VỪA BỊ TỪ HÔN! SIÊU CẤP THIÊN HẬU MANG EM BÉ ĐẾN CHẶN CỬA

“Diệp tiên sinh, có phải ngài gặp phải vấn đề gì ko?” Thư ký Từ nhìn xung quanh một chút rồi hỏi.

“Không có gì, chỉ là nghỉ việc mà thôi.” Diệp Mặc bình tĩnh nói.

“Ah! Vậy thì thật đáng tiếc.”

Thư ký Từ cũng ko giữ Diệp Mặc ở lại.

Đây rõ ràng là một phú nhị đại(*) đi ra trải nghiệm cuộc sống, làm sao có thể một mực ngây ngốc ở công ty được.

(*) Ý nói con cháu của đại gia.

“Diệp tiên sinh, mời ngài…..”

Thư ký Từ hơi khom người, cung cung kính kính dẫn Diệp Mặc ra ngoài.

Trong văn phòng, chỉ yên lặng trong chốc lát sau đó bộc phát ra trận huyên náo.

“Thế mà tôi ko nhìn ra cậu ta là một tỷ phú, đáng tiếc…”

“Trước kia anh ấy còn cười với tôi đấy, bây giờ nghĩ lại thì thấy hối hận quá, cảm giác giống như rơi mất mấy trăm triệu.”

Không có ai để ý đến mấy lời nói này, giờ phút này trong lòng họ chỉ còn có hối hận, vậy mà họ đã bỏ qua cơ hội được làm bạn với một tỷ phú.

Sau khi Diệp Mặc đi vào văn phòng tổng giám đốc trò chuyện với Thư ký Từ một lúc thì rời đi.

Còn đại hội cổ đông gì đó hắn ko quan tâm lắm.

Đi ra khỏi tòa nhà, hắn thấy toàn thân nhẹ nhõm.

Sau khi bỏ việc thì hắn có thể chuyên tâm vào chăm sóc cho hai đứa bé.

Diệp Mặc vừa nghĩ đến hai đứa bé thì trong lòng hắn lại thấy ấm ấp, hận ko thể lập tức bay đến ôm lấy bọn nhỏ.

“Hình như tã ko còn nhiều lắm, nên đi mua một ít.”

“Còn nữa, mình phải học một chút cách chăm sóc em bé mới được.”

Hắn cũng ko vội vã đi đến nhà Tô Ngọc Tình, mà tìm một tiềm sách ở gần đó, bắt đầu đọc mấy quyển sách về cách chăm sóc em bé.

Sau đó hắn đi đến một cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh.

Diệp Mặc vừa vào cửa hàng đã hoa cả mắt, các loại tã giấy, sữa bột, đồ chơi, bình sữa, rực rỡ muôn màu, hắn cũng ko biết nên chọn loại nào.

“Chọn loại đắt nhất là được rồi.”

Diệp Mặc cầm lấy xe đẩy, bắt đầu chọn những món đồ đắt nhất thả vào xe.

“Tiên sinh, hai bộ quần áo này của ngài ko giống nhau, bộ này là dánh cho bé gái.”

Thời điểm thanh toán thì nhân viên cửa hàng cẩn thẩn nhắc nhở Diệp Mặc.

“Tôi có hai đứa bé.” Diệp Mặc tự hào nói.

“Hai đứa bé sao? Long Phượng thai?

Nhân viên cửa hàng giật mình, mặt mũi tràn đầy thán phục.

“Chàng trai trẻ, thật lợi hại.” Một bác gái nói với giọng hâm mộ.

Long Phượng thai còn hiếm thấy hơn song bào thai.

“Con trai tôi thì quá kém, chỉ có một đứa bé trai, tôi còn đang muốn ôm cháu gái đây.”

“Trai gái đủ cả! Hoàn mỹ!”

Một đám bác gái líu ríu bàn luận.

Kể cả một số vợ chồng trẻ cũng nhìn Diệp Mặc với ánh mắt hâm mộ.

Thanh toán xong, Diệp Mặc mang theo túi lớn túi bé đi đến nhà Tô Ngọc Tình.

“Chắc ngài là dì Vân.”

Một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề mở cửa cho Diệp Mặc, đây chắc là bảo mẫu mà Tô Ngọc Tình đã nói qua.

“Xin chào Diệp tiên sinh.” Dì Vân khách khí chào.

“Sao mang theo nhiều đồ như vậy, để tôi xách giúp cậu.” Dì Vân nhận mấy túi đồ trong tay Diệp Mặc ròi xách vào nhà.

“Tốn ko ít tiền nhỉ.” Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé đi từ trong phóng khách ra.

Hôm nay nàng ko trang điểm, chỉ mặc một bộ quần áo ngủ bằng tơ lụa.

Quần áo ngủ rất mềm mại mỏng manh, căn bản ko che hết được dáng người ngạo nghễ của nàng, đường cong lả lướt, cổ áo hơi thấp lộ ra một ít khe sâu trăng nõn.

Mái tóc hơi lộn xộn nhưng ko ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng.

Diệp Mặc nhìn đến thất thần.

Lúc trước hắn nhìn thấy nàng ở trên TV cũng đã cảm thấy nàng đẹp lắm rồi, phong hoa tuyệt đại, rực rỡ vô song.

Nhưng dường như bây giờ nàng con đẹp hơn trước, hơn nữa còn có thêm vài phần thành thục của phụ có con, mọi cử động của nàng đều toát ra vẻ mê hoặc trí mạng.

“Đâu có, chỉ mua vài thứ thôi.”

Rất nhanh Diệp Mặc đã tinh táo lại, đem đồ vật trong tay cất vào trong tủ.

“Nhiều đồ như vậy mà anh nói là vài thứ à.”

Tô Ngọc Tình đi đến nhỏ giọng oán trách: “Sao còn có cả đồ chơi, còn mấy bộ quần áo này có vẻ hơi rộng.”

“Thế thì để sau này mặc, tôi mua trước cho bọn nhỏ.” Diệp Mặc cười nói.

“Cũng đúng, anh cũng rất tỉ mỉ.”

Tô Ngọc Tình cười khẽ: “Nhưng mà sau này ko cần mua đâu, anh phải tiết kiệm một chút. Anh vừa mới mua nhà, còn phải trả tiền cho nhà nữa.”

“Một ít tiền thôi, ko sao đâu.” Diệp Mặc nói.

“Anh ngồi trước đi, tôi cho bọn nhỏ ăn xong đã.”

Tô Ngọc Tình nói xong thì quay người đi vào nhà.

Nhìn từ phía sau thì dáng người của nàng cựa kỳ cao gầy, thân hình yêu kiều như rắn nước, bờ mông to tròn đang được bao bọc với chiếc áo ngủ mỏng manh, tạo ra một đường cong tròn trịa, khi đi lại còn tạo lên những gợn sóng nhỏ.

Một đôi chân dài kinh người, hơn nữa lại còn thẳng tắp.

Diệp Mặc nhìn thoáng qua, suýt nữa ko chịu nổi, vội vàng cúi đầu sắp xếp đồ vật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi