Thế giới phương Tây so với phương Đông quả thật vô cùng khác biệt, bất luận từ cảnh vật, hay lời nói việc làm đều khác xa.
Nếu mang theo tâm tình thư thái tới nơi này, tuyệt đối có thể mở rộng tấm lòng cảm nhận nhiều điều mới lạ, nhưng cơ bản lúc này Hạ Nhất Minh không có tâm trạng như vậy.
Sau khi đặt chân tới lục địa này, Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm nhận được khí thế mãnh liệt trên thân thể Phất Lai Khắc Lâm.
Khí thế này cũng không phải lão cố ý phát ra, mà chính là sự quyết tâm của lão.
Mặc dù hai bên không chính thức đối mặt nhưng khi tu vi võ đạo của họ đạt tới cảnh giới này, đã có thể từ khí tức cảm nhận tâm tư đối phương.
Phất Lai Khắc Lâm tại phương Tây quả thực là một trong hai nhân vật đứng đầu.
Lão chủ trì Thần điện kể ra cũng đã trăm năm, hét một tiếng cả phương Tây phải run rẩy ba phần. Mà trong một tháng tại biển rộng, trốn đông trốn tây một hồi vẫn không thoát khỏi sự đeo bám quyết liệt của đám người Hạ Nhất Minh.
Điều này rốt cuộc cũng đã chọc giận Giáo hoàng bệ hạ, cũng không biết lão nghĩ gì, ngang nhiên phóng xuất chiến ý mãnh liệt.
Bất quá vị Giáo hoàng bệ hạ này dù sao cũng không phải đồ đần, lão cũng không quyết chiến với đám người Hạ Nhất Minh trên biển.
Chỉ bằng thực lực một người nếu muốn cùng đám người Hạ Nhất Minh quyết chiến, tuyệt đối tự tìm đường chết, bởi thế lão tự mình lựa chọn một đấu trường thích hợp.
*****
Quang mang màu trắng vẽ trên mặt đất một đường thẳng tắp, trên bầu trời hai cường giả đồng dạng bám theo, tốc độ của bọn họ không quá nhanh, theo sau Hạ Nhất Minh khẽ kẹp chân, Lôi điện nhất thời ngừng lại.
Hai cường giả trên trời cũng lẳng lặng đáp xuống bên cạnh Hạ Nhất Minh.
Nơi này là một mảnh bình nguyên, tình cảnh nơi này cũng không có bất cứ vấn đề gì, bởi vậy đám người sau khi dừng lại cũng không có bất cứ hành động nào.
Chẳng qua khi ngẩng đầu nhìn lại phía xa, sắc mặt Hạ Nhất Minh trở nên vô cùng ngưng trọng.
Bọn họ trừ Bách Linh Bát ra ngay cả Thần đạo khôi lỗi Ngưng huyết nhân ánh mắt đều chăm chú nhìn lại, bọn họ đều cảm nhận được áp lực khổng lồ truyền lại từ phía xa.
Áp lực này ngay từ lúc đầu cũng không bộc lộ rõ, chỉ khi bọn họ tiến tới gần hơn mới cảm nhận rõ ràng.
Hơn nữa Hạ Nhất Minh mơ hồ phát hiện, Thần đạo Ngưng huyết nhân khi đối mặt với áp lực này mơ hồ có cảm giác sợ hãi.
Có thể khiến một khôi lỗi siêu việt qua Nhân đạo sợ hãi, chỉ cần nghĩ tới điểm này sự tự tin trong lòng của Hạ Nhất Minh đã vơi đi quá nửa.
Thở thật dài một hơi, hắn cười khổ nói:
- Uy áp thật cường đại, đây là uy lực chính thức của Quang minh thế giới sao?
Chưa có người nào trả lời hắn, bảo trư cùng bạch mã liếc mắt nhìn nhau, hai đầu Thánh thú lúc này trong mắt đều hiện rõ vẻ do dự.
Bạch mã đột nhiên hí nhẹ một tiếng, ánh mắt lóe lên một tia tựa hồ giao tiếp cùng Hạ Nhất Minh.
Sau hồi lâu, Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu nói:
- Chúng ta cùng phương Tây đã kết oán thù, lúc này Phỉ Nhĩ Đức đã tử vong, Quang minh lực lượng hẳn sẽ nhân cơ hội áp đảo Hắc ám lực lượng. Điều này mà nói với phương Đông chúng ta cũng không phải là tin tức tốt.
Hắn dừng một chút, nói:
- Phất Lan Khắc Lâm là người không từ thủ đoạn, nếu chúng ta lúc này bỏ qua cho hắn, ngày sau hắn chưa chắc đã bỏ qua cho chúng ta.
Câu nói cuối cùng từ miệng Hạ Nhất Minh phát ra mới đích thực là suy nghĩ của hắn.
Giáo hoàng Thần điện không chỉ nắm giữ thực lực Nhân đạo đỉnh cấp, quang trọng nhất là trước lựa chọn sinh tử, lão không chút do dự kéo đồng bọn hứng chịu thay.
Mặc dù lão cùng Phỉ Nhĩ Đức tại Tây phương đấu tranh vài trăm năm nhưng lúc đó kề vai tác chiến, với thân phận người thừa kế Quang minh lực lượng, không ngờ lão còn có thể làm ra chuyện này, quả thực khiến Hạ Nhất Minh trong lòng phát lạnh.
Nhân vật như vậy nếu giữ lại, Hạ Nhất Minh hắn khẳng định ăn ngủ không yên.
Bởi thế ngay cả không được Phỉ Nhĩ Đức tiết lộ, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua người này.
Lôi điện hí nhẹ một tiếng, nó đã biểu đạt ý kiến của mình, nếu Hạ Nhất Minh không tiếp nhận nó cũng không tiếp tục nói nhiều.
Mặc dù áp lực truyền lại vô cùng cường đại, nhưng Lôi điện vẫn hết sức tự tin, cho dù không đánh lại, nó cũng có thể chạy thoát.
Hạ Nhất Minh khẽ vuốt cổ Lôi điện, trầm giọng nói:
- Kim huynh đã từng nói qua, mỗi môn phái truyền thừa ngàn năm đều có một hậu chiêu. Nếu ta đoán không nhầm phía trước hẳn là Thần điện Tây phương.
- Một ngàn dặm.
Bách Linh Bát đột nhiên mở miệng nói.
Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi ngược lại:
- Ngươi nói sao?
- Phía trước một ngàn dặm có một thành thị. Nếu ta tính không nhầm, năng lượng này từ thành thị đó phát ra.
Bách Linh Bát bình tĩnh nói.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, lúc này hắn thật sự rất kinh ngạc.
Kỳ thực hắn đã từng đi qua vô số siêu cấp môn phát, Thiên Trì chủ phong, Linh Tiêu Bảo Điện, Động Thiên Phúc Địa, còn có Nam Cương Lưu Ly Đảo.
Trong mỗi môn phái đó đều có một lực lượng thủ hộ.
Nhưng bất luận môn phái nào nắm giữ lực lượng này cũng không bộc lộ nó ngang nhiên như vậy.
Đừng nói khoảng cách ngàn dặm, cho dù đi tới Thông Thiên Bảo Tháp hay Vạn thụ cốc cũng không khiến người ta có áp lực mãnh liệt như vậy.
Mà Thần điện Tây phương không ngờ khác biệt, khoảng cách ngàn dặm không ngờ có thể cảm nhận rõ ràng uy áp truyền lại.
Phương Tây cùng phương Đông quả nhiên khác biệt, một bên cố gắng thu liễm che giấu, cho dù có đồ tốt nhất cũng cố gắng không thể hiện ra, một bên ra sức bộc lộ sức mạnh của mình như đấu sư tử nhe nanh múa vuốt.
Đương nhiên nếu xét về thực lực cường đại, lực lượng phương Đông cũng không kém hơn lực lượng phương Tây.
Bất luận Thần thụ vạn tuổi tại Động Thiên Phúc Địa hay núi lửa tại Lưu Ly Đảo cũng thống trị phạm vi ngàn dặm, nếu chúng phóng xuất lực lượng e rằng uy áp cũng không khác lúc này.
Chỉ là Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nếu phương Tây có lực lượng thủ hộ như vậy, hắn lấy gì ra công kích đây?
Khẽ vỗ lưng bạch mã, Hạ Nhất Minh cao giọng nói:
- Đâm lao phải theo lao, chúng ta qua đó xem sao. Nếu thật sự không làm gì được, nhìn cho biết cũng tốt.
Ánh mắt nhìn lại Ngưng huyết nhân, mặc dù bên cạnh hắn có một vị siêu cấp cao thủ cảnh giới Thần đạo nhưng muốn sử dụng chiêu bài này thật không dễ.
Nếu thế giới này dư thừa thiên địa chân khí, Ngưng huyết nhân còn có thể phát huy tác dụng, nhưng hiện nay rõ ràng không được.
Tốc độ bạch mã vẫn vô cùng mau lẹ, ngàn dặm đường đối với bọn họ dĩ nhiên không tính là bao.
Nhưng càng tới gần sắc mặt đám người càng ngưng trọng, lực lượng càng lúc càng cường đại, cuối cùng ngay cả Hạ Nhất Minh trong đầu cũng xuất hiện suy nghĩ buông tha.
Tới đây hắn mới cảm nhận được dụng tâm của người phương Tây, lực lượng cường đại như thế, bất cứ ai muốn tới cửa khiêu khích đều phải suy nghĩ lại.
Có thể nói, chỉ cần cỗ lực lượng này còn tồn tại, tám chín phần phiền phức của họ đều được hóa giải thành không.
Nhưng nếu đem lực lượng này bộc lộ ra cũng cấp cho đối phương cơ hội phá giải.
Quang minh lực lượng mặc dù cường đại nhưng trên thế giới này cũng còn các hệ lực lượng khác, giờ phút này đám người Hạ Nhất Minh sau khi cảm nhận được uy áp cũng đang tự hỏi làm sao mới có thể hóa giải.
Phương thức xử lý của Đông Tây phương khác biệt, hiệu quả cùng ảnh hưởng cũng không giống nhau, nhưng cũng chỉ người cao hơn mới nhìn rõ vấn đề.
*****
Một tòa thành thị thật lớn rốt cuộc cũng hiện ra trước mắt đám người Hạ Nhất Minh.
Đây là tòa thành vô cùng hùng vĩ, bất luận quy mô hay kiến trúc đều có thể xứng đáng là một trong những thành thị vĩ đại nhất trên đại lục.
Trong trí nhớ của Hạ Nhất Minh, cũng chỉ có Linh Tiêu Bảo Điện cùng Trung kinh mới có thể so sánh cùng nó.
Nguồn truyện: Truyện FULLXa xa, Hạ Nhất Minh đã cảm nhận được tòa thành thị này đang được bao phủ bởi một bầu không khí bất an, đây là cảm giác địch ý có thể ngưng tụ thành thực thể công kích địch nhân.
Trong cảm giác của hắn tòa thành này như một chỉnh thể, mà chỉnh thế này đang phát ra cảnh cáo với đám người bọn hắn.
Tòa thành thị này không chào đón sự xuất hiện của bọn hắn.
Ánh mắt dần ngưng trọng hơn, Hạ Nhất Minh lần đầu gặp phải cảm giác cổ quái này.
Một tòa thành thị địch ý, cảm giác như vậy cho dù thành thị tại Linh Tiêu Bảo Điện cũng không từng có.
Nhất thời trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy lạnh lẽo, trong mắt hắn, tòa thành này như đầu quái vật, hung hăng ngoác miệng đợi địch nhân tiến vào.
Truyện hay