Trong đại sảnh, Hạ Nhất Minh đang ngồi đối diện Trác Vạn Liêm, bên cạnh hắn là Viên Lễ Huân xinh đẹp trên người tỏa ra hàn khí mãnh liệt.
Cũng chỉ có cường giả như Hạ Nhất Minh cùng kẻ tu luyện Băng hệ chân khí như Trác Vạn Liêm mới có thể không chút nào để ý tới. Trừ hai người này ra, đừng nói là đám hậu thiên đệ tử mà ngay cả Tiên thiên cường giả thông thường như Dược đạo nhân tu luyện Hỏa hệ công pháp cũng không dám ngồi lâu như vậy bên Viên Lễ Huân.
Mặc dù điều này quả thực bất tiện nhưng Hạ Nhất Minh biết, bởi vì Viên Lễ Huân tu luyện Băng hệ chân khí tiến bộ cực nhanh nên mới xảy ra tình huống như vậy.
Trên người nàng hàn khí càng nồng đậm trong lòng Hạ Nhất Minh lại càng cao hứng.
Hôm nay đại bỉ đã kết thúc, các phân mạch cũng lần lượt rời khỏi Thiên Trì chủ mạch. Đương nhiên trong đám khách nhân chưa rời đi còn có người tới từ Đại Thân cùng Bắc Cương băng nguyên.
- Trác huynh. Ngươi thật là khách quý đó.
Hạ Nhất Minh chân thành nói:
- Đi tới nơi này lâu như vậy, đây là lần thứ hai ngươi tới Hoành Sơn tiểu viện của chúng ta đó.
Trác Vạn Liêm theo Lê Minh Huyên tới đây lần đầu sau đó chưa từng trở lại bái phỏng. Không chỉ một mình lão, ngay cả Băng Cung trừ Viên Lễ Huân không có người thứ hai đặt chân tới đây.
Trác Vạn Liêm khẽ cười khổ, nói:
- Hạ huynh thứ lỗi. Không phải ta không muốn tới mà do Lê sư thúc có lệnh cấm, không cho chúng ta tùy tiện ra ngoài.
Hạ Nhất Minh giật mình nhìn Viên Lễ Huân.
Trác Vạn Liêm cuống quýt vung tay nói:
- Hạ huynh. Ngươi không cho rằng Viên sư muội cũng chịu đãi ngộ như chúng ta đấy chứ?
Lão dừng một chút, giọng hâm mộ nói:
- Viên sư muội được Lê sư thúc rất yêu thích. Chúng ta nếu rời khỏi nửa bước e rằng sẽ bị Lê sư thúc trách phạt, đặc biệt là đệ tử bình thường e rằng bị sư thúc giết chết tại chỗ. Nhưng Viên sư muội trong ba ngày ít nhất có một ngày ở cạnh ngươi, có lẽ là do Lê sư thúc mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hạ Nhất Minh trong lòng cười thầm. Hắn sau khi gặp Trác Vạn Liêm, con người hảo sáng này khiến hắn rất ấn tượng. Nhưng không nghĩ có lúc người này lại sợ hãi như vậy.
Nhìn người này đối mặt với Lê Minh Huyên như chuột thấy mèo đủ biết lão phụ nhân kia có địa vị thế nào trong lòng hắn.
Trác Vạn Liêm kể khổ xong liền nói:
- Hạ huynh. Hôm nay ta tới có việc muốn thương lượng cùng huynh.
- Trác huynh cứ nói.
- Thiên Trì đại bỉ đã kết thúc. Chúng ta rời Băng Cung cũng gần được một năm, Lê sư thúc đã quyết định trở về.
- Trác huynh cũng phải rời đi sao? Thật đáng tiếc.
Hạ Nhất Minh ngoài miệng nói đáng tiếc nhưng trong lòng không có nửa điểm tiếc nuối nào.
Ánh mắt Trác Vạn Liêm dừng trên người Viên Lễ Huân, nói:
- Hạ huynh. Lê sư thúc hi vọng Viên sư muội có thể cùng về Băng Cung.
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh nhất thời trầm xuống, nói:
- Trác huynh hẳn biết Lễ Huân là thê tử của ta. Chẳng lẽ ngươi muốn phu thê chúng ta chia tách sao?
Trác Vạn Liêm than nhẹ một tiếng nói:
- Hạ huynh là người thông minh, chẳng lẽ không tính được lợi hại trong chuyện này sao?
Hạ Nhất Minh lạnh mặt nói:
- Bắc Cương băng nguyên Thất Thải Băng Cung tuy lợi hại nhưng cũng chưa quản nổi Tây Bắc đâu. Có lẽ Hạ mỗ không phải đối thủ của Băng Cung tôn giả, nhưng Hoành Sơn, Thiên Trì vốn nhất mạch tương thông. Ta nghĩ Thiên Trì tôn giả hẳn không khoanh tay đứng nhìn.
Trác Vạn Liêm có chút ngẩn ra, lão dở khóc dở cười nói:
- Hạ huynh nói đi đâu vậy. Băng Cung chúng ta cho dù không có tự trọng cũng không làm ra chuyện như vậy.
Lúc này vẻ mặt Hạ Nhất Minh mới có chút hòa hoãn nói:
- Nếu như vậy tại sao vừa rồi huynh nói những lời kia?
Trác Vạn Liêm nghiêm mặt nói:
- Hạ huynh. Ngươi cũng biết đối với người tu luyện mà nói, tuổi thọ được bao nhiêu năm chứ?
Trầm ngâm trong giây lát, Hạ Nhất Minh mơ hồ đoán được ý tứ của đối phương, trong lòng hắn không khỏi vừa mừng vừa lo. Ánh mắt không đổi nhìn Viên Lễ Huân nói:
- Tiên thiên cường giả tuổi thọ chừng hai trăm năm. Nhất đường thiên cường giả đại khái là ba trăm năm. Về phần Tôn giả..
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Nghe nói sau khi Tụ đỉnh thành công, dung hợp cùng lực lượng thiên địa, tuổi thọ chừng năm trăm năm.
Nói tới đây, hắn không tự chủ được.
Năm trăm năm tuổi thọ, đối với người bình thường quả thực đã giống như thần tiên.
Bất quá hắn lập tức nghĩ tới vị Tôn giả ẩn tàng trong Khai Vanh quốc, còn cả vị Băng Cung tôn giả Lê Minh Huyên, cái đầu nhất thời muốn vỡ ra.
Trác Vạn Liêm giật đầu thật sâu, nói:
- Không sai. Chúng ta tu luyện một khi tấn giai Tôn giả, lập tức sẽ có được năm trăm năm tuổi thọ.
Lão dừng một chút, ánh mắt phát sáng, ôm quyền nhìn Hạ Nhất Minh cao giọng nói:
- Hạ huynh. Xin mạo muội hỏi một câu. Ngươi có nắm chắc sẽ tấn giai Tôn giả cảnh giới?
Người khác nếu được hỏi câu này, cho dù là Chu Đại Thiên hay Dương Hạo đã từng ngưng tụ Tam hoa cũng không dám khẳng định chắc chắn.
Tam hoa cùng Tôn giả tuy chỉ một bước nhưng muốn vượt qua không nghi ngờ là muôn vàn khó khăn.
Nhưng nếu là Hạ Nhất Minh, câu trả lời dĩ nhiên không phải vấn đề.
- Trác huynh. Tiểu đệ mặc dù bất tài nhưng cũng tin tưởng kiếp này có thể tấn giai Tôn giả.
Hạ Nhất Minh từng câu từng chữ nói ra.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLMặc dù hắn không có tăng thêm âm lượng chỉ nói như bình thường nhưng đủ làm người nghe cảm thấy vô cùng tin tưởng.
Trác Vạn Liêm thở dài một hơi, trong lòng lão cảm khái vạn phần.
Tốc độ tiến giai của Hạ Nhất Minh có thế nói là kinh khủng. Trác Van Liêm đã sớm bỏ đi ý định chống lại. Hôm nay đối phương đã ngưng tụ Tam hoa, sắp đánh sâu vào cảnh giới Tụ đỉnh. Điều này quả thực khiến lão cảm thấy trong lòng không khỏi mịt mờ.
Lắc lắc đầu, Trác Vạn Liêm muốn dũ bỏ cảm giác kỳ lạ này, lão trầm giọng nói:
- Hạ huynh. Sau khi ngươi thành công tấn giai Tôn giả như vậy có thể hưởng năm trăm năm tuổi thọ. Tới lúc đó Viên sư muội vốn chỉ đạt Tiên thiên cảng giới, thậm chí ngay cả Nhất đường thiên cũng không tới. Ngươi muốn nàng phải làm thế nào?
Hạ Nhất Minh nhất thời im bặt không nói một lời. Điều này quả thực chính là uy hiếp đối với hắn.
Gương mặt khẽ thay đổi, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn Trác Vạn Liêm trầm giọng nói:
- Trác huynh. Nếu Lễ Huân theo Lê tiền bối tới Băng Cung, nhất định có thể tấn giai Tôn giả sao?
Trác Vạn Liêm lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mặt sáng như sao.
- Hạ huynh yên tâm. Bắc Cương Băng Cung chúng ta với Băng hệ chân khí hiểu biết rất rõ. Tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ. Nếu ngay cả chúng ta cũng không cách nào để Viên sư muội tấn giai Tôn giả, như vậy cho dù cả thiên hạ cũng không ai làm được điều này.
Hàng chân mày của Hạ Nhất Minh khẽ nhíu lại. Đối với những lời này hắn cũng không chút nghi ngờ, mặc dù thể chất hắn đặc biệt nhưng đối với việc trợ giúp Viên Lễ Huân tấn giai cũng không có tác dụng.
Mà với thể chất Viên Lễ Huân, đưa mắt cả thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có Thất Thải Băng Cung mới có thể trợ giúp tốt nhất.
Vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu, vẻ kiên định khi nãy của Hạ Nhất Minh sớm đã không còn, thay vào đó là một mảng mờ mịt do dự.
Trác Van Liêm ho nhẹ một tiếng nói:
- Hạ huynh. Ta biết phu thê tình thâm ý trọng. Bất quá có đôi khi chia tay chốc lát, đoàn viên lâu dài. Nếu Hạ huynh do dự lúc này sẽ mất cơ hội, ngày sau có hối hận cũng muộn rồi.
Hạ Nhất Minh quay đầu cùng Viên Lễ Huân bốn mắt nhìn nhau.
Từ trong đôi mắt trong veo như nước của nàng, Hạ Nhất Minh đã tìm thấy một vẻ yên bình.
Không có trao đổi bất cứ lời nào nhưng bọn họ đều hiểu rõ suy nghĩ của nhau. Viên Lễ Huân đem quyền quyết định trao cho hắn.
Đột nhiên trong lòng có thêm một phần trách nhiệm, Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ kiên nghị.
- Trác huynh. Tiểu đệ có một chuyện không rõ, xin huynh giải đáp.
- Hạ huynh. Mời nói.
- Cho dù là Thiên Trì chủ mạch hay Thất Thải Băng Cung dường như đối với Lễ Huân cũng vài phần coi trọng. Ta biết điều này có liên quan tới thể chất cực hàn của nàng. Nhưng ta cũng không tin chỉ vì nguyên nhân này mà khiến Lê Minh Huyên Tôn giả ngàn dặm xa xôi từ Bắc Cương chạy tới. Hơn nữa còn trăm phương ngàn kế muốn thu Lễ Huân làm đồ đệ, thậm chí còn giúp nàng tấn giai Tôn giả cảnh giới.
Hạ Nhất Minh âm trầm nhưng tràn đầy mạnh mẽ nói:
- Ta muốn biết nguyên nhân chính, không cần phải nói dối. Hạ mỗ ta mặc dù không thông minh nhưng cũng không phải kẻ ngốc như vậy.
Trác Vạn Liêm há mồm cứng lưới. Hồi lâu sau vẻ mặt lão biến đổi khó lường.
Hạ Nhất Minh duỗi tay, ôm quyền nói:
- Trác huynh nếu không thể trả lời vậy xin tạm thời rời đi. Chờ ai đó có thể cho Hạ mỗ một đáp án hoàn mỹ nhất, lúc đó ta sẽ không lo lắng nữa.
Trác Vạn Liêm bất đắc dĩ đứng dậy, lão nhìn Hạ Nhất Minh thi lễ không nói lời thừa rời đi.
Ánh mắt Viên Lễ Huân nhìn lão rời đi, đột nhiên hỏi:
- Nhất Minh. Chàng nghĩ chuyện này là sao?
Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười, nói:
- Thái độ của Lê Minh Huyên đối với nàng khác hoàn toàn so với ta. Đặc biệt khi nhìn thấy nàng, tuyệt đối không giống sư phụ nhìn đệ tử. Ta dám khẳng định, bọn họ trăm phương ngàn kế lấy lòng nàng, hơn nữa còn bồi dưỡng, ắt hẳn sau này khi trở thành Tôn giả có chuyện muốn nàng làm.
Viên Lễ Huân lo lắng một chút nói:
- Có khả năng. Nhưng nếu thiếp không được bọn họ trợ giúp liệu có thể tấn giai Tôn giả?
Hạ Nhất Minh cười lớn, hắn vốn muốn trêu một câu nhưng nhìn Viên Lễ Huân xinh đẹp tinh khiết, ánh mắt trong veo, một câu kia nhất thời không nói ra được.
Một lát sau, Hạ Nhất Minh dường như đã hiểu thêm một chuyện.
Bất luận là đám Tôn giả quái vật kia muốn Viên Lễ Huân làm chuyện gì đầu tiên cũng phải bồi dưỡng nàng thành Tôn giả mới được.
Điều này cũng không phải âm mưu mà đích thực là
" dương mưu". Cho dù Hạ Nhất Minh nhìn ra sơ hở nhưng cũng không cách phá giải.
Muốn để Viên Lễ Huân tiến vào Tôn giả cảnh giới, nhất định phải đáp ứng điều kiện của họ, trừ việc đó không còn phương pháp nào khác.
Truyện hay