Từ phía xa truyền lại một tiếng kêu dài, trong thanh âm tràn ngập mùi sợ hãi.
Quần thú dãy dụa cố đứng lên, chúng nó không còn giống như lúc đầu, xông lênh một cách khí thế mà cụp đuôi, cúi đầu ủ rũ chạy về phía rừng núi đằng sau.
Chúng giống như một đám chó nhà có tang, nhanh chóng bỏ chạy về phía đó.
Dưới bức tưởng lửa cao mấy trượng do Hạ Nhất Minh tạo ra thì đảm lược của chúng cũng không hề bị đánh mấy. Chúng nó mặc dù không thể lao qua tường lửa, nhưng vẫn có thể nhe nanh uy hiếp và khiêu khích Hạ Nhất Minh.
Nhưng mà sau khi thần đạo Ngưng Huyết Nhân phóng thích ra thiên địa chi uy, thiên địa chi lực ba động mãnh liệt khắp nơi làm cho không gian xung quanh kịch liệt thay đổi, trên mặt đất chỉ trong chớp mắt đã mai táng cả ngàn đầu dã thú.
Chỉ trong nháy mắt đó đàn dã thú đều không còn can đảm tấn công, cho dù là không có thánh thú vương gọi về thì chúng cũng không dám đi tiếp về phía trước.
Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, trong mắt hắn hiện lên một tia khinh thường.
Đế Thích Thiên cùng Cát Ma Phàm Thù nói không sai, hết thảy đều là luật rừng, cá lớn nuốt cá bé, trước thực lực tuyệt đối bọn chúng chỉ có thể chọn rút lui mà thôi.
Về điểm này, vô luận dã thú hay nhân loại thì kỳ thật đều giống nhau.
Chỉ trong chốc lát, cả đàn dã thú đã biến mất không còn dấu vết, bọn chúng quay trở lại tiếp tục ẩn nấp ở trong vùng núi nọ. Mặc dù có vô số đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Hạ Nhất Minh, nhưng cũng không dám làm ra bất cứ cử động nào.
Bạch Mã Lôi Điện nhẹ nhàng hí lên một tiếng, Bảo Trư ở trong lòng hắn cũng hừ vài tiếng, chúng nó đều tỏ vẻ khinh thường đối với đám dã thú kia.
Nếu có một con thánh thú vương tới đây có lẽ chúng nó sẽ hoạt động một chút, nhưng chỉ bằng vào mấy con dã thú nhỏ bé này thì không tạo nổi hứng thú cho bọn chúng.
Đương nhiên, Hạ Nhất Minh lại càng không quan tâm, hắn vung tay lên, thi thể Tuyết Hồ ở trên mặt đất bay lên rơi vào tay Hạ Nhất Minh.
Dưới sự phối hợp của Hạ Nhất Minh và thần đạo Ngưng Huyết Nhân, đầu Tuyết Hồ này dù có bản lĩnh thông thiên cũng chỉ có đường chết.
Bất quá khi cầm lấy thi thể Tuyết Hồ, Hạ Nhất Minh lại có chút do dự, bởi vì hắn đã quên mất không hỏi làm sao để xử lý thân thể Tuyết Hồ để mới có thể luyện chế thành đan dược khôi phục chân khí.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh dứt khoát để thi thể Tuyết hồ ở phía sau lưng trên lưng Bạch Mã.
Sở dĩ hắn không thu vào trong không gian của Ngũ Hành Hoàn kỳ thật là cũng có một tia tư tâm, để cho lão thích khách Cát Ma Phàm Thù thấy được thi thể của con Tuyết Hồ tác dụng còn hơn xa so với việc dùng lời nói để khoe khoang.
Nhẹ nhàng vỗ lên lưng Bạch Mã Lôi Điện, nó lập tức xoay người chậm rãi đi về phía xa, Bách Linh Bát cùng thần đạo Ngưng Huyết Nhân cũng bay theo trên đầu.
Bất quá tốc độ của thần đạo Ngưng Huyết Nhân lúc này đã chậm hơn rất nhiều, bởi vì thiên địa chi lực ở xung quanh đã tiêu hao hết. Cho nên hắn không thể tiếp tục nhờ vào thiên địa chi lực để phi hành, mà phải chuyển qua sử dụng thần binh ánh sáng.
Đoàn người không ngừng rời đi, đối với đám dã thú ở phía ngọn núi nọ không thèm liếc nhìn lấy một cái, tựa hồ ở trong mắt bọn họ quần thú ở đây chỉ là một đám ô hợp, căn bản không được họ xem trọng.
Một lúc lâu sau, mặt đất lộ ra một cái hố nhỏ, từ trong đó một đầu thánh thú trông giống con báo nhảy ra.
Đầu thánh thú này cùng với những con dã thú vừa nãy không khác biệt lắm, chỉ bất quá cái đầu to hơn, trên móng vuốt còn lờ mờ xuất hiện vết máu, đây đúng là con thánh thú vương đã bị một kích của Hạ Nhất Minh đả thương.
Nó nhìn theo phương hướng Hạ Nhất Minh rời đi, đôi mắt ẩn chứa sự sợ hãi và oán độc, nếu chỉ đơn thuần nhìn vào mắt nó, khẳng định người ta tưởng rằng đây là đôi mắt của nhân loại a.
Linh thú sống mấy ngàn năm, thần trí dần mở rộng, trí tuệ của chúng không hề kém hơn loài người, mà với thể chất cường đại của chúng cho nên trong cùng một giai thì có ưu thế chiến thắng hơn loài người rất nhiều.
Từ đằng xa đột nhiên vang lên một tiếng hống rất lớn.
Sau khi con thánh thú này nghe được tiếng hống đó, nó lập tức xoay người chạy về phía ngọn núi.
Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh của nó đã lẫn vào trong tuyết trắng xóa rồi không còn thấy nữa.
Mặc dù nơi này vẫn còn là một mảnh hỗn độn, nhưng với khí trời nơi đây tuyết bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, có lẽ sáng đến ngày thứ hai tất cả mọi thứ đã bị tuyết bao phủ không còn nhìn ra được chút vết tích nào nữa.
Chỉ là, không ai biết chuyện xảy ra ở chỗ này đã bị các linh thú Bắc Cương truyền đi khắp nơi.
Một vị cao thủ thần đạo của nhân loại đột ngột xuất hiện ở Bắc Cương, không biết cố ý hay vô tình một ít thánh thú vương nổi tiếng của Bắc Cương không còn tranh đấu với nhau nữa, bọn chúng cùng tụ tập lại một chỗ.
Nếu như Hạ Nhất Minh chuyện này chính là do bản thân hắn đuổi giết Tuyết Hồ tạo thành như vậy hắn khẳng định sẽ vô cùng hối hận. Cho dù là để cho Tuyết Hồ tạm thời chạy thoát thì hắn cũng tuyệt đối không để cho thần đạo Ngưng Huyết Nhân ở đây phóng thích ra thiên địa chi uy.
Bạch Mã Lôi Điện di chuyển nhanh chóng trên mặt tuyết, bỗng nhiên nó tung hai vó lên cao rồi cả người dừng lại.
Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn xung quanh nhăn mặt nói:
- Lôi Điện, ngươi có tin là chúng ta không đi sai đường không?
Bạch Mã Lôi Điện lầm bầm vài câu, đôi mắt xinh đẹp của nó thoáng nhìn xung quanh một cái rồi dừng lại, hai chân rẽ lớp tuyết ra sau đó đưa mồm xuống ngoạm vài ngọn cỏ tựa hồ như không hề nghe thấy câu hỏi của Hạ Nhất Minh.
Bảo Trư ở trong lòng Hạ Nhất Minh dùng hai chân trước ôm lấy bụn mình lăn qua lăn lại trên thân Bạch Mã mà cười.
Ở cùng Hạ Nhất Minh một thời gian, Bạch Mã Lôi Điện khó có một lần tận hứng để chạy, mặc dù cuối cùng nó đã đuổi kịp Tuyết Hồ, nhưng vẫn còn chưa hết hứng. Cho nên khi quay về, Bạch Mã Lôi Điện dùng thần niệm trao đổi với Hạ Nhất Minh, muốn một lần nữa được thoải mái di chuyển.
Hạ Nhất Minh đối với điều này cũng không thèm để ý, hơn nữa thực lực của bọn họ hôm nay không còn giống trước, cho dù là chạy vào ngoại hải gặp phải thánh thú vương cũng không hề sợ hãi.
Cho nên hắn không chút do dự đồng ý, bất quá hắn cũng nói với Bạch Mã Lôi Điện một cách rõ ràng, sau khi thỏa mãn thì phải tìm đường quay trở lại với Cát Ma Phàm Thù và Đế Thích Thiên.
Bạch Mã Lôi Điện vui mừng đồng ý, nó mở bốn vó, sử dụng tốc độ Hạ Nhất Minh khó có tưởng tượng chạy đi.
Trên bầu trời, Bách Linh Bát biến thành hình thù kỳ dị bám theo sát nút không ngừng, còn thần đạo Ngưng Huyết Nhân lại bị bỏ rơi ở phía sau.
Trong vòng trăm dặm đầu, thần đạo Ngưng Huyết Nhân bị Bạch Mã Lôi Điện bỏ lại phía sau không còn dấu vết, may là mấy trăm dặm sau thiên địa chi lực dần trở nên nồng đậm cho nên nó mới có thể từ từ đuổi theo. Đương nhiên nếu không phải Bạch Mã Lôi Điện ngừng lại phỏng chừng sẽ vĩnh viễn không đuổi nổi.
Trải qua một ngày dài, trên thân Bạch Mã Lôi Điện mới chảy ra một lớp mồ hôi màu tích, đến lúc này nó xem như đã hoàn toàn tận hứng.
Sau một ngày di chuyển có trời mới biết bọn họ đã đi tới địa phương nào, điều duy nhất có thể chắc chắn là bọn họ vẫn còn ở trong băng nguyên, nhưng khoảng cách tới chỗ Đế Thích Thiên thì không biết là bao xa a.
Đưa tay túm lấy Bảo Trư đang cười lăn lộn trên lưng Bạch Mã Lôi Điện, Hạ Nhất Minh nhảy xuống đất, ánh mắt Bạch Mã Lôi Điện đảo loạn một vòng, như thế nào cũng không chịu cùng Hạ Nhất Minh đối mắt.
Cười khổ một tiếng, Hạ Nhất Minh biết sau khi buông thả cho Bạch Mã Lôi Điện chạy thì bản thân đã sớm lạc đường trên băng nguyên. Nếu bây giờ muốn tìm phương vị hai người Đế Thích Thiên thì căn bản không thể làm nổi.
Đưa mắt nhìn ra xa, phía chân trời thấp thoáng một cái hắc điếm màu đen.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Hạ Nhất Minh tiến vào băng nguyên đã một thời gian dài, cho nên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra được đấy khẳng định là một trú điểm của nhân loại, nhưng
Tâm niệm hơi thay đổi, Hạ Nhất Minh nói:
- Chúng ta nên đến đó một chút để hỏi đường, sau đó tiến thẳng về phía Băng Cung.
Hắn vốn muốn cùng Cát Ma Phàm Thù và Đế Thích Thiên đến bái phỏng Băng Cung, nhưng nếu đã xác định bị lạc thì hắn cũng chẳng muốn tìm kiếm, mà trực tiếp tiến về Băng Cung thì hơn.
Bạch Mã Lôi Điện lập tức quay đầu lại hơi gật đầu đồng ý, đối với đề nghị của Hạ Nhất Minh nó hận không thể giơ bốn vó lên để tỏ vẻ đồng ý.
Xa xa, thần đạo Ngưng Huyết Nhân cuối cùng đã đuổi kịp, hắn lẳng lặng bay tới cạnh Bách Linh Bát, hai người này mặc dù Hạ Nhất Minh đã dừng lại nhưng không ai có ý định xuống dưới đất.
Hạ Nhất Minh từ trong Ngũ Hành Hoàn lấy ra một chiếc mũ trang trí đội lên đầu cho Bạch Mã Lôi Điện.
Đây là do lúc hắn cưỡi Bạch Mã Lôi Điện đến Linh tiêu Bảo Điện đã nhờ người có chuyên môn chế tạo cho, mặc dù nó không có bất cứ lực lượng phòng hộ nào. Nhưng khi đội lên, thì chiếc sừng trên đầu Bạch Mã Lôi Điện đã bị nó che lấp đi.
Danh tiếng của Bạch Mã Lôi Điện bây giờ đã truyền khắp cả thiên hạ, chỉ cần có người nhìn thấy tự nhiên sẽ nhận ra được thân phận của Hạ Nhất Minh.
Mà Hạ Nhất Minh không muốn làm tâm điểm cho người khác, nên hắn mới cố ý nhờ người chế tạo ra đồ vật này.
Khi chiếc mũ đội lên đầu, nó hơi rụt cổ lại từa hồ không quá thích thú, nhưng lại có chút tò mò đưa ánh mắt cố tìm một vũng nước để nhìn xem thế nào.
Bảo Trư từ trong lòng Hạ Nhất Minh nhảy xuống, nó đi quanh người Bạch Mã Lôi Điện hai vòng, ưỡn ngực gật gù cái đầu, nói vài câu tựa hồ đang tán thưởng cái gì đó.
Bạch Mã Lôi Điện hí lên một tiếng, phe phẩy chiếc đầu, tựa hồ vô cùng đắc ý.
Hiển nhiên trải qua một hồi nói chuyệnv ới Bảo Trư, nó đối với vật trang trí trên đầu mình không hề có chút bài xích nào.
Hạ Nhất Minh bật cười một tiếng, hắn đánh giá cẩn thận một lần, đối với diện mạo mới của Bạch Mã Lôi Điện hết sức hài lòng. Chiếc mũ trang trí này đã làm cho người bình thường rất khó có khả năng nhìn ra được chiếc sừng được ẩn dấu ở bên trong.
Mặc dù tạo hình có chút cổ quái nhưng tốt xấu gì cũng có thể che được chiếc sừng dài của Bạch Mã Lôi Điện.
Hắn cười dài mấy tiếng, cảm thấy vô cùng mỹ mãn mới ra hiệu cho Bạch Mã Lôi Điện chạy về phía xa.
Trên đỉnh đầu bọn họ, hai vị cường giả không phải nhân loại từ từ bay lên cao tiến nhập vào trong lớp mây mù.
Truyện hay