Không có một tiếng động nào phát ra.
Ba người Hùng Vô Cực và ba con thánh thú từ từ đứng lên. Nết mặt bọn họ tái nhợt không còn một chút huyết sắc. Kể cả ba con thánh thú cũng vô cùng sợ hãi khi nhìn Hạ Nhất Minh.
Có thể chỉ một mình đánh thắng ba cặp người và thú có thực lực tương đương với sáu vị Tôn giả hoàn toàn không phải một Tôn giả bình thường.
Vào lúc này, bọn họ đang tự hỏi hắn có phải là một đại Tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên hay không nữa? Nếu không làm sao mà hắn có thực lực mạnh đến như vậy?
Ba con thánh thú vốn luôn coi thường Tôn giả của loài người có cùng đẳng cấp. Nhưng đến lúc này, ánh mắt chúng nhìn Hạ Nhất Minh không còn nét cao ngạo vốn có của thánh thú nữa.
Một đòn công kích của Hạ Nhất Minh đã đánh bay toàn bộ ngạo khí của chúng, để lại trong lòng ba con thánh thú một ấn tượng đáng sợ.
Nếu ngay từ đầu khi nhìn thấy bạch mã Lôi điện, Hồ Hùng và Hắc báo sợ hãi là do xuất phát từ bản năng thì đến giờ phút này, sự sợ hãi của chúng chính là sự sợ hãi đối với cường giả. Linh thú đều là những con vật thông minh. Khi đã biết đối thủ mạnh hơn mình, chúng đều cúi đầu, cung kính chịu thua.
Đó chính là điểm khác biệt giữa thánh thú và Tôn giả của con người.
Hạ Nhất Minh đảo mắt nhìn xung quanh. Tất cả những ai bắt gặp ánh mắt của hắn đều thấy lạnh hết cả người.
- Ai vừa hú lên? Bước ra đi. – Hạ Nhất Minh lạnh lùng nói.
Nếu như những lời đó của hắn mà phát ra trước một đòn công kích vừa rồi, chắc chắn sẽ bị tất cả mọi người cười nhạo. Nhưng vào lúc này, cho dù là ba cặp người và thú đang đứng trước mặt Hạ Nhất Minh, hay mấy người đang đứng lẫn trong đám cây cối đằng xa cũng đều im lặng. Cho dù người nào cũng không dám mở miệng, lảng tránh cơn tức giận của tên thanh niên trước mặt.
Một lúc sau, vẫn không có một tiếng động nào vang lên. Thậm chí là một tiếng thở mạnh cũng không hề có.
Trong mắt tất cả những người có mặt ở đây. Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn biến thành một người xa lạ. Vì thế mà đối mặt với cơn tức giận của hắn, không có người nào dễ dàng đứng ra.
Hạ Nhất Minh phát ra một tiếng cười dài, sát khí trên người hắn càng lúc càng đậm. Không gian xung quanh người hắn lúc này tràn ngập sát ý.
Nếu như chỉ đốn ngộ bình thường, cho dù buồn bã nhưng Hạ Nhất Minh cũng không nổi điên như vậy. Nhưng vào lúc này, hắn lại đang lĩnh ngộ ý niệm, ý nghĩa là hoàn toàn khác nhau.
Ý niệm là cái mà có thể không cần phải quang hóa thần binh vẫn có thể trở thành đại Tôn giả. Đang vào lúc quan trọng nhất lại bị người ta cắt đứt đúng là khó mà chịu được.
Hạ Nhất Minh cũng biết lĩnh n gộ ý niệm khó khăn đến mức độ nào. Ngay cả hắn cũng chẳng biết được sau này mình có cơ hội tốt đẹp đến vậy hay không nữa. Trong tu luyện phải tận dụng tất cả thời cơ nào có thể. Cứ nghĩ đến chuyện sau này không thể tiến vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên là hắn lại không kìm chế được cơn tức giận trong lòng.
Cơn giận hoàn toàn làm mờ lí trí của hắn, ngay cả máu trong cơ thể cũng có cảm giác sôi sục. Lúc này, hắn phải đem cơn giận đó phát tiết ra toàn bộ. Nhất định phải mượn cái kẻ đã cắt đứt quá trình giác ngộ của hắn phải chịu cơn giận đó.
- Các ngươi không nói cũng được. – Hạ Nhất Minh lạnh lùng, nói:
- Ta giết chết ba người này xem các ngươi còn định giấu nữa hay không.
Ánh sáng từ Ngũ Hành Hoàn lại bắt đầu khuếch tán ra xung quanh khiến cho bất cứ nơi đâu cũng có thể cảm nhận được một sự tử vong làm cho người ta sợ hãi.
Cảm nhận được sát ý của Hạ Nhất Minh, nét mặt mấy người Hùng Vô Cực càng trở nên khó coi. Mặc dù nhân số bên họ đông hơn, nhưng vào lúc này không hề tự tin có thể bảo vệ được bản thân. Một kích vừa rồi không chỉ phá tan sự can đảm của thánh thú mà cũng đập tan sự tự tin của bọn họ.
Hạ Nhất Minh giơ tay phải lên cao, quang mang vô tận liền phát ra, ngưng tụ lại thành năm đóa hoa có màu sắc khác nhau trên đỉnh đầu hắn. Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa lần đầu tiên xuất hiện trước mặt bộ tộc Đồ Đằng .
Một kích vừa rồi của Hạ Nhất Minh mới chỉ đem uy lực của Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa tương đương với năm vị Tôn giả mà phát ra. Cộng thêm với thực lực của bản thân hắn mới đánh cho ba người Hùng Vô Cực và ba con thánh thú bị thương.
Nhưng vào lúc này, do quá giận không còn nghĩ được gì nữa, hắn đã sử dụng toàn bộ năng lượng của Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa. Khí thế mà nó mang tới khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Đột nhiên, một tiếng thở dài từ trong rừng vang lên, một lão nhân râu tóc bạc trắng từ từ đi ra.
Khóe mặt của Hạ Nhất Minh hơi giật giật. Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thấy được trong cái thân thể gầy yếu kia ẩn chứa một lực lượng rất lớn. Đây là một thứ lực lượng hoàn toàn vượt qua Tôn giả. Hạ Nhất Minh vẫn ở gần với Sở Hạo Châu nên cảm nhận rất rõ điều đó.
Nét mặt hắn khẽ biến. Trước mặt lão nhân không biết đó, Hạ Nhất Minh cũng chẳng khác gì một vị tân Tôn giả.
- Hoành Sơn Hạ Nhất Minh Tôn giả! Lão phu là Gia Đại Nhĩ, thánh giả của Linh Tượng tộc.
Mặc dù vóc dáng của lão cũng không to lớn, nhưng chỉ mở miệng, lai khiến cho kẻ khác giật mình bởi thanh ấm của lão quá to, giống như một người bình thường đang gào thét.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnSau giây phút bần thần, tất cả mọi người cũng biết không phải do lão cố ý mà đó chính là bẩm sinh như vậy.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn, trầm giọng nói:
- Vừa rồi người cắt đứt việc đốn ngộ của Hạ mỗ không phải các hạ như thế ngày đi ra đây làm gì?
Thanh âm của người đó rất to, nhưng đối với Hạ Nhất Minh cái thanh âm cắt đứt sự đốn ngộ vẫn in sâu trong đầu hắn nên hắn nhận ra ngay.
Gia Đại Nhĩ cười khổ một tiếng. Hắn chỉ tay, nói:
- Hạ Nhất Minh Tôn giả! Ngươi lấy tính mạng ba vị thánh giả của bộ tộc ra mà đe dọa như thế, buộc lòng lão phu phải xuất hiện.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh thoáng động, nói:
- Các hạ đi ra là muốn nói chuyện hay định tiếp nhận chuyện này?
Lời nói hắn vừa dứt, ngay cả Kim Chiến Dịch cũng cảm thấy lo lắng. Mặc dù lão nhân chưa ra tay, nhưng chỉ cần nhìn thái độ không thèm để ý tới Hạ Nhất Minh là biết tu vi của lão cao thâm khó lường. Hơn nữa, bên cạnh lão còn không có thánh thú mà thực lực đã mạnh đến mức độ có thể đánh ngang tay với Tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên một trận.
Nếu Hạ Nhất Minh không đuổi bạch mã và Bách Linh Bát đi thì cũng chẳng có gì phải ngại. Nhưng vào lúc này, hai người đó chỉ sợ đang ở cách đây ngoài ba trăm dặm làm sao có thể chiếu cố cho Hạ Nhất Minh.
Tuy nhiên, lão nhân đó cũng không hề tức giận chỉ lạnh nhạt nói:
- Hạ Nhất Minh Tôn giả. Người vừa rồi cắt đứt sự đốn ngộ của ngươi cũng không phải tộc nhân bộ tộc chúng ta.
Hạ Nhất Minh nghe thế giật mình. Ngũ hành chi hoa đang xoay tròn trên đầu hắn chợt dừng lại trong nháy mắt.
Nếu lão nhân mở miệng nói ra những lời khiêu khích thì hắn cũng chẳng lấy làm lạ. Nhưng hắn lại không ngờ được lão lại trực tiếp phủ nhận việc này.
Hắn đưa mắt chăm chú nhìn vào nét mặt của lão nhân. Mà lão nhân của bộ tộc Linh Tượng cũng thản nhiên đối nhãn với hắn. Ánh mắt hoàn toàn tự tin.
Không hiểu tại sao, Hạ Nhất Minh lại cảm thấy tin lời nói của lão.
Đó hoàn toàn là một cảm giác thuần túy. Nếu là một người bình thường chắc chắn sẽ không tin tưởng vào cảm giác của bản thân.
Nhưng bât cứ ai đạt tới cấp bậc Tôn giả cũng hoàn toàn khác biệt. Bọn họ hoàn toàn tin vào cảm giác của mình. Trên đỉnh đầu hắn, mặc dù chưa thu ngũ hành chi hoa lại nhưng quang mang phát ra từ chúng đã giảm đi một chút. Sát khí trong không trung cũng giảm đi rất nhiều.
- Nếu không phải bộ tộc Đồ Đằng các ngươi thì đó là ai? – Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Gia Đại Nhĩ nghiêm nghị lắc đầu, nói:
- Người đó hoàn toàn xa lạ . Nếu lão phu không nhầm thì đó chắc chắn là một người bên ngoài như các ngươi, một kẻ tự mình tu luyện. – Lão dừng lại một chút rồi nói:
- Mặc dù người đó đứng ở bên này phát ra tiếng hét, nhưng dù sao thì hắn cũng là người ngoài không nên đổ lỗi lên đầu bộ tộc Đồ Đằng chúng ta.
Hạ Nhất Minh nhất thời nghẹn hòng. Ánh mắt hắn nhìn quanh một vòng rồi nói:
-Người đó lúc đấy đứng ở đâu? Tại sao các ngươi lại cho phép hắn tiến vào địa bàn của mình?
Gia Đại Nhĩ lắc đầu, nói:
- Ngay khi cảm giác của ngươi thoát ra khỏi sự đốn ngộ, người đó liền bỏ đi ngay. – Lão dừng một chút, cười nói:
- Đây là Sinh Tử Giới. Mấy trăm năm qua, cho dù là tộc nhân bộ tộc Đồ Đằng chúng ta cùng với người bên ngoài các ngươi đều có thể tự do tới đây. Đó cũng là quy định của hai bên, lão phu làm thế nào phá bỏ?
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút rồi quay đầu nhìn lại phía sau. Ngã Văn Bân vội vàng nói:
- hạ huynh đệ! Gia Đại Nhĩ thánh giả nói không sai. Bọn họ cũng không có quyền ngăn cản người tự mình tu luyện vào nơi đây!
Hạ Nhất Minh thở dài một hơi. Đến lúc này, hắn mới biết mình đã nhầm.
Hiểu được điều đó, ngũ hành chi hoa trên đỉnh đầu liền chui vào trong Ngũ Hành Hoàn. Cổ tay hắn khẽ động một cái thanh tkpc liền biến mất không thấy tăm tích. Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn mấy người tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng một cái, cũng không xin lỗi, cứ vậy xoay người mà đi.
Giữa hắn và bọn họ đã có mối thù từ trước. Mặc dù, lần này do mình hiểu lầm mà ra tay, nhưng trong lòng hắn vẫn không cảm thấy mình có lỗi. Bởi hắn nghĩ nếu đổi lại tộc nhân Đồ Đằng có thực lực hơn xa bản thân thì chắc chắn họ sẽ còn làm quá hơn nữa.
Tuy nhiên, hắn vừa đi được vài bước, thanh âm sang sảng lại vang lên.
- Hạ Nhất Minh Tôn giả! Nếu người quấy rối các hạ không phải tộc nhân của chúng ta mà ngươi lại đả thương người thì phải làm như thế nào?
Hạ Nhất Minh đang bước đi, chợt dừng lại. Hắn xoay người nở một nụ cười.
Cơn tức giận trong lòng hắn vẫn còn chưa dứt. Nếu người đó thực sự muốn động thủ thì hắn quả là vui.
- Theo ý các hạ thì như thế nào? Các hạ định báo thù cho họ hay sao? – Hạ Nhất Minh cao giọng nói.
Truyện hay