VUA DIỄN XUẤT TRONG GIỚI GIẢI TRÍ


Ba mẹ tiểu Kiều V: Những người trẻ tuổi hiện giờ chỉ thích những thứ hào nhoáng bên ngoài, đôi nhẫn này tuy đẹp, nhưng không có giá trị hiện kim, nhưng dù sao cũng là tâm ý của con mình, tôi và mẹ đứa nhỏ cũng đành đeo thôi, tuổi lớn rồi nhưng vẫn đeo nhẫn đôi cầu bình an, thật ngại.

[hình ảnh]
Vào ngày thứ ba kể từ khi Công Tây Kiều về nước, tài khoản Weibo “Ba mẹ của tiểu Kiều” đam mê sống ảo đã đăng một tấm ảnh chụp hai bàn tay đang nắm lấy nhau, hình ảnh bàn tay chụp không quá đẹp, nhưng bàn tay đàn ông cứng cáp mạnh mẽ, bàn tay phụ nữ thon thả mềm mại, có thể nhìn ra đó là tay của một đôi vợ chồng trung niên.
Ngay sau khi bài đăng Weibo này xuất hiện, trong nháy mắt đã bị cư dân mạng khẳng định đây là bài post nghĩ một đằng nói một nẻo nhất Weibo, thậm chí có cư dân mạng còn kết luận, chắc nhị vị phụ huynh này đang cười toét miệng.
“Đôi nhẫn này thật đẹp, mang ý nghĩa may mắn, ánh mắt của Kiều thiếu chọn quà thật không tồi.”
“Ở nước ngoài tôi đã từng nhìn thấy cặp nhẫn này, vì không muốn mọi người kích động, tôi cũng sẽ không nói giá tiền có bao nhiêu số 0 phía sau.

Tuy Kiều thiếu không thích sống ảo trên mạng, nhưng sau khi ba mẹ Công Tây sống ảo, tôi bị hành động này khiến cho lóa mắt đó.”
“Lầu trên ơi, mau nói cho tôi biết giá bao nhiêu đi, bọn tôi không sợ bị Kiều thiếu làm cho lóa mắt đâuuuu!”
Cư dân mạng của Hoa Quốc chưa bao giờ thiếu các nhân vật ngọa hổ tàng long, rất nhanh đã có người tra ra được giá của cặp nhẫn này.

Có người xúc động nói, “Có nữ nghệ sĩ khoe giá cặp nhẫn cưới của mình, giá còn chưa bằng một nửa cặp nhẫn này.”
“Kiều thiếu thật thổ hào, thường xuyên thấy đoàn đội hoặc mấy người bạn trong vòng bạn bè của anh ấy khoe được anh ấy tặng quà, cảm giác có người bạn thổ hào có này thật thích, ước gì tôi cũng là một trong những người bạn của Kiều thiếu.”
“Lầu trên đừng ảo tưởng, nói tiếp chuyện vòng bạn bè, thật ra cũng có người không khoe quà đó.”
Sau khi người này bình luận, cả đám cư dân mạng bắt đầu hiếu kỳ, là ai không khoe quà Kiều thiếu tặng?
“Có mấy Kiều fan tự bịa chuyện Công Tây Kiều và Tịch gia là bạn tốt, đáng tiếc là Tịch gia người ta căn bản không thích quà của thiếu gia giàu có nhà các người, cho nên đừng có tự đề cao bản thân anh nhà mình nữa, các người không thấy mất mặt nhưng tôi cảm thấy mất mặt giùm mấy người đó.”
Chỉ cần là nghệ sĩ thì chắc chắc phải có antifan, Công Tây Kiều cũng không ngoại lệ.

Cho nên chỉ cần đám antifan soi được một chút gì đó là sẽ dùng hết sức lực để tấn công.
Thực tế, ngay cả những người qua đường cũng biết quan hệ giữa Tịch Khanh và Công Tây Kiều rất tốt, sau khi Tịch Khanh đăng ký Weibo, post cũng chẳng được mấy bài, nhưng mỗi lần đăng thì có vẻ như cái nào cũng có liên quan gì đó đến Công Tây Kiều, rõ ràng là lần nào gặp Công Tây Kiều cũng sẽ đăng bài.

Hơn nữa có nhiều lúc đều là Tịch Khanh chủ động đến tìm Công Tây Kiều chứ không phải Công tây Kiều gấp gáp lấy lòng hắn.
Vậy mà có người còn có thể nói Công Tây Kiều ôm đùi Tịch Khanh, cũng không biết mắt có vấn đề gì không nữa.

Thế nhưng antifan dựa vào việc Tịch Khanh không bao giờ ghé sang đây, cho nên đi khắp nơi tung tin rằng Công Tây Kiều ôm đùi Tịch Khanh, khiến nhóm Kiều fan vốn không có phản ứng gì bây giờ đã rất tức giận, thế nhưng chưa kịp đợi họ ra tay, Tịch Khanh đã phát Weibo.
Tịch Khanh V: Có quà làm chứng, mắt nhìn của tiểu Kiều tỉ lệ thuận với tài năng của cậu ấy @Công Tây Kiều.

[hình ảnh]
Bức hình là ảnh chụp cánh tay trái của Tịch Khanh, chiếc đồng hô tô điểm cho tay áo sơ mi, mang theo một cảm giác tinh tế khó tả.
Weibo này vừa đăng, có thể xem như là đánh sưng mặt antifan, khiến không ít người kéo đến vây xem.
“Kéo hết Weibo của Tịch gia, tôi phát hiện mỗi lần có người hắc Kiều thiếu, Tịch gia đều chủ động ra mặt.

Đây không phải là tình bạn thì cái gì mới gọi là tình bạn?”
“Tịch gia đây là dùng hành động để bảo vệ tình bạn!”
“Tôi lại cảm thấy có niềm tin vào tình nghĩa anh em bạn bè rồi.”
“A a a a a, yêu quá, Tịch gia ơi anh đẹp trai quá!”
Trải qua chuyện này, Tịch Khanh và Công Tây Kiều đã được tất cả cư dân mạng công nhận là bạn thân, không còn ai không biết xấu hổ mà nói Công Tây Kiều ôm đùi Tịch Khanh nữa.

Với địa vị của Tịch Khanh, nếu Công Tây Kiều thật sự ôm đùi hắn, hắn còn có thể đeo đồng hồ của Công Tây Kiều lên sao?
Căn bản thì Công Tây Kiều không rảnh để ý đến mấy việc nhỏ trên mạng như vậy, nhưng thấy ba mẹ nhà mình và cả Tịch Khanh đều khoe quà mình tặng lên Weibo, anh không khỏi nở nụ cười.
Mấy ngày nay anh thường hay chạy đến biệt thư của ba mẹ để cọ ăn cọ uống, ngoài ăn và uống, anh cũng không cần phải làm gì nữa, mỗi ngày trải qua đều rất thoải mái.
Sau khi chơi mấy ngày ở nhà, anh lại được đạo diễn Chu mời đóng vai tổng tài lạnh lùng trong phim của bà.

Đạo diễn Chu là đạo diễn của 《Tiên Sơn Viện》, bởi vì vô cùng hiểu và nắm chắc được nội dung phim, cho nên những bộ phim thần tượng của bà từ trước đến nay đều luôn đảm bảo được lượt xem cao.
Tuy rằng với địa vị của Công Tây Kiều hiện giờ, anh cũng không cần phải đóng phim thần tượng nữa, nhưng hồi trong đoàn phim 《Tiên Sơn Viện》của đạo diễn Chu, bà đã quan tâm anh rất nhiều, lúc anh bị Trịnh Lỗi hắc, vị đạo diễn này cũng ra mặt vì anh, cho nên anh luôn nể mặt vị đạo diễn này.
Vai khách mời của Công Tây Kiều là một tổng tài của một tập đoàn đa quốc gia, lúc nam chính bị nam ba hãm hãi, anh cảm động bởi phẩm chất và năng lực của nam chính mà cuối cùng quyết định đầu tư cho nam chính, giúp nam chính đánh bại nam ba, nắm quyền quyết định của cả công ty.
Làm khách mời đặc biệt nên đất diễn của Công Tây Kiều không nhiều, vì để không làm phiền đoàn phim, anh còn dẫn theo một đội chuẩn bị quần áo riêng đến phim trường.

Bởi vì quần áo đoàn phim chuẩn bị không chắc chắn là sẽ vừa vặn, làm một Boss lớn thần bí mà sao có thể mặc một bộ vest không phù hợp được?

Bởi vì Công Tây Kiều nể mặt nên đạo diễn Chu cực kỳ vui vẻ.

Cho nên sau khi nhìn thấy Công Tây Kiều, bà đã tươi cười: “Tiểu Kiều, mau đến đây ngồi.” Bà cũng để ý thấy trợ lý của Công Tây Kiều còn cầm theo một bộ vest nên vô cùng hài lòng với sự tỉ mỉ của Công Tây Kiều, vốn ban đầu chỉ có bảy ý cười, bây giờ đã trở thành mười ý cười: “Cậu có ý kiến gì với nội dung phần diễn của vai khách mời này không?”
“Phim của đạo diễn Chu trước giờ luôn đảm bảo được lượng người xem, dù sao thì cháu cũng không chọn sai.” Công Tây Kiều ngồi xuống nói chuyện khách sáo với đạo diễn Chu một lát, sau đó mới đứng dậy đi trang điểm.
Nhìn thấy Công Tây Kiều rời đi, đạo diên Chu mới cầm loa nói, “Mọi người chú ý, mỗi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng, chúng ta nhanh chóng quay xong cảnh này rồi tiếp tục quay sang cảnh khác nhé.”
“Đạo diễn Chu, nghe nói bây giờ Công Tây Kiều rất khó mời, gần như là không nhận kịch bản phim truyền hình nữa rồi,” phó đạo diễn đến trước mặt đạo diễn Chu, cảm kích nói, “Thật không ngờ ngài lại có thể mời đại thần này đến làm khách.” Bây giờ đoàn phim của họ chỉ cần tuyên truyền rằng phim có Công Tây Kiều làm khách mời, có khi còn có thể tiết kiệm được một khoản chi phí kha khá nữa.
“Đứa trẻ này không tồi, là người không quên ân nghĩa,” Đạo diễn Chu rất vui khi nghe lời khen của phó đạo diễn, cười nói, “Là một hạt giống tốt, sau này trong mảng điện ảnh chắc chắn sẽ có tiền đồ.”
Phó đạo diễn cười nói, bây giờ trong giới ai cũng xem trọng sự phát triển của Công Tây Kiều, có thể sẽ không bao lâu nữa, vị Kiều thiếu này sẽ trở thành sao tuyến 1.

Tương lai nếu muốn mời làm diễn viên phim điện ảnh làm khách mời cho mấy loại phim thần tượng này, nếu không phải người quen biết thì chắc không có bao nhiêu nghệ sĩ sẽ đồng ý.
Nam diễn viên chính của đoàn phim có chút khẩn trương, anh ta vừa vào nghề chưa lâu, cũng chỉ mới hai ba năm, chẳng qua là may mắn diễn được một vai ổn nên mới có chút fan.

Nhưng chút nhân khí đó chẳng là gì nếu đứng trước mặt Công Tây Kiều, nghĩ đến việc lát nữa mình sẽ phải diễn với vị này, tay chân anh ta luống cuống không biết nên đặt đâu cho đúng.
“Lâm Khang, đợi lát nữa Kiều thiếu ra đây, cậu nhớ chào hỏi cậu ấy đàng hoàng nhé,” Tạ Cát không ngờ Công Tây Kiều vậy mà lại làm khách mời cho bộ phim thần tượng này, vì thế kéo Lâm Khang đến một góc, nhỏ giọng dặn dò, “Tạo quan hệ tốt với Kiều thiếu, sau này cậu cũng không cần phải diễn mấy vai nam ba phản diện không được lòng người khác như vậy nữa.”
“Tôi biết.” Trong đoàn phim này Lâm Khang diễn vai nam ba phản diện, thái độ làm người giả dối âm hiểm, thường xuyên gây khó dễ và chiếm đoạt tài sản của nam chính, loại vai diễn này từ trước đến nay luôn khiến khán giả không thích nổi.
“Đến rồi, đến rồi.” Phim trường bỗng nhiên náo nhiệt lên.
Tạ Cát thấy Công Tây Kiều vừa đi ra đã có một đám nhân viên công tác bê trà, bung ô, bật quạt cho rồi.

Vì thế có chút hâm mộ mà huých khủy tay với Lâm Khang, “Thấy chưa, đó là sự khác biệt giữa hot và không hot đó.”
Lâm Khang ngẩng đầu nhìn sang hướng Công Tây Kiều đang đứng, phát hiện tổ sản xuất bình thường luôn lãnh đạm với anh ta bây giờ thì lại tươi cười như hoa vây quanh Công Tây Kiều, ngay cả biên kịch bình thường không nói nhiều lắm bây giờ cũng tiếp cận Công Tây Kiều xin chụp ảnh chung, càng đừng nói đến những người khác đang bảy tỏ thái độ lấy lòng với Công Tây Kiều.
“Nhưng cậu cũng không cần phải hâm mộ người khác,” Tạ Cát lo tâm trạng của Lâm Khang sẽ bị ảnh hưởng bởi Công Tây Kiều, vì thế lại nói, “Lúc cậu ấy mới ra mắt, cũng phải diễn một vai nam ba phản diện cẩu huyết, nghe nói còn bị nam chính chèn ép nữa.”
“Nam chính chèn ép cậu ấy bây giờ thế nào?” Lâm Khang hỏi lại.
“Ặc…” Lúc này Tạ Cát mới nhớ ra, cũng lâu rồi không thấy tin tức của Chu Hoài Sinh nữa.


Lúc trước Chu Hoài Sinh diễn vai nam chính cho bộ phim kia, đã gần như là trở thành diễn viên tuyến 2 rồi, vừa hết phim, bời vị bộ phim đó thu hút được khá nhiều người xem, khiến nữ chính, nam hai và Công Tây Kiều hot lên, ngược lại thì chẳng có tin tức của Chu Hoài Sinh nữa.
Nghĩ vậy, Tạ Cát bỗng lạnh sống lưng, nhìn về phía Công Tây Kiều, có vài phần kính sợ.

Cho dù là có hại cho Chu Hoài Sinh đến nước này, nhưng những người trong giới vẫn có thể khen ngợi Công Tây Kiều, đây là chuyện mà người bình thường có thể làm sao?
“Nhớ kỹ, không thể đắc tội với người này,” Vẻ mặt Tạ Cát căng thẳng nói, “Nếu đắc tội cậu ta, đến lúc đó cũng không chỉ là vấn đề trong giới nữa rồi.”
Lâm Khang cũng không hiểu lắm, cười cười: “Vậy nếu tôi vội lấy lòng cậu ta, nhỡ như khiến vị thiếu gia này mất hứng, lúc đó không phải mất nhiều hơn được sao.”
Tạ Cát chỉ biết thở dài, thấy có vẻ như anh ta cũng không định tiến đến, đành tạm gác lại chuyện này sang một bên.
Những thứ cần thiết cho một boss lớn trong phim thần tượng là một chiếc xe lóa mắt, trợ lý và thư ký khí thế hơn người, còn khí chất của mình thì có thể tiêu diệt hết mọi thứ.
Tuy Công Tầy Kiều không phải tổng tài bá đạo, nhưng đã từng gặp qua khá nhiều tổng tài bá đạo rồi, ngay cả khí phách của một vị vua mà anh cũng có thể diễn được, diễn một vai tổng tài bá đạo không phải rất đơn giản sao.
Vì vậy cảnh anh xuống xe chỉ cần quay một lần là xong, ngay cả hai mắt của nữ chính cũng sáng lên, cô không ngừng níu lây tay áo trợ lý của mình, cố gắng kiềm chế sự kích động của mình.
“Đẹp trai quá, đẹp trai quá, đẹp trai quá,” Nữ chính nhỏ giọng nói, “Dáng vẻ xuống xe của anh ấy thật sự đẹp trai muốn chết, tim như muốn nhảy ra ngoài luôn vậy.”
Nam chính yên lặng che mặt lại, từ hôm nay trở đi anh ta chẳng thể nào mà tự tin bảo mình dựa vào gương mặt để kiếm ăn nữa rồi.
Cảnh của Công Tây Kiều không nhiêu lắm, hơn nữa yêu cầu của phim truyền hình cũng không nghiêm khắc như phim điện ảnh, cho nên chưa đến một ngày mà anh đã quay xong.
Sau khi quay xong phần của mình, anh còn mua đồ uống mời mọi người trong đoàn phim, lấy được hảo cảm của cả đoàn phim xong mới duy trì dáng vẻ tao nhã của mình mà rời đi.
Nhưng cửa xe vừa đóng, vốn anh vẫn còn đang trong trạng thái 360 độ không góc chết, bây giờ lại như người không xương mà tựa vào ghế, nới lỏng cà vạt, cời luôn áo vest bên ngoài, nhận lấy bình nước từ tay Tiểu Dao mà uống vài ngụm, “Loại thời tiết này mà quay bên ngoài chẳng khác gì nướng thịt ngoài trời.”
Tháng bảy ở Đế Đô thật sự rất nóng, có người còn đùa rằng nếu đứng trên quốc lộ nửa tiếng, chỉ cần rắc một ít thì là là có thể trực tiếp ăn luôn.

Vì để phù hợp với hình tượng nhân vật trong bộ phim mà anh phải mặc bộ vest ba lớp quay ở ngoài trời, dưới nhiệt độ bốn mươi độ, không nóng chết mới là lạ.
“Kiều thiếu, vừa rồi dáng vẻ xuống xe của anh thật sự rất đẹp trai.” Hai mắt Tiểu Dao sáng lên, nói, “Nhiều nữ nhân viên trong đoàn phim đều muốn lóa mắt rồi.” Nói đến đây, cô nhìn hầu kết của Công Tây Kiều nhấp nhô, cũng không nhịn nổi mà nuốt nước bọt.
Sớm đã quen với cách nói chuyện tâng bốc nghệ sĩ nhà mình của Tiểu Dao, Công Tây Kiều chỉ khẽ cười một tiếng, sau đó vặn nắp bình rồi thở dài một hơi, nói với Trần Khoa: “Hình như vừa rồi tôi thấy Lâm Khang trong đoàn phim.”
“Cậu ta diễn vai phản diện trong bộ này, tuy không gặp may trong chuyện lựa chọn vai diễn, nhưng có thể trở thành ngôi sao trong bộ này của đạo diên Chu, dù sao thì cũng có thể được nhiều người xem rồi,” Trần Khoa gấp lại áo vest của Công Tây Kiều, “Nghe nói vai này là do Tạ Cát nhờ quan hệ mà có được.”
Công Tây Kiều gật gật đầu, không nói gì thêm, thay vì nói anh ấn tượng sâu với Lâm Khang, chi bằng nói anh ấn tượng sâu với Tạ Cát thì đúng hơn.
“Tạ Cát thật có tâm với Lâm Khang,” Tiểu Dao cảm thấy Lâm Khang này tính tình có chút lạnh lùng, “Em cảm thấy thay vì dẫn dắt anh ta thôi thà dẫn dắt người mới còn hơn.”
“Mỗi người có lựa chọn riêng của mình,” Ngữ khí của Trần Khoa có chút lạnh nhạt, “Cá tính của Lâm Khang vốn không thích hợp với giới giải trí, một năm nay nếu không phải vì Tạ Cát chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị cho cậu ta, công ty cũng sẽ chẳng sẽ sắp xếp cho cậu ta kế hoạch nào.”
Công Tây Kiều nghe xong, cau mày, ngẫm nghĩ một chút nhưng cũng không nói gì.
“Lần này đoàn phim 《Tu chân》sẽ quay ngoại cảnh tận một tháng, hai người nhớ phải sắp xếp mọi chuyện trong nhà ổn thỏa, đừng để ảnh hưởng công việc.” Trần Khoa nói với Hà Bằng và Tiểu Dao, “Nghe nói bên kia cảnh tuy đẹp, nhưng giao thông không tiện lắm, cần mang theo thì thì nhớ phải mang theo, phải chăm sóc tiểu Kiều thật tốt.”
“Anh Trần, anh yên tâm,” Tiểu Dao cười ha ha nói, “Bọn em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Trần Khoa làm sao yên tâm được, bên kia là vùng núi, tín hiệu khi được khi không, ưu điểm duy nhất là là non xanh nước biếc.


Công Tây Kiều là một đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm trải khổ cực, đến bên kia rồi không biết có thể quen được không.
Đoàn phim《Tu chân》lần này không giống với 《Tiên Sơn Viện》chủ yếu là quay bối cảnh trong nhà, cho dù là quay ngoại cảnh thì cũng chỉ quay ở những nơi mà đoàn phim thường xuyên lui tới.

Đối với 《Tu chân》, để có những thước phim đẹp mà đầy chân thật, bọn họ sẽ phải đi quay ở nhiều nơi, tổng thời gian quay ở các địa điểm ngoại cảnh cộng lại ít nhất cũng mất hai tháng.
“Anh Trần đừng lo, tôi sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt,” Công Tây Kiều biết Trần Khoa đang băn khoăn gì, vì thế cười nói, “Tuy điều kiện quay bộ phim này hơi gian khổ, nhưng bảo đảm phim sẽ chất lượng, đối với diễn viên bọn tôi thì lại là chuyện tốt.”
Trần Khoa thở dài: “Đợi tôi xử lý hết tất cả chuyện bên này, tôi sẽ chạy qua đấy tìm mọi người.

Địa điểm quay ngoại cảnh còn có rất nhiều muỗi, lần này công ty sắp xếp cho cậu một trợ lý theo cùng, cậu ta tốt nghiệp trường Y, nhưng vì không muốn làm y tá nên mới đổi nghề thành trợ lý.” Trần Khoa là người đại diện vàng trong công ty, bây giờ công ty ký thêm rất nhiều người mới, kha khá người chưa từng có kinh nghiệm, cần anh ta huấn luyện làm người đại diện, cho nên tình hình bây giờ là không thể phân thân, đành phải sắp xếp cho Công Tây Kiều một trợ lý đầy tri thức như vậy.
Công Tây Kiều không có ý kiến gì với sắp xếp đầy cẩn thận này của công ty, gật đầu đồng ý.
Thấy anh gật đầu, Trần Khoa nói: “Ngày mai lúc《Tu chân》 làm lễ khai máy, tôi sẽ dẫn cậu ấy theo, để cho cậu ấy tập làm quen với cuộc sống của cậu.”
Tuy bộ 《Tu chân》này được đầu tư độc quyền nhưng cũng không chống lại nổi sự giàu có của Tịch thị, cả đoàn đều được tuyển chọn một cách khắt khe, ngay cả trợ lý sản xuất và nhóm hậu cần cũng không thoát.
Cho nên lễ khai máy của bộ phim này đã thành công lôi kéo sự chú ý của truyền thông.

Chưa kể danh sách diễn viên bị giấu kín cũng đủ khiến giới truyền thông bàn tán trong một thời gian dài.
Náo nhiệt của giới giải trí cũng không ảnh hưởng lắm đến thương giới, ví dụ như lúc này đây tâm trạng của bộ phận tuyên truyền công ty dưới trướng Bạch thị như vỡ vụn.
“Không phải tôi đã nói là muốn nghệ sĩ gần đây gây náo động ở hội trao đổi sao, bây giờ nghệ sĩ cậu cho lên báo là ai đây?” Bạch Trọng ném tờ báo lên bàn, tựa người vào ghế, có chút bực mình mà xoay ghế, “Cậu nói xem đây là chuyện gì?”
“Ông chủ…Nghệ sĩ mà anh nhắc đến, người ta không đồng ý với yêu cầu đại ngôn của chúng ta.” Quản lý tuyển truyền cười khổ, “Người đại diện của cậu ta nói, phim mới của Công Tây Kiều sắp khởi quay rồi, không sắp xếp được lịch.”
“Quay quảng cáo thì có thể tốn bao nhiêu thời gian,” Bạch Trọng hừ lạnh một tiếng, “Không phải cậu ta từng làm đại ngôn cho Tịch thị sao, sao bây giờ lại không có thời gian?”
Quản lý tuyên truyền không nói gì, nghệ sĩ người ta không muốn làm đại ngôn, không lẽ anh ta còn phải kề dao lên cổ người ta uy hϊếp hay sao.
“Được rồi, nếu cậu ta không muốn thì thôi,” Bạch Trọng mở tập tài liệu vừa rồi bị mình ném lên bàn, nhìn kỹ ảnh chụp của người đại ngôn, “Vậy thì dùng người này đi.”
Với gã mà nói, đây cũng chỉ là đại ngôn cho sản phẩm của công ty dưới trướng thôi, cũng không quan trọng lắm, nhưng nghĩ đến nghệ sĩ có thể làm đại ngôn cho Tịch thị mà lại từ chối lời mời từ Bạch thị của gã, trong lòng gã có chút không thoải mái.
Buổi tối, trong biệt thự Tịch gia.
“Ông chủ, người anh sắp xếp đã được phân công đến bên cạnh Kiều thiếu,” Đội trưởng đội vệ sĩ đi vào thư phòng của Tịch Khanh, thấy Tịch Khanh đang đọc sách, nên nói nhỏ lại một chút, “Có cậu ta ở đó, sự an toàn của Kiều thiếu có thể được bảo đảm.”
Vì để đưa một vệ sĩ đến bên cạnh Kiều thiếu một cách lặng lẽ mà tốn không ít công sức của bọn họ, ngay cả bằng cấp cũng phải làm giả.
Tịch Khanh buông sách, nói với đội trưởng vệ sĩ: “Vất vả rồi.”
Đợi lúc vệ sĩ rời đi, Tịch Khanh lại cầm sách lên, nhưng nghĩ đến việc Công Tây Kiều sắp phải đi đến nơi vùng núi xa xôi, điều kiện gian khổ để quay phim, hắn cũng không tiếp thu nổi nội dung trong sách nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi