VU THỊ KHUYNH THẦN

Ta kéo kéo khóe miệng, nheo lại hai mắt, ánh mắt vừa bắn ra đao quang kiếm ảnh hung ác phóng về phía Quan Vân Trường đang ngồi đối diện, vừa mỉm cười dị thường ôn nhu xán lạng nói với hắn:"Quan đại ca, dường như chúng ta cần phải trở về, hắc hắc, không phải buổi sáng chúng ta đã hẹn trước với Ngô đại gia sao. Hiện tại đã trễ lắm rồi, chúng ta nên đi thôi, bằng không để một người lớn tuổi như Ngô đại gia chờ chúng ta cũng rất không đúng!"

"Chúng ta cái gì......" Lúc Quan Vân Trường vừa mở miệng, đồng thời ta cũng nhanh tay nhặt cái bánh bao nhân thịt vừa đặt trên bàn, đứng lên nhét vào cái miệng rộng của hắn. Mặc kệ Quan Vân Trường có bị nghẹn chết hay không, hành động nhanh chóng rồi lách qua Phong quân sư đang mang vẻ mặt cười xấu xa, dùng sức kéo Quan Vân Trường đang muốn lôi cái bánh bao trong miệng ra, nở một nụ cười xán lạn với Tư đại tướng quân và Phong quân sư đang nhìn qua, sau đó quay đầu trừng mắt Quan Vân Trường nói:"Chúng ta cũng chưa kịp ăn gì, bất quá vừa rồi cũng có ăn chút tào phớ và bánh bao!"

Vừa nói vừa dắt khóe miệng có chút cứng ngắc, đồng thời cầm lấy cái bánh bao mà Quan Vân Trường thật vất vả mới lấy ra được nhét vào chỗ cũ, vào lúc mắt hắn trợn trắng lên, quay đầu cười hắc hắc với cặp tuấn nam mỹ nữ áo trắng:"Tướng quân đại nhân, quân sư đại nhân chúng ta cáo từ trước, các ngài chơi vui vẻ!!" Nói xong lôi kéo Quan Vân Trường vẫn còn đang trợn trắng mắt phóng về phía cửa, lúc xoay người cũng thuận tiện nhìn tấm bình phong một cái, nghe động tĩnh bên kia dường như tả hữu tướng quân cũng đã giáo huấn cháu nội cháu ngoại gì đó của bọn họ xong, hẳn là cũng sắp mò sang bên này bồi lễ thỉnh tội, cho nên lúc này không đi còn chờ đến khi nào?

"Khụ khụ......" Thật vất vả chen từ dòng người tấp nập ra ngoài, Quan Vân Trường nghẹn hồng mặt mũi, ho khan không ngừng.

"Không có việc gì đi??" Ta áy náy nhìn Quan Vân Trường lúc này không chỉ vẻ mặt đỏ bừng, còn ứa ra nước mắt.

"Khụ khụ, hô hô......" Quan Vân Trường nước mắt như mưa, điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm ta.

"Cái kia, ta cũng không phải cố ý......" Bị hắn nhìn có chút chột dạ.

"Tiểu Vu, chúng ta hẹn trước với Ngô đại gia nào đó lúc nào vậy?" Sau khi Quan Vân Trường thở gấp xong, cầm cái bánh bao nhân thịt chỉ còn mỗi lớp da chỉa vào người ta hỏi.

"Ngạch??" Xấu hổ cười cười với hắn:"Ngươi xem xem không phải là chúng ta đã hết phòng rồi sao??"

"Chúng ta có thể ở chung với Phong quân sư và Tư tướng quân!" Quan Vân Trường tức giận trừng lại đây, nghiến răng nghiến lợi.

"Ngươi......" Ta nhìn Quan Vân Trường, nghĩ đến vừa rồi giơ chân đá nhầm người khác một cước, áy náy gì hoàn toàn không có, trực tiếp nâng tay đập vào cánh tay hắn một phát:" Quan Vân Trường ngươi là cái đồ gặp sắc thì quên cả tên bằng hữu...... Vừa rồi còn một bộ dạng trư ca nhìn chằm chằm Tư đại tướng quân người ta, bất quá ngươi nhìn chằm chằm vào đại tướng quân người ta thì cũng cho qua đi, đằng này tên sắc lang nhà ngươi còn nhìn cả Phong quân sư kia, nhìn đến nỗi muốn lọt cả tròng ra ngoài, ngươi nói ngươi nhìn mỹ nữ ta cũng không nói ngươi, ngươi còn tại trước mắt bao người vẻ mặt mê gái nhìn chằm chằm một đại nam nhân như vậy, tuy rằng tên nam nhân này lớn lên có chút tuấn tú có chút hài hước, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng quan tâm đến cảm thụ của vài người ngồi xem như chúng ta đây một chút chứ......" Bla bla bla, vừa nói vừa thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Quan Vân Trường một trận.

"Ta, ta mới không có nhìn chằm chằm vào Phong quân sư đâu ~ Ta mới không thèm nhìn hắn, không thèm......" Quan Vân Trường ôm cánh tay, một bộ dạng tiểu tức phụ đỏ mặt.

"Tiểu Quan, chả lẽ ngươi quả thật là cái đó??" Nhìn đến bộ dạng này của Quan Vân Trường, ngọn lửa bát quát trong ta bùng bùng nổi lên.

"Là cái gì??" Quan Vân Trường nói xong chớp mắt, tò mò muốn dựa lại gần ta.

"Ngạch ~" Ta nhìn tư thế và vẻ mặt của hắn lúc này, nuốt nuốt nước miếng, nhìn nhìn bốn phía, phát hiện bên cạnh không có người, mới nhỏ giọng hỏi hắn:"Tiểu Quan, cái đó, không phải là ngươi thích loại hình giống Phong quân sư chứ??"

"Ân??" Quan Vân Trường nghe được lời của ta, sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu nhìn ta.

"Ngạch...... Khụ khụ......" Ta đứng thẳng thân mình nói với hắn:" Ý của ta là, có phải ngươi thích nam nhân có loại hình giống Phong quân sư hay không??" Nói xong ta cũng xấu hổ mà mặt nóng lên, trực tiếp quan tâm thủ hướng của một người nam nhân như vậy, dường như hơi bát quái một cách quá mức

"Cái gì??" Quan Vân Trường nghe được lời của ta, trực tiếp nhảy dựng lên tại chỗ, sau đó vươn tay, run run chỉ vào người của ta, đỏ mặt nói:" Ngươi mới thích nam nhân!!"

"Ngạch......" Tuy rằng quanh thân rất ít người, nhưng không có nghĩa là không có, mà này Quan Vân Trường cứ như vậy một câu kinh người, dọa đến hai phụ nữ trung niên đang tay khoác giỏ thức ăn đi ngang qua bên cạnh chúng ta, làm cho hai đại thẩm đã đi qua rồi còn vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, vừa quay đầu lại nhìn vừa nói:"Thật sự là thói đời ngày nay......", "Hai đại nam nhân tại trên đường lớn nói mấy thứ này đó...... Uổng công ta vừa rồi còn khen bọn họ tuấn tú, còn muốn hỏi một chút xem bọn họ có gia đình chưa, đem Lan nhi nhà chúng ta...... Đúng vậy đúng vậy......"

Sau khi thanh âm hai đại thẩm biến mất, rốt cục Quan Vân Trường cũng biết hắn đã phạm cái sai lầm kinh khủng gì, nhìn bốn phía vốn không có người, ho một tiếng, vội vàng đứng thẳng thân mình. Lấy ra cây quạt vẫn giắt trên lưng," Bá " một tiếng mở ra nhẹ lay động.

Ta cũng bắt chước hắn đứng thẳng thân mình, sau đó che miệng ho khan một chút, nói với Quan Vân Trường: "Quan công tử, dường như Ngô đại gia đã chờ lâu, chúng ta vẫn là nhanh chóng đi đi."

"Vu huynh nói chí lí!" Quan Vân Trường gật gật đầu với ta, nói xong không đợi ta gật đầu, chính hắn dẫn đầu bày ra một bộ dáng công tử quý phái, không thèm để ý những ánh mắt ái muội xung quanh đang nhìn chúng ta, trực tiếp cất bước rời đi.

Chờ sau khi chúng ta đi vòng vo hai dãy phố xong, quay đầu rốt cục không nhìn thấy những người đó nữa, ta cùng Quan Vân Trường mới hạ bả vai thở ra một hơi.

Quan Vân Trường lúc này không để ý hình tượng quý công tử của hắn, đi đến góc tường một ngõ nhỏ bên đường, khom lưng, hai tay chống đầu gối, ngẩng đầu nhìn ta hỏi: "Tiểu Vu, kế tiếp chúng ta muốn đi đâu??"

"Đi về......" Ta cũng suy sụp bả vai buồn bực nhìn hắn.

"Cứ như vậy đi về sao??" Vẻ mặt Quan Vân Trường do dự.

"Ân!" Ta kiên định nhìn hắn gật đầu, hôm nay đi ra chơi so với ở quân doanh còn muốn mệt, không phải là thân xác mệt mỏi, mà là tinh thần mệt mỏi, đặc biệt vừa rồi tại Phòng Số Hai Chữ Huyền kia, tuy rằng Tư đại tướng quân không nói gì nhiều, nhưng khí thế trên người nàng làm ta cảm thấy rất áp lực, đặc biệt lúc đá trúng phải nàng, tuy rằng nàng không nổi giận, nhưng ánh mắt bình tĩnh kia của nàng so với ánh mắt cười gian của Phong quân sư ngồi đối diện càng khiến ta sợ hãi ~ Hôm nay chịu kinh hách quá lớn, ta phải trở về hảo hảo ngủ một giấc bồi bổ nguyên khí mới được.

"Nhưng cái hội thi họa thịnh sự gì đó chúng ta còn chưa có xem mà......" Vẻ mặt Quan Vân Trường còn giãy dụa.

Nhìn đến bộ dáng không nỡ của hắn, ta do dự một chút thử dò hỏi:"Cái kia, ta lại không hiểu họa không hiểu thơ, nhìn cũng thấy không rõ, ta sẽ không đi. Nếu ngươi muốn xem thì tự mình đi, ta ở bên ngoài chờ ngươi cũng được!!"

Quan Vân Trường nghe được lời của ta, thần sắc trên mặt biến đổi, biến thành vẻ mặt đau lòng, sau đó buồn bực lắc đầu với ta:"Ta cũng nhìn không hiểu!"

"......" Nhịn không được quăng cho hắn một ánh mắt xem thường.

"Nhưng mà tiểu Vu, mới vừa rồi ở Thiên Hương lâu lúc tìm được ngươi, ta liền thuận tay đặt món cá sốt chua ngọt cho ngươi, còn có món canh tam tiên, hơn nữa ta còn trả tiền trước cho chưởng quầy của Thiên Hương lâu bảo hắn đưa món lên phòng cho chúng ta vào ở buổi trưa, hiện tại cách buổi trưa khoảng hai khắc đồng hồ." Quan Vân Trường mang theo thanh âm đáng tiếc truyền lại đây.

Ta nghe được lời hắn, sửng sốt một chút, dừng lại cước bộ, khó hiểu nhìn hắn, lời hắn vừa mới nói là có ý gì?? Hắn đã muốn đặt món cá sốt chua ngọt cho ta nhưng lại đưa tặng thêm một món canh tam tiên không có nhắc gì đến trong điều kiện ban đầu???

"Bất quá, nếu tiểu Vu ngươi không muốn đi, chúng ta đây trở về đi thôi, không phải là một trăm lượng đặt phòng một trăm lượng cá sốt chua ngọt, một hai bạc canh tam tiên sao, hơn nữa tựa như tiểu Vu ngươi nói vậy, phòng chúng ta cũng không có, cho dù chúng ta muốn trở về ăn cũng không có chỗ thoải mái cho chúng ta ngồi hưởng thụ......" Quan Vân Trường vừa nói vừa tiếc hận thở dài không thôi.

Vế sau câu nói của Quan Vân Trường, hắn chưa nói một chữ, cơ thể của ta liền đông cứng thêm vài phần.

"Tiểu Vu, chúng ta trở về đi......" Quan Vân Trường đột nhiên biến thành một bộ dạng so với ta còn phải vội vã trở về hơn.

"Ngạch...... Đại Quan......" Vào lúc hắn chuẩn bị đi, ta đưa tay ngăn hắn lại, cắn chặt răng hỏi:"Ngươi thật sự đã đặt món cá sốt chua ngọt và canh tam tiên??"

"Ân...... Bất quá tiểu Vu ngươi cũng không muốn trở lại Thiên Hương lâu lần nữa, mấy thứ này đành để lần sau vậy, dù sao chúng ta đợi sau một tháng nữa cũng có thể lại vào thành, đến lúc đó nếu tiểu Vu ngươi muốn đến ăn, ta có thể vay bạc cho ngươi!" Quan Vân Trường nói xong còn mang một bộ dạng chúng ta là hảo bằng hữu nhìn về phía ta.

"Ngạch??" Vay tiền? Một trăm lượng, kia sau khi vay xong, có cần phải trả không??

"Tiểu Vu, đi thôi!" Quan Vân Trường lại mở ra cây quạt của hắn, chắp tay sau lưng tiếp tục đi về phía trước.

"Cái kia, Đại Quan, nếu không chúng ta quay lại đi, hẳn là có thể thương lượng cùng chưởng quầy lại đổi một phòng khác......" Căn phòng kia là phòng vip? Bị người phá hư, đáng ra Thiên Hương lâu nên đổi lại cho chúng ta một căn phòng khác mới đúng.

"Tiểu Vu, cho dù chưởng quầy muốn đổi cho chúng ta, nhưng giờ lại không còn chỗ cho chúng ta đổi nữa, hôm nay là thịnh sự của Thiên Hương lâu, không chỉ nói là phòng của Thiên Hương lâu,ngay cả một chỗ ngồi bình thường trong Thiên Hương lâu cũng không còn......Nếu tiểu Vu muốn nếm thử món cá đó, trừ phi......" Quan Vân Trường xoay người vẻ mặt cao thâm nhìn ta, lại không nói tiếp.

"Trừ phi cái gì??" Tuy rằng ta rất muốn ăn đến cái món cá sốt chua ngọt và canh tam tiên kia, nhưng khi thấy biểu tình của Quan Vân Trường lúc này, lý trí mới vừa bị đánh mất vì mỹ thực nháy mắt trở về vị trí cũ.

"Ân......" Quan Vân Trường lại bày ra một bộ dạng cao thâm.

"Cái trừ phi mà ngươi muốn nói không phải là:' chúng ta trở về cũng không có chỗ trừ phi chúng ta có thể cùng Phong tướng quân và Tư tướng quân bọn họ hợp chung một phòng ' chứ??" Ta nheo mắt nhìn Quan Vân Trường.

"Ha ha " Quan Vân Trường gật gật đầu.

"Chúng ta đây vẫn là đi về ~" Được đến đáp án chắc chắn, ta đưa hắn một ánh mắt xem thường, tại hai lựa chọn là dùng bữa cùng hai vị đại nhân vật thậm chí còn có thể nhiều thêm hai người lãnh đạo trực tiếp tả hữu tướng quân và không nếm được mỹ thực, tuy rằng không nỡ, nhưng ta sẽ lựa chọn một cái đáp án có thể giúp mình trường thọ được vài năm — về quân doanh gặm bánh bao ngủ!

"A......" Quan Vân Trường không nghĩ tới ta sẽ dửng dưng như vậy trân trối nhìn ta.

"Trở về......" Nâng cao gối, ngẩng đầu mà bước về phía cổng thành.

"A......Tiểu Vu......" Sau lưng truyền đến thanh âm Quan Vân Trường gào thét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi