VỪA BỊ TỪ HÔN! SIÊU CẤP THIÊN HẬU MANG EM BÉ ĐẾN CHẶN CỬA

Diệp Mặc ngồi một lúc rồi đứng lên tạm biệt.

Công ty luật sư Kim Bài!

Sau khi ăn trưa xong thì Diệp Mặc đi đến một công ty luật.

30 vạn tiền lễ hỏi, chắc chắn hắn phải cầm về.

Mà muốn kiện cáo thì đương nhiên phải tìm luật sư.

“Xin chào ngài, tiên sinh! Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?”

Vừa vào cửa đã có một cô tiếp tân xinh đẹp đứng lên, nhiệt tình nghênh đón.

“Tôi muốn mời một vị luật sư.” Diệp Mặc nói.

“Xin hỏi là muốn mời loại hình gì? Hình sự hay là dân sự?”

“Dân sự.” Diệp Mặc kể lại ngắn gọn một lần.

“Vâng, tiên xinh, xin ngài chờ một chút, lát nữa tôi sẽ đề cử cho ngài một vị luật sư thích hợp.” Tiếp tân mỉm cười, sau đó dẫn hắn đến một chiếc ghế salon.

Diệp Mặc nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến 1h30, có thể là các luật sư còn chưa đi làm.

Hắn ngồi xuống, kiên nhẫn chờ.

Một lát sau, cửa chính truyền đến âm thanh của giày cao gót.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc tinh xảo đi vào.

“Luật sư Lý!” Tiếp tân gọi nàng.

“Có khách hàng mới à? Kiện cáo gì?” Người phụ nữ trung niên đi qua rồi hỏi.

“Tranh chấp tiền lễ hỏi?” Một giây sau nàng cau mày lại, lộ ra vẻ khinh thường.

Loại kiện cáo này ko có tính khiêu chiến chút nào.

Hơn nữa tiền lễ hỏi cũng chỉ có 30 vạn, nhìn qua cũng ko phải là người có tiền, ko có chất béo.

“Là cậu ta à.” Nàng ngẩng đầu nhìn phía về Diệp Mặc.

Sau đó nheo mắt lại đánh giá từ trên xuống dưới, nàng khẽ lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.

Toàn thân từ trên xuống dưới của tên này ko cao hơn 500 tệ, nhất là bộ âu phục thấp kém…………….

“Tiểu Yến này, về sau loại kiến cáo to như hạt vừng này thì đừng tìm ta, cô cũng ko nhìn xem tư lịch của tôi như thế nào, sao có thể nhận loại kiện cáo nhỏ này? những vụ tôi nhận có cái nào ko phải hơn 100 vạn hay hơn 1000 vạn ko…..”

Nàng vênh mặt lên nói giọng the thé.

“Những vụ như này thì tìm người mới(tân nhân) đi.”

“Thật xin lỗi! luật sư Lý.” Tiếp tân vội vàng xin lỗi.

Diệp Mặc thấy thế thì hơi cau mày.

“Cô nhìn kìa, ko phải người mới đã đến rồi sao, vụ kiện nhỏ như này thì nên giao cho nàng là tốt nhất.”

Người phụ nữ trung niên đang muốn rời đi thì thấy một bóng người đi vào cửa chinh, lập tức liếc mắt nhìn rồi nói âm dương quái khí.

Cộc cộc---

Cùng âm thanh thanh thúy của tiếng giày cao gót vang lên, một bóng dáng xuất hiện ở cửa.

Dáng người cao gầy thon dài, cao khoảng 1m7. Một bộ quần áo công sở tiêu chuẩn đem đường cong hoàn mỹ của nàng triển lộ ra.

Đôi chân đẹp thon dài được bao bọc một đôi tất chân màu đen, tăng thêm mấy phần gợi cảm dụ hoặc.

Dung mạo của nàng cực đẹp, một gương mặt trái xoan, môi anh đào, dưới đôi mày liễu cong cong là một đôi mắt đẹp sáng ngời có thần.

Trên mũi ngọc tinh xảo thì có một gọng kính màu vàng, khiến cho nàng có thêm vài phần tài trí và khí chất ưu nhã.

“Luật sư Phó, cô đến thật đúng lúc, ở đây có một vụ kiện nhỏ rất thích hợp với cô này.” giọng của luật sư Lý the thé.

Ánh mắt nàng tràn đầy ghen ghét khi nhìn cô gái xinh đẹp này.

Người này mới đến công ty luật chưa được nửa năm, thắng được mấy vụ kiện nên rất có danh tiếng.

Hơn nữa bề ngoài của nàng lại xinh đẹp, làm cho đám đàn ông trong công ty thần hồn điên đảo, choáng váng đầu óc, quả thật chính là một hồ ly tinh.

“Chào chị Lý” Phó Tư Vi mỉm cười đi đến: “Là vụ kiện gì vậy?”

“Tranh chấp tiền lễ hỏi, nhà gái cầm 30 vạn tiền lễ hỏi xong ko chịu kết hôn.” Luật sư Lý nói: “Cô thấy vụ kiện này có phải là quá đơn giản ko, rất thích hợp với loại người mới như cô.”

“30 vạn tệ à.” Phó Tư Vi nói: “Cũng ko ít.”

“Nhiều sao? Chỉ 30 vạn tệ mà thôi.” luật sư Lý bĩu môi khinh thường nói: “Bây giờ muốn kết hôn thì 30 vạn tệ ko nhiều. Lúc cháu gái tôi kết hôn thì nhà trai còn đưa 88 vạn tệ tiền lễ hỏi cơ.”

“Cái vụ kiện nhỏ này cô nhận đi, người đang ở kia kìa.” Nàng chỉ về phía Diệp Mặc.

“Việc này…cũng được! dù sao gần đây cũng ko có việc gì.”

Phó Tư Vi do dự một chút rồi gật đầu.

Luật sư Lý hả hê, cảm thấy như mình vừa thắng lợi một trận chiến vậy.

“Xin chào Diệp tiên sinh.” Phó Tư Vi khách khí chào.

Diệp Mặc đứng lên, vươn tay ra bắt tay với nàng: “Hoa khôi Phó, ko nhớ tôi à?”

“Hả?” Phó Tư Vi hơi giật mình: “Anh biết tôi à?”

“Tôi là Diệp Mặc!”

“Ah! Hóa ra là cậu.” Phó Tư Vi nghĩ một chút rồi nói.

Nàng đã nhớ được, là bạn học cấp 3, đã từng là hot boy của trường.

“Xin lỗi, ko nhận ra cậu ngay.” Nàng áy náy nói.

“Không có gì.” Diệp Mặc cười nói.

Tốt nghiệp cấp 3 cũng được 7 8 năm rồi, hai người cũng thay đổi rất nhiều, ko nhận ra cũng là chuyện bình thường.

“Ah! Còn là bạn học cũ cơ à, vậy thì lại càng tốt.” Luật sư Lý ở bên cạnh cười to.

Lần này họ Phó ko thể ko nhận cái vụ kiện này rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi