Ánh mắt Hạ Nhất Minh dõi theo cho đến khi bóng dáng Bách Linh Bát và bạch mã khuất hẳn mới thôi.
Hắn quay đầu lại, mỉm cười với mọi người nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót. Lắc đầu, đối với tâm trạng của bản thân mà cảm thấy bất ngờ. Chia tay lần này cũng chẳng hề lâu, nhiều lắm chỉ khoảng một hai tháng là cùng. Nhưng không hiểu tại sao, hắn vẫn không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng. Hắn chợt rùng mình một cái. Cảm giác đây giống như là một điềm báo trước.
Ngã Văn Bân bước tới, nhỏ giọng n ói:
- Hạ huynh đệ! Ngươi học được thần toán chi pháp của Thần Toán Tử đại nhân từ khi nào thế?
Hạ Nhất Minh giật mình, kinh ngạc nói:
- Cái gì mà thần toán chi pháp?
Ngã Văn Bân không hề tức giận, nói:
- Vừa rồi, khi giao thủ với Hồ Đặc Nhĩ Đức, ngươi đã sử dụng tới thần toán chi pháp. Chẳng lẽ ngay cả tên phương pháp chiến đấu đó mà ngươi cũng không biết?
Hạ Nhất Minh chẳng biết làm sao, đành nói:
- Ngả huynh! Tiểu đệ quả thật không biết gì hết. – Hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Thực ra đó chỉ là một phương pháp giúp cho tiểu đệ đưa ra quyết định chứ không hề liên quang tới thần toán chi pháp.
Ngã Văn Bân nửa tin, nửa ngờ, nói.
- Tại sao ngươi lại chợt nghĩ tới dùng phương pháp này để đối địch?
Hạ Nhất Minh nhún vai, nói:
- Tiểu đệ chợt nhớ tới tinh hình lúc Bách huynh cùng Thần Toán Tử đại nhân giao đấu với nhau, nhất thời nảy ra ý định dùng tới nó.
Ngã Văn Bân há hốc miệng. Không ngờ suy nghĩ của hắn lại hoàn toàn khác với giả thiết của lão. Dần dần, ánh mắt lão trở nên có phần quái dị. Ho nhẹ một tiếng, Ngã Văn Bân cẩn thận hỏi:
- Nói như vậy là ngươi không hề được Thần Toán Tử đại nhân truyền thụ mà tự mình lĩnh ngộ?
Hạ Nhất Minh do dự một chút rồi nói:
- Cũng chưa dám nói là lĩnh ngộ. Chỉ là dựa theo phương pháp của Bách Linh Bát mà mô phỏng lại thôi.
Ngã Văn Bân cười khổ, thầm nghĩ trong lòng, nào có mô phỏng dễ dàng như thế! Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Ngã Văn Bân nghiêm mặt, nói:
- Hạ huynh đệ! Nếu đó là do ngươi lĩnh ngộ mà ra thì nên tiếp tục tìm hiểu nó.
Hạ Nhất Minh giật mình, không hiểu tại sao Ngã Văn Bân lại cổ vũ cho mình.
- Ngày xưa, khi Thần Toán Tử đại nhân chưa đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên đã từng sử dụng phương pháp này để đối địch. Hai mươi năm sau, lão nhân gia liền đột phá tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên. – Ngã Văn Bân lầm bầm nói:
- Mặc dù không có chứng cớ, nhưng chúng ta tin rằng, lão nhân gia đột phá chắc chắn có liên quan tới nó. Nhưng đáng tiếc, muốn thực hiện được những bước đó cũng không phải dễ dàng. Ngoài Thần Toán Tử đại nhân ra cũng không còn người nào có thể làm được.
Hạ Nhất Minh nghe lão nói mà bần thần, trong lòng chợt nổi sóng mãnh liệt. Thực ra, lúc hắn giao thủ với Hồ Đặc Nhĩ Đức chợt nhận thấy nếu cứ tiếp tục duy trì phương pháp đó thì sự khống chế của bản thân đối với tinh thần và chân khí lại càng mạnh hơn. Nhưng lúc này, sau khi nghe Ngã Văn Bân nói xong, hắn mới thực sự mừng như điên.
Có lẽ, hắn chỉ cần cố gắng mười năm hoặc lâu hơn nữa thì cũng có được khả năng giống như Thần Toán Tử đại nhân, thành công đột phá tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên.
Không ngờ, trong một tình huống ngoài ý muốn, hắn lại có thể giải đáp được một thắc mắc lâu ngày như vậy. Hơn nữa, nó lại còn khai thông cho hắn một con đường sáng sủa, khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức vui mừng.
Kim Chiến Dịch cười ha hả, bước lên nói:
- Hạ huynh! Ngươi định ở lại chỗ này nay sao? – Ánh mắt hắn có chút châm chọc, nói:
- Nếu ngươi ở đây thì ta không thể ở lại cùng được.
Hạ Nhất Minh tức giận, nói:
- Nơi này hiển nhiên là không thể ở được. Ta chỉ muốn đuổi hai người kia đia mà thôi.
Ngã Văn Bân gật đầu liên tục, nói:
- Hạ huynh! Hận thù giữa ngươi và bộ tộc Đồ Đằng tốt nhất chỉ nên xử lý với hai tộc Lang, Xà là được. Nếu mà mở rộng ra quá chỉ sợ Kỳ Lân thánh chủ sẽ không thể bỏ qua.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh hoàn toàn nghiêm túc, nói:
- Tu vi của Kỳ Lân thánh chủ như thế nào?
Ngã Văn Bân lắc đầu, nói :
- Lão phu chưa từng gặp qua người đó. Nhưng trăm năm trước, tông chủ đại nhân của bổn môn đã từng gặp người đó một lần. Sau đó đánh giá thực lực của hắn sâu không thể lường được.
Hạ Nhất Minh biến sắc. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng thầm quyết định. Trước khi thực lực trở nên mạnh mẽ, cho dù thế nào cũng không thể trở thành kẻ địch với cường giả cấp độ thế này.
Trong lóc mấy người đang nói chuyện, những người còn lại liền đi vào trong rừng. Trong cánh rừng rậm rạp âm u, quanh năm gần như không hề có ánh nắng này ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm.
Nhưng đối với những người đang có mặt ở đây thì những mối nguy hiểm đó lại gần như là không có.
Mỗi người trong số họ đều mang theo bên mình một loại thuốc xua đuổi sâu bọ
THIẾU FILE ẢNH NÀY, SẼ BỔ SUNG SAU
Khi bọn họ đứng ngoài sơn cốc liền cảm nhận được một luồng áp lực thật lớn không thể chống cự. Giống như trước mặt họ không phải là một sơn cốc không có bóng người mà là một vị siêu cấp cao thủ có được thần thông vô thượng.
Loại áp lực đó cũng không phải xuất hiện ngay lập tức. Chỉ cần nhìn vào sơn cốc càng lâu thì áp lực đó liền dần tăng lên. Mặc dù không đến mức độ ép cho người ta tê liệt nhưng nó không hề có cảm giác giảm đi.
Nếu là một người bình thường, chắc hản không thể chịu nổi loại áp lực này. Chỉ một lát sau, trên trán bất cứ người nào cũng xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh.
Đến lúc này, mọi người mới hiểu được hàm ý trong câu nói Ngã Văn Bân. Khi đối mặt với loại áp lực này, nếu người nào không thể chịu đựng nổi thì lui lại là biện pháp tốt nhất.
Nhưng tất cả cũng đều biết, dưới áp lực đó nếu kiên trì được càng lâu thì lợi ích mà bọn họ đạt được càng lớn. Mà người có thể chịu đựng được đến cuối cùng chắc chắn sẽ nhận được sự tôn trọng của tất cả mọi người. Vì vậy, chỉ cần có thể chịu đựng được sẽ không một ai dễ dàng chịu thua.
Nhất thời, một luồng hào khí chợt bốc lên. Tất cả mọi người không ai bảo ai đều hết sức tập trung, cố gắng chịu đựng tới phút cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnBa vị Tôn giả dẫn đường đã sớm lui lại đằng sau. Bọn họ nhìn đám tân Tôn giả đang cố gắng chống đỡ mà vui mừng.
- Ngả huynh ! Vũ huynh ! Khi xưa, chúng ta cũng phải chịu đựng áp lực đó. Hôm nay, cho bọn họ nếm thử một chút xem thế nào. – Hoa Thụy Kim cười ha hả, nói.
Vũ Mạc Phi khẽ cười, nói :
- Đúng thế ! Mấy năm nay đa phần bọn họ đều lợi dụng Quỷ Khốc Lĩnh để tiến giai. Vì vậy để cho bọn họ ở đây chịu đựng áp lực mới hoàn toàn có lợi.
Ngã Văn Bân khẽ gật đầu, chợt nói :
- Các vị ! Ai là người có thể chịu đựng đến cùng ?
Ba người liếc mắt nhìn nhau, rồi mỗi người liền nói ra một cái tên.
- Kim Chiến Dịch.
- Lệ Giang Phong.
- Hạ Nhất Minh.
Mặc dù ba người nói ra ba cái tên khác nhau, nhưng trong lòng cũng thừa nhận đó là ba người có thực lực mạnh nhất và cứng cỏi nhất trong số những người ở đây. Và người có thể chịu đựng đến cùng, chắc chắn phải là một trong ba người này.
Nửa canh giờ trôi qua đã có tiếng thở dốc phát ra. Nhưng cho dù áp lực đang tăng lên, bọn họ vẫn cắn chặt răng mà chịu đựng.
Một canh giờ trôi qua, áp lực mà họ phải chịu đã càng lúc càng lớn, gần như có thể đè gẫy xương sống bất cứ lúc nào. Nhưng cho dù như thế, cũng không có người nào rút lui.
Nét mặt ba vị Tôn giả dẫn đường không còn sự tươi cười nữa mà hoàn toàn nghiêm túc và kinh ngạc.
Qua một canh giờ, không ngờ vẫn không có người nào chịu rút lui. Điều đó chứng tỏ, nghị lực của đám Tôn giả lần này đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.
Ánh mắt bọn họ lần lượt nhìn từng người một. Có vài người đã gần như đạt tới cực hạn, có thể bỏ cuộc bất cứ lúc nào. Nhưng có một số người thì tốt hơn rất nhiều. Cho dù thế nào thì cũng có thể chịu đựng một khoảng thời gian nữa.
Vũ Mạc Phi lo lắng nói :
- Thời gian dài quá nếu không lui lại, bọn họ... – Hắn dừng lại một chút rồi như tự mình giải thích, nói :
- Những người này đúng là rất tốt.
Ngã Văn Bân và Hoa Thụy Kim cũng gật đầu. Tuy nhiên , bọn họ vừa mới định ra tay thì đã có người không chịu được ngã sấp xuống.
Truyện hay