VŨ TÔN

Chương 36:Hành hung
“Thằng này tinh thần yếu như vậy mà có thể tu luyện đến Võ Đế, quả thực là kì tài a. Ta mới nói vài câu đã bất tỉnh, không hiểu sao hắn sống được đến bây giờ.” Xích Huyết Hoàng cảm khái.
Đoạn hắn khẽ phất tay, một luồng nguyên lực hùng hậu tụ tập đến quán thông vào người Vô Cực Thiên Phong để hắn thanh tỉnh lại.
“Ngươi yếu tâm lí như vậy sao có thể tu luyện tới Võ Đế nhỉ? Người khác nói vài câu đã bất tỉnh, chẳng nhẽ tu luyện tới giờ ngươi chưa nghe ai nói bao giờ à?” Xích Huyết Hoàng nhìn Vô Cực Thiên Phong cảm thán nói.
Vô Cực Thiên Phong mới tỉnh lại thiếu chút nữa lại ngất đi. Thằng Võ Hoàng này quả thực cực phẩm a. Lúc trước ngươi nói như vậy ta nghĩ ngươi trêu đùa ta, bây giờ ngươi lại tiếp tục nói như vậy nữa là sao? Lão Thiên a, có phải ta tu luyện tẩu hỏa nhập ma không? Ta thà Tẩu hỏa nhập ma còn hơn bị thằng này hành hạ như thế. Muốn đánh cũng không lại thì phải làm sao?
“Ta bị người khác tới tận cửa từ hôn, còn bị người ta dọa giết cả nhà. Ngươi bảo ta nên làm gì bây giờ?” Xích Huyết Hoàng lại thở dài ca cẩm.
Vô Cực Thiên Phong tái mặt, nghệt ra. Đệt, thằng này lại lên cơn cmnr. Đỉnh cao thiên hạ mà còn bị từ hôn, đòi giết thì ta chắc chết lâu rồi.

“Dám hỏi Võ Hoàng, không biết kẻ nào dám to gan lớn mật như vậy? Kẻ đó nhất định phải giết cả nhà, không, phải là cả gia tộc rồi phanh thây trăm mảnh ném cho chó ăn. Không được, vẫn còn quá nhẹ. Kẻ đó phải …” Vô Cực Thiên Phong mở giọng nịnh nọt, nghĩ ra mọi cách tran tấn, hành hạ từ ác độc đến bì ổi nhất hắn nghĩ ra.
Xích Huyết Hoàng ngồi yên lặng, nhắm mắt lại trầm ngâm nghe Vô Cực Thiên Phong lải nhải. Thằng này cũng được a, dù tâm thần hơi kém nhưng lại nghĩ được nhiều trò thâm độc. Cứ ghi nhớ sau này cần thì áp dụng cũng tốt lắm. Có nên chiêu thu hắn làm kẻ chuyên nghĩ các trò đen tối không nhỉ.
Một lát sau Vô Cực Thiên Phong mới lải nhải xong. Hắn run run ngẩng đầu lên nhìn Vũ Tôn. Không biết ý kiến của hắn có làm thằng dở người này vui vẻ để rời chỗ này ngay lập tức không. Hắn còn ở đây giờ phút nào thì chắc ta còn sống không bằng chết phút đó mất. Hắn đã nói ra mọi chiêu trò mà trước kia hắn từng làm, từng nghĩ rồi, nếu vẫn không khiến thằng Võ Hoàng tâm thần kia đồng ý thì chắc hắn tự sát mất.
“Ý ngươi là, ta nên giết toàn bộ Vô Cực gia tộc các ngươi cùng Vô Cực môn?” Đột nhiên Xích Huyết Hoàng sát khí bạo phát, hỏi một câu làm Vô Cực Thiên Phong lạnh gáy.
“Võ Hoàng tha mạng, Võ Hoàng tha mạng.” Vô Cực Thiên Phong quỳ mọp xuống dập đầu cầu xin. Chuyện này mà truyền ra ngoài có lẽ đủ để chấn kinh cả Tiềm Long Đại Lục. Một Võ Đế quỳ xin tha mạng a, không phải chuyện đùa đâu.
“Ngươi có biết kẻ tới tận gia tộc ta từ hôn ta, còn đòi giết cả gia tộc ta chính là Chưởng môn tương lai của Vô Cực môn, kẻ đứng đằng sau sai khiến nàng ta lại là sư phụ kiêm Chưởng môn nhân hiện tại Vô Cực Thiên Minh của Vô Cực môn. Như vậy, có lẽ chỉ có tàn sát toàn bộ Vô Cực môn mới làm ta nguôi giận a.” Xích Huyết Hoàng ánh mắt băng hàn nhìn Vô Cực Thiên Phong, làm Vô Cực Thiên Phong như bị nhốt vào hầm băng.

“Võ Hoàng tha mạng, Võ Hoàng tha mạng. Xin cho thần thời gian điều tra việc này. Nếu như có, thần sẽ tự tay lấy đầu bọn chúng cùng toàn bộ Vô Cực môn mang tới tận cửa của người tạ tội.”
Vô Cực Thiên Phong cảm giác tử thần đang ngay đằng sau rồi. Hắn bế quan tu luyện đã vài chục năm, không để ý chuyện của môn phái. Chỉ khi nào môn phái gặp đại nguy cơ hắn mới hiện thân. Tuy nhiên hắn cũng biết Chưởng môn hiện tại là Vô Cực Thiên Minh. Không lẽ thằng thần kinh này nói thật???
Thằng hậu bối trời đánh này, ngươi tự hại mình ngươi không được sao còn lôi cả tổ tông ngươi ra hại, còn cả Vô Cực môn nữa. Ngươi ếch ngồi đáy giếng quá lâu nên coi trời bằng vung hay chê Võ Hoàng không xứng với đệ tử ngươi mà còn sai người ta tới tận cửa từ hôn. Đã từ hôn rồi còn đòi giết cả nhà hắn nữa. Các ngươi chán sống thì tự mình đi chết đi kéo theo bộ xương già này làm gì. Ta rời khỏi đây được nhất định ta sẽ tự tay hành hạ các ngươi sống không bằng chết.
“Tạm thời giữ mạng bọn chúng lại. Mạng của bọn chúng ta đối với ta không có giá trị gì. Ngươi hãy đợi sư điệt của ngươi trở lại tự khắc rõ ràng mọi chuyện. Hôm nay bản tọa tới đây để cảnh cáo Vô Cực môn các ngươi. Nếu dám làm gì chọc giận bổn tọa lần nữa, đừng trách ta diệt môn. Sau này, khi ngươi chán sống cứ đến Vũ gia tại Khúc Lạc thành - Minh Dương trấn trực thuộc Thanh Dương tiểu quốc. Ta sẽ giúp ngươi được chết nhẹ nhàng.”
Một cái tát như trời giáng dội thẳng vào mặt Vô Cực Thiên Phong khiến hắn rơi nửa hàm răng, cơ thể ngã xuống đất tạo ra một cái hố sâu hình người tới vài trượng tuy nhiên Xích Huyết Hoàng chỉ dùng một phần lực đạo nên không làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới căn cơ của hắn. Vô Cực Thiên Phong run rẩy trèo lên mặt đất, không dám ngẩng đầu quỳ xuống.
“Võ Hoàng tha mạng, Võ Hoàng tha mạng.” Vô Cực Thiên Phong dập đầu lia lịa xuống đất.

“Muốn giữ mạng thì ngươi tự biết nên làm thế nào. Nếu Vô Cực môn cảm thấy bị Vũ gia sỉ nhục thì cứ việc hành động đáp trả mà diệt Vũ gia. Bản tọa sẽ chờ các ngươi tới. Hừ. Chuyện ngày hôm nay về Bổn tọa tuyệt không được nói ra nửa lời.” Xích Huyết Hoàng trầm giọng.
Nói xong thân hình Vũ Tôn trực tiếp tiêu thất ra khỏi phạm vi của Vô Cực môn. Vô Cực Thiên Phong vẫn không dám đứng dậy, tiếp tục quỳ hơn một canh giờ nữa mới thôi. Sau đó hắn ngồi xuống vận công trị thương qua loa rồi trực tiếp lao ra khỏi động phủ. Bây giờ hắn cần phát tiết, thực sự quá mức oan uổng rồi. Và kẻ gánh chịu hậu quả bây giờ đương nhiên, là tên Vô Cực Thiên Minh. Bất kể chuyện hắn vừa nghe có thật hay không, thì thằng Vô Cực Thiên Minh cũng cần bị hành hạ mới khiến Vô Cực Thiên Phong nguôi bớt. Vì vậy, hắn trực tiếp dùng thần niệm kiểm tra rồi lao thẳng tới động phủ của Vô Cực Thiên Minh.
Vô Cực Thiên Minh lúc này đang bên trong thư phòng xử lí sự vụ của Vô Cực môn thì chợt có linh cảm không lành. Đạt đến cảnh giới của bọn hắn, linh cảm thường rất chính xác. Còn chưa kịp làm gì thì “Rầm.” Hai cánh cửa thư phòng của hắn bị đạp bay, sau đó một thân ảnh nhếch nhác như ăn mày xuất hiện.
“Kẻ nào.” Vô Cực Thiên Minh chấn kinh. Hắn không hề biết có người tới gần mình như vậy cho tới khi cửa phòng bị phá ra. Cộng với linh cảm khi nãy, hắn biết có chuyện chẳng lành. Kẻ này tu vi tuyệt đối là Võ Đế, nếu không không thể vô thanh vô tức tới tận đây mà không bị phát hiện. Không lẽ kẻ này tới đây ám sát hắn.
“Vô Cực Thiên Minh, ngươi khá lắm. Dám vô lễ với cả tổ tông ngươi. Ngươi nghĩ rằng thân là Chưởng môn thì không ai bằng ngươi có phải không?” Kẻ rách rưới như ăn mày tức giận hét lớn sau đó không để Vô Cực Thiên Minh hoàn hồn, hắn lao đến tát, đấm đá túi bụi Vô Cực Thiên Minh như dân đầu đường xó chợ.
Không hiểu sao nghe giọng nói này Vô Cực Thiên Minh lại thấy rất quen. Định thần nhìn kĩ thì hắn thấy tên này rất giống … lão tổ. Nhưng sao lão tổ lại thế này? Không phải người đang bế quan sao?
“Này thì khốn kiếp, này thì đáng chết. Này thì vô lễ với ta.” Vừa đấm, vừa đá Vô Cực Thiên Phong vừa liên mồm mắng chửi Vô Cực Thiên Minh. Giờ thì Vô Cực Thiên Minh thực sự xác định kẻ đánh hắn là lão tổ tông a.

“Lão tổ tha mạng, hậu bối biết tội, lão tổ tha mạng.” Vô Cực Thiên Minh liên tục van xin. Hắn cảm thấy oan khuất cực điểm nhưng không dám chống trả. Rõ ràng lão tổ đột nhiên phá cửa lao vào rồi đánh đập hắn chứ hắn đâu có cố tình vô lễ với ngài.
“Chưởng môn, Chưởng môn.” Tiếng huyên náo từ xa kéo tới. Rõ ràng các đệ tử đã phát hiện dị động bất thường tại nơi này nên đang vội vàng lao đến.
“Tất cả cút ra cho ta.” Vô Cực Thiên Minh vội hét lớn. Chuyện này không thể để người khác thấy được a nếu không hắn còn mặt mũi đâu nhìn người ta.
Bọn đệ tử đang tới nghe vậy vội dừng chân lại quay trở về. Đúng là giọng Chưởng môn a. Xem ra Chưởng môn không có chuyện gì. Có lẽ là người tức giận chuyện gì đó nên đập phá một chút thôi.
Cứ vậy, trong thư phòng trưởng môn có một cảnh tượng bi hài diễn ra. Đường đường Chưởng môn Vô Cực môn bị một lão già bẩn thỉu, rách rưới đánh cho như chó nhưng không dám phản kháng, chỉ luôn mồm van xin suốt vài canh giờ.
--
Cầu phiếu đề cử a. Các đạo hữu yêu thích hãy bấm đề cử truyện. Ta xin chân thành cảm ơn. Mỗi ngày sẽ cố gắng viết nhiều nhất có thể.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi