Mặc dù Hạ Nhất Minh không sử dụng đan dược này, nhưng sau ngửi được mùi từ nó toát ra thì trong lòng hắn cũng biết mình đã thành công.
Ngày trước dưới quang mang của Sinh Mệnh thạch bao phủ, hắn giống như có chân khí và tinh lực vô cùng vô tận, mà bây giờ khi ngửi được mùi linh đan này cũng có cảm giác đồng dạng như thế.
Một tia mệt mỏi sau khi luyện chế đan dược đã hoàn toàn biến mất, thậm chí trong lòng hắn còn có khát vòng mơ hồ. Yết hầu Hạ Nhất Minh giật giật vài cái phát ra những tiếng nuốt nước bọt liên tục.
Loài mùi này làm cho hắn có cảm giác ngay lập tức muốn ăn, đương nhiên hắn muốn ăn cũng không phải là những thức ăn bình thường mà chính là mười hai viên linh đan này.
Lắc đầu một cái, Hạ Nhất Minh lấy ra một chiếc bình ngọc đem mười hai viên đan dược cho vào trong đó, rồi cầm chỗ máu còn lại lên.
Một con Tuyết Hồ có thể luyện chế được nhiều ít bao nhiêu đan dược thì không có số lượng nhất địch. Bất quá phương thuốc Dịch Trung Thiên đưa ra có ghi rõ chi tiết, không chỉ thành pần dược vật, mà ngay cả số lượng đan dược có thể luyện chế ra cũng được ước lượng.
Một vị luyện đan sư cao thủ khai lô luyện đan nếu thất bại như vậy mọi sự đều khó nói trước. Bất quá nếu thành công như vậy một lô Tuyết Hồ linh đan đại khái sẽ có mai mươi khối.
Đương nhiên số lượng này chính là khi đã luyện chế hết toàn bộ máu Tuyết Hồ mà không phải một phần năm. Sở dĩ Hạ Nhất Minh luyện chế ra số lượng đan dược đông đảo như vậy là do hắn sử dụng thần khí Cửu Long Lô và chín con Hỏa Long ngay từ đầu.
Nếu như không phải có điều kiện này, thì căn bản hắn không thể đem sinh mệnh chi lực của máu Tuyết Hồ tinh chế tình trạng này.
Mà cũng bởi vì mỗi phần máu của Tuyết Hồ đều bị phát huy ra dược lực tối đa, cho nên Hạ Nhất Minh mới có thể chỉ dùng một phần máu luyện chế ra mười hai viên đan dược.
Đương kim thế gian chỉ sợ ngoài hắn ra thì cho dù là Phiền Thạc của Động Thiên Phúc Địa cùng Hác Đồng của Linh Tiêu Bảo Điện cũng không thể làm được.
Hạ Nhất Minh cầm bình ngọc trầm ngâm nửa ngày, mặc dù mười hai khối linh dược này có thể làm cho người ta trong nháy mắt hồi phục toàn bộ chân khí, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không yên tâm.
Dù sao, Viên Lễ Huân đối mắt với thần khí chính thức, dù cho kiện binh khí này không thể làm thương hai thể chất băng hàn của nàng, hơn nữa cũng có kiện phảng chế thần khí trợ giúp, nhưng muốn làm cho ánh sáng thần khí xuất hiện thì chân khí sẽ hao tổn rất lớn. Cho nên Tuyết Hồ linh đan càng nhiều càng tốt, nghĩ tới điều này, Hạ Nhất Minh tiếp tục ngồi xuống luyện chế đan dược.
Có kinh nghiệm của lần trước, hắn tiếp tục làm theo y hệt, sau khi lò đan dược thứ hai kết thúc số lượng linh đan còn nhiều hơn một viên, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh, rút ngắn đi một phần năm thời gian.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLHai lần luyện đan cường độ cao làm cho tinh thần Hạ Nhất Minh có chút mệt mỏi, cũng may tu vi võ đạo của hắn đã đạt tới Nhân Đạo Đỉnh Phong cảnh giới.
Nếu đổi lại là người khác sử dụng thần khí Cửu Cửu Trọng Thiên đồng thời điều khiển chín Hỏa Long để luyện đan như vậy đừng nói là không có người làm được, cho dù là có thể miễn cường làm được thì sau khi thành công cũng sẽ phải nuốt ngay Tuyết Hồ linh đan để hồi phục lại tinh lực.
Đây là do thực lực chênh lệch rất lớn, trước kia chỉ có Hạ Nhất Minh hâm mộ người khác, nhưng chuyện này bây giờ lại rơi xuống đầu hắn.
Hài lòng đem hai mươi lăm viên linh đan thu lại, Hạ Nhất Minh nhắm mắt lại, hắn lẳng lặng điều tức hấp thu lực lượng thần bí trong thiên địa.
Đây chính là thiên địa chi lực, có cỗ lực lượng này bổ sung, tinh lực và chân khí tiêu hao của Hạ Nhất Minh cũng dần dần khôi phục.
Bất quá, lúc này hai tai hắn chợt rung lên, sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi đổi đi, bên ngoài lúc này trở đã trở tối.
Ngoại trừ những tiếng gió đang điên cuồng gào thét, tựa hồ không còn động tĩnh gì nữa, cho dù là các thủ vệ trên tường thành đang nhìn về phía xa trông có vẻ rất chăm chú.
Chỉ là, bọn họ không thể phát hiện ở phía xa đang có vài ngàn đầu cự hùng màu trắng đang tiến lại phía Bằng thành.
Dưới bóng đêm che dấu, những đầu cự hùng này không hề phát ra bất kỳ tiếng gầm gừ nào, bọn chúng yên lặng tiến về phía trước. Không những thế bước chân của chúng lại nhẹ nhàng, dù số lượng cự hùngất lớn nhưng cũng không gây ra bất cứ thanh âm nào.
Loài cự hùng này đối với Hạ Nhất Minh không có gì là lạ mắt, khi tiến vào băng nguyên đã có thể thấy được loài cự hùng sống ở phương Bắc này.
Trong đám mãnh thú, thì loại cự hùng có lực chiến đấu tương đối cường hãn, chúng nó tương đương với loài Hồ Hùng của Tây Bắc, lực lượng cường đại là lại giảo hoạt như hồ ly.
Hai loại tính cách này xuất hiện cùng một nơi thì cho dù là cao thủ nhân loại bát, cửu tầng nội kình cũng không nhất định thắng được.
Không những thế loài cự hùng này sau khi tụ tập thành quy mô lớn, chúng nó có thể phóng xuất ra lực lượng vô cùng cường đại. Bởi vì trong đám cự hùng đã xuất hiện không hề ít linh thú bình thường và ngàn năm.
Hơn nữa, từ phía sau đám cự hùng này Hạ Nhất Minh còn mơ hồ cảm giác được một tia khí tức kinh khủng. Khí tức này tuyệt đối là thuộc về thánh thú, Hạ Nhất Minh hơi chau mày lại suy nghĩ.
Dịch Trung Thiên khẳng định đã sớm có được tin tức này, cho nên hắn mới truyền lệnh cho tất cả tiên thiên cường giả trong Bằng thành tụ tập lại.
Chỉ là tình báo của Dịch Trung Thiên không được chuẩn xác, có lẽ hắn không biết đám mãnh thú này khi nào thì tập kích, cho nên hắn cũng không dám ngay lần đầu gặp mặt nói ra tin tức này.
Hơi lắc đầu, Hạ Nhất Minh sử dụng thần niệm cảm ứng một chút tình huống xung quanh, nhất thời đã tìm được vị trí của Dịch Trung Thiên.
- Dịch huynh, Hạ mỗ có việc muốn thương lượng, mời huynh mau chóng đến đây.
Lúc này Dịch Trung Thiên đang cùng một vị có tuổi tương đương mình ngồi trong phòng khách, hai người đang thấp giọng thương thảo điều gì đó.
Đột nhiên lúc này Dịch Trung Thiên đứng lên, trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ hoảng sợ, đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, chân khí trên người nhanh chóng lưu chuyển giống như đang lâm đại địch.
Động tác của hắn đã vô tình làm người bên cạnh giật mình, người nọ đưa mắt cẩn thận nhìn xung quanh bốn phía một chút, hơn nữa thử nghe ngóng nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Hắn hồ nghi nói:
- Dịch huynh, ngươi làm cái gì vậy?
Sắc mặt Dịch Trung Thiên hồ nghi, hắn trầm giọng nói:
- Tôn huynh, ngươi vừa rồi có nghe thấy thanh âm gì không?
Vị Tôn huynh kia mờ mịt lắc đầu, nói:
- Không có.
Ánh mắt Dịch Trung Thiên lộ vẻ quỷ dị, hắn lắc đầu trong lòng thầm kêu xấu hổ, có lẽ bản thân gần đây quá mệt nhọc cho nên mới gặp ảo giác. Nhưng mà, hắn vừa thu lại thần niệm của mình, thì tai lại nghe được thanh âm:
- Dịch huynh, xin hãy nhanh đến đây cho.
Đạo thanh âm thứ hai tràn ngập lực lượng cường đại, mang theo lực lượng không thể kháng cự nổi.
Thân hình Dịch Trung Thiên khẽ run lên, hắn rốt cục biết được không phải mình gặp phải ảo giác, mà thật sự nghe được thanh âm đó.
Trong đầu hắn nhất thời hiện ra một khuôn mặt trẻ tuổi, hắn lập tức hiểu được người này tuyệt đối không phải là tiên thiên cường giả bình thường. Tu vi của hắn tuyệt đối cao thâm khó lường, ít nhất so với hắn và người bên cạnh cao hơn rất nhiều.
- Tôn huynh, tiểu đệ có chút chuyện quan trọng cần xử lý, xin phép đi trước một bước. Cáo từ. - Dịch Trung Thiên nhanh chóng chắp tay rời đi.Vị họ Tôn kia theo tiềm thức thi lễ đáp lại, trong lòng hơi có chút khó hiểu.
Trong trí nhớ của hắn, Dịch Trung Thiên là chủ sự trầm ổn nhất trong tất cả các chủ sự của phân cung, vậy mà giờ phút này hắn lại có thái độ nghi thần nghi quỷ. Chẳng lẽ, tin tức hắn mang tới đá hù dọa hắn choáng váng tới mức không giữ bình tĩnh được?
Dịch Trung Thiên hiển nhiên là không biết được suy nghĩ của người này, hắn nhanh chóng đi về phía phòng của Hạ Nhất Minh, bất quá vô luận thế nào cũng không sử dụng lễ huynh đệ để gọi.
Mặc dù hắn không biết tu vi của Hạ Nhất Minh đạt tới cảnh giới nào, nhưng so với hắn thì cường đại hơn không chỉ một ít. Đi tới cửa phòng, Dịch Trung Thiên cung tay nói:
- Hạ tiền bối triệu kiến không biết có gì phân phó.
Cừa phòng không có gió tự mở ra, thanh âm của Hạ Nhất Minh truyền tới:
- Dịch huynh mời vào.
Dịch Trung Thiên không chút dơ dự tiến vào trong, chỉ bằng một chiêu xuất quỷ nhập thần vừa rồi của Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn khiến hắn cảm phục. Cho nên hắn căn bản không cần kiêng kỵ gì nữa, bởi vì Hạ Nhất Minh nếu muốn tính mạng của hắn thì chỉ cần nhấc tay một cái.
- Dịch huynh, ngươi lần này triệu tập các tiên thiên cao thủ liệu có thế chống đỡ lại mãnh thú tập kích không? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Dịch Trung Thiên cung kính nói:
- Tiền bối minh giám, Bằng thành lần này nhận được tin tức từ phía Bắc đang có đám cự hùng đang di chuyển về phía Nam. Trong vòng ba ngày chúng sẽ tới Bằng thành, mà Bằng thành lại nằm trên lộ tuyến chúng di chuyển, cho nên trận chiến này không thể tránh khỏi.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, nói:
- Ngươi có biết thực lực của đàn cự hùng này thế nào không?
Dịch Trung Thiên cười khổ nói:
- Nghe nói trong đàn cự hùng có năm đầu linh thú, trong đó có lẽ có cả ngàn năm linh thú. Vốn sau khi Bằng thành nhận được tin tức này đã cho người đi cầu viện khắp nơi, nhưng đến bây giờ trong thành cũng chỉ có năm vị tiên thiên cường giả, trong đó Bắc Cương tiên thiên có hai người, mà tính cả ngài mới chỉ có ba vị tiên thiên phương Đông.
Trong lòng Hạ Nhất Minh nhanh chóng tính toán một chút, nếu như năm tiên thiên cường giả đối phó với năm đầu linh thú hẳn là có thể cầm cự được. Chỉ là trong đó còn có ngàn năm linh thú tương đương với Nhất Đường Thiên cường giả, cho nên dù là ai cũng không dám đảm bảo sẽ ứng phó được tràng hạo kiếp này.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh từ từ nói:
- Dịch huynh, Hạ mỗ vừa rồi nhận được tin tức, tin tức của ngươi có thể đã lầm.
Sắc mặt Dịch Trung Thiên khẽ biến, vội vàng nói:
- Xin tiền bối chỉ điểm cho.
- Đám cự hùng này chỉ cách nơi đây vài dặm, nhiều nhất là lúc hửng đông đã có thể tiến tới chân thành. - Hạ Nhất Minh chậm rãi nói.
Sắc mặt Dịch Trung Thiên trắng bệch ra, nếu Hạ Nhất Minh nói là thật, như vậy dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt.
Hạ Nhất Minh tựa hồ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, vẫn như trước từ từ nói:
- Trong đám cự hùng này tựa hồ còn ẩn tàng linh thú cường đại, Dịch huynh hãy cẩn thận.
Gương mặt Dịch Trung Thiên hơi co quắp lại, nói không nên lời.
Truyện hay