lên nói:
- Dừng lại. Xa Văn Quân thắng.
Xa Văn Quân giật mình. Nhưng nghe được vị Tiên thiên giám sát nói vậy, hắn cũng lập tức thu hồi Đại Khảm Đao. Khi hắn hơi dùng sức, Đại Khảm Đao đã như nghe lời rời khỏi song chùy.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, hai tay Lâm Bách Ngao lập tức co quắp lại, Lưu tinh trùy cũng theo đó rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó hắn cố gắng không để ngã xuống.
Xa Văn Quân mắt vừa nhìn Đại Khảm Đao trong tay vừa liếc nhìn đám Đồ Phiên đệ tử đang lao lên, trong lòng không khỏi mờ mịt.
Ta thắng?
Truyện hay