VŨ TÔN

Đã quá lâu rồi, Hồn hoàn giới gần như chỉ thoi thóp tồn tại. Tới bây giờ có thể nhìn thấy Hồn hoàn sĩ quật khởi thì với danh nghĩa những người tiên phong ai không tự hào.
Có Huyền Linh Thánh thể ở đây, ai dám nói sẽ không làm được ?
Khi ngày mới ghé thăm, ba nhóm học viên lại tiếp tục công việc thường ngày. Nhưng hôm nay vận số không tốt lắm, nhóm của Vũ Tôn cả buổi không đụng tới con yêu thú nào, kể cả dưới một trăm năm. Mọi người nghi hoặc vô cùng tuy nhiên vẫn phải cố gắng tìm kiếm.
Giữa lúc đó, trong đầu Vũ Tôn một tiếng ngáp dài vang lên:
“Các ngươi thật nhàm chán, quanh đi quẩn lại cũng không kiếm chác được gì. Như vậy thì khó mà tìm được yêu thú chứ đừng nói là có Hồn hoàn thích hợp cho mình.”
Vũ Tôn trong lòng vui vẻ. Đúng là giọng của Xích Huyết Hoàng.
Lâu nay, Xích Huyết Hoàng vẫn ôn dưỡng bên trong Xích Huyết Châu, Vũ Tôn cũng không muốn phiền hắn. Không ngờ hôm nay hắn lại chủ động xuất hiện liên lạc với Vũ Tôn.
“Không biết Xích Huyết thúc có cao kiến gì giúp chúng ta?” Vũ Tôn câu thông với Xích Huyết Châu hỏi.
“Tiến về hướng đông 1 dặm nữa, có một con Địa Thử một trăm bốn mươi năm. Nó rất thích hợp với tên nhóc ốm yếu kia.” Giọng Xích Huyết Hoàng buồn chán trả lời. Tên nhóc gầy yếu mà hắn chỉ đương nhiên là Dương.

Vũ Tôn không chần chừ kéo mọi người tới hướng Đông. Đột nhiên thay đổi phương hướng khiến ai cũng nghi hoặc nhưng Vũ Tôn đùn đẩy hết lên hắc Hồn hoàn của hắn. Hắn nói mới phát hiện thêm được năng lực mới của Hắc Hồn hoàn. Sáu người ai cũng nhìn viên Hồn hoàn đen nhánh mà hâm mộ. Rõ ràng chỉ là viên Hồn hoàn đầu tiên nhưng tới giờ phút này đã có tới ba công năng.
Quả nhiên, đi được một dặm bọn chúng liền phát hiện một con Địa Thử. Đúng như tên gọi “ Địa”, nó trông như một con chuột, chui dưới lòng đất hết sức linh hoạt. Phải hao phí một thời gian không ngắn mới đem nó kích sát.
Dương không ngần ngại tiếp nhận Hồn hoàn của Địa thử. Có nó sau này hắn độn thổ sẽ thuận lợi hơn, khó bị phát hiện hơn trước đây.
Tiếp đó, Xích Huyết Hoàng lại chỉ ra vị trí có yêu thú thích hợp thông qua Vũ Tôn cho bọn chúng lựa chọn. Lần lượt là Cún rồi Trương dực lấy được Hồn hoàn cho riêng mình. Hồn hoàn của Cún là một con Mị Hồ, có chút giống như con Song vĩ hồ trước đây nhưng mị thuật của Mị hồ này chỉ tập trung được vào một đối tượng duy nhất, uy lực mị hoặc mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Song vĩ hồ.
Hồn hoàn của Trương Dực là một con Hoàng Kim Tê. Hoàng kim tê có lực phòng thủ bá đạo cho nên công kích của nó cũng tỉ lệ nghịch, tốc độ của nó cũng không quá nhanh nhẹn. Quần nhau với Hoàng kim tê suốt một canh giờ nhưng bất lực trong việc phá vỡ lớp giáp phòng ngự của nó, rồi vẫn để Xích Huyết Hoàng phải chính miệng chỉ điểm mới đem nó giết được. Với thân hình đồ sộ của Trương Dực thì Hoàng kim tê đúng là như dành cho hắn vậy.
Đến lúc này, chỉ còn Bảo Nhi chưa có Hồn hoàn. Khi Vũ Tôn nhờ Xích Huyết Hoàng giúp nàng tìm Hồn hoàn thì Xích Huyết Hoàng khẽ lắc đầu sau đó từ chối. Hắn chỉ nói: Nữ oa này không đơn giản, Hồn hoàn trăm năm mươi năm không thỏa mãn được nàng. Nàng tự có lo liệu cho mình.
Không ngoài lời nói của Xích Huyết Hoàng, Bảo Nhi sau khi mọi người đã có Hồn hoàn của mình thì nàng đột nhiên nói cần tách đội ngũ một thời gian. Thấy nàng kiên quyết, không ai nói gì thêm mà chỉ căn dặn phải hết sức cẩn thận. Bảo Nhi gật đầu, lắc mình biến vào đêm tối.
“Nữ oa kia đã đi rồi, tới lượt ngươi cũng đi thôi.” Xích Huyết Hoàng giọng nói lại vang lên.
“Ta, ta thì cần đi đâu Xích Huyết thúc?” Vũ Tôn nghi hoặc.
“Ngu ngốc, đương nhiên là đi lấy viên Hồn hoàn thứ hai chứ còn đi đâu.” Xích Huyết Hoàng tức giận mắng.
“Nhưng ta mới mười tám cấp, vẫn chưa tới hai mươi cấp cơ mà?”
“Thế bây giờ ngươi định làm gì? Ngồi chơi hả? Tranh thủ thời gian đi lấy viên Hồn hoàn thứ hai ngay lập tức đi. Quả thực lãng phí thời gian mà.”
“Được được, hết thảy nghe thúc nói.” Thấy Xích Huyết Hoàng giọng nói có chút tức giận, Vũ Tôn gật đầu lia lịa.
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Xích Huyết Hoàng đắc ý cười.
Vũ Tôn méo mặt. Hắn nhìn năm người trong nhóm kêu họ trở về địa điểm tập trung, còn hắn có công việc cần thiết nên cũng phải tách nhóm một thời gian, sẽ trở lại trước khi mọi người rời khỏi Ma Thú sâm lâm. Dù rất tò mò nhưng không ai hỏi hắn đi đâu, chỉ nhắc nhở chú ý an toàn bản thân là trên hết.

Nhìn đồng đội quay đi khuất dạng, Vũ Tôn mới hỏi:
“Xích Huyết thúc, giờ ta nên đi đâu?”
Từ tòa tháp nhỏ móc trên cái dây chuyền ở cổ Vũ Tôn, một thân ảnh lờ mờ chui ra. Là Xích Huyết Hoàng, hắn đã rời khỏi Xích Huyết Châu.
“Ngươi không cần phải làm gì, cứ mở mắt nhìn là được.” Xích Huyết Hoàng nói, đoạn hai tay hắn bấm quyết, một vòng sáng hư ảo lờ mờ bao bọc cả linh hồn hắn cùng thân thể Vũ Tôn. Vũ Tôn chỉ thấy đôi chân như rời khỏi mặt đất, không tự chủ lướt về phía trước.
Không biết Xích Huyết Hoàng thi triển Võ kĩ hay chiêu thức ma pháp gì huyền diệu, một đường nhắm thẳng trung tâm Ma thú sâm lâm. Hắn đi qua vô số yêu thú trước mặt làm Vũ Tôn nổi cả gai ốc nhưng tất cả dường như không phát hiện ra điều gì.
Cứ thế lao thẳng, tới gần một ngày thì hai người chính thức tiến vào trung tâm của Ma thú sâm lâm. Đủ để biết khu rừng của Ma thú này rộng lớn đến mức nào.
Nơi này không hề u ám như bên ngoài, mà nó trông không khác gì một thế ngoại đào viên. Một suối nước hiền hòa, trong vắt vây quanh một tiểu đảo nhỏ chỉ chừng mười dặm. Trên tiểu đảo hoa cỏ, cây cối xanh tốt mơn mởn. Ở ngay giữa tiểu đảo là một tòa nhà lớn không biết làm bằng chất liệu gì mà sáng bóng như bạc, không một vết bẩn.
Vũ Tôn chỉ cảm thấy Xích Huyết Hoàng điên mất rồi. Hắn chỉ ở trạng thái linh hồn thể, bản tôn của Vũ Tôn lại không có ở đây, cho dù triệu hoán cũng không thể nào đến kịp. Mà yêu thú ở trung tâm Ma thú sâm lâm lại là cấp chín mươi chín đỉnh. Như vậy khác gì hạt gạo chét kẽ răng đây?
“Bịch.” Xích Huyết Hoàng lạnh lùng ném Vũ Tôn xuống đất, ngay trước cửa của tòa nhà màu bạc. Tiếng động tuy không lớn nhưng xảy ra ở nơi này lại không khác gì sấm đánh giữa trời quang.
Một luồng uy áp khủng khiếp từ trong tòa nhà tràn ra ngoài. Vũ Tôn vừa mới đựng lên lại bị đè ép nằm rạp xuống đất, thở không nổi. Hắn chỉ thấy khắp người như bị cự sơn rơi lên, toàn thân như muốn nứt vỡ ra thành ngàn mảnh nhỏ.

Đúng ;úc này, Xích Huyết Hoàng phất tay. Luồng uy áp chợt biến mất.
“Tên nhân loại nào dám xâm phạm nơi ở của bổn tọa.” Một giọng nói ồm ồm, uy nghiêm từ bên trong tòa nhà vang lên, trực tiếp đánh vào não hải Vũ Tôn. Hắn thất khiếu trào máu, gần như bất tỉnh. Mạch chỉ còn đập thoi thóp.
Từ trong nhà, một thân ảnh to lớn bước ra. Dáng vóc hùng vĩ, cao chừng hơn hai mét, cơ bắp vạm vỡ, mái tóc đỏ như máu, râu ria nhẵn nhụi. Từ người hắn toát ra chút gì đó hoang dại, cường hãn.
Hắn chính là Ma thú chi chủ, chúa tể của Ma thú sâm lâm này.
Nhìn Vũ Tôn nằm dưới đất gần chết hắn nhếch miệng cười gằn:
“Chỉ là một con kiến hôi mà cũng mò tới đây được. Không biết bọn ngu ngốc kia trông giữ kiểu gì nữa.”
Nói xong giơ chân định giẫm bẹp Vũ Tôn thì một tiếng “ Hừ” vang lên. Hắn cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt.
Cầu nguyệt phiếu và Vote :) . Cảm ơn các đạo hữu đã theo dõi và đóng góp ý kiến nhé ^^.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi